TruyenHHH.com

Possession

16

jjl97_

Jungkook trong lòng lo lắng khôn nguôi, suốt từ trưa tới giờ, một dấu vết cũng không tìm thấy.. Tay lái dường như không vững, hơi thở ngày một nặng nề. Suốt thời gian qua, anh và cô còn chưa kịp nói với nhau câu nào, anh vẫn còn giận, cũng chưa được giải tỏa.. cũng chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt cô, chưa nói với cô những lời quan tâm, chưa hỏi thăm cô, chưa ôm cô vào lòng.. rõ ràng trước đó nhìn thẳng vào ánh mắt có phần trông mong kia của cô, anh liền không kìm lòng được mà căn dặn cô đợi anh về.. anh là còn chưa kịp thực hiện nó. Đỗ kịch lại một góc, tay day day trán, cỗ mệt mỏi lại chiếm lấy anh.

Jungkook lủi thủi về nhà, căn nhà không lấy một ánh đèn, vũng máu cũng đã có người xử lý, mở cửa vào phòng, đồ đạc cô vẫn ở đây, tuy chỉ là một túi đồ nhỏ, nhưng cũng khiến anh nhớ nhung vô cùng. Nằm lên mép giường, mùi hương nơi tóc cô vương vấn trên gối.. từ bao giờ căn nhà khô khan của anh, đâu đâu cũng có bóng dáng của phụ nữ ? Trước kia anh đâu có thích, vậy tại sao bây giờ, khi thiếu lại không thể chịu được ? Anh trăn trở, mắt vẫn mở đều đều cho tới sáng. Jungkook cả đêm không chợp mắt, sáng sớm lại tới đồn cùng đội điều tra đi tìm cô, vọn vẹn cũng đã 3 ngày..

Sang tới ngày thứ 3, điện thoại anh rung lên hồi chuông, Jungkook mệt mỏi mở điện thoại, đôi mắt liền thu gọn lại. Hình ảnh người con gái anh tìm suốt bấy lâu nay lại nhỏ bé vô cùng trong căn phòng đó, cô nằm thoi thóp, chân tay bị trói chặt, tóc che gần hết mặt nhưng có thể thấy rõ nỗi thống khổ ở đó. Anh đau lòng. Anh đã từng nói sẽ không để cô phải như thế một lần nào nữa, đã nói sẽ đi cùng với cô, bảo vệ cô, vậy mà giờ anh làm được gì..? Jungkook cho người điều tra số điện thoại nhưng không một chút thông tin. Mấy ngày nay không thấy người, anh đã khổ sở lắm rồi, nay lại nhìn thấy hình ảnh cô như này, thật chỉ muốn tức điên lên. Anh khó chịu nhưng chẳng thể làm gì, bất lực chỉ biết tìm cho mình một lối thoát. Anh muốn uống rượu, nhưng lại nhớ tới cô, bàn tay vội chững lại, anh bây giờ phải tỉnh táo mới phải chứ, có như vậy mới có thể cứu được cô..

- không phải anh nói em ở nhà đợi anh về sao.. tại sao lại không nghe lời..?

Mỗi ngày hình ảnh kia lại được gửi đến như chọc điên anh, hình ảnh ngày một rõ nét, và vết thương trên người ngày một nhiều. Chúng như thông báo cho anh rằng, nếu còn chậm trễ, chính anh sẽ là người giết chết Kim Ami..!

Jungkook liên tục gọi điện vào số điện thoại kia, nhưng kết quả vẫn là con số không. Đã năm ngày kể từ khi cô biến mất, quầng thâm nơi mắt anh đã phủ một tầng đậm..

Nửa đêm, chuông điện thoại anh vang liên tục, Jungkook quá mệt mỏi, buông lỏng bản thân chìm vào giấc ngủ. Đã mấy đêm anh không ngủ được, lần này ngon giấc là đang mơ tới cô..

Kang Seokchul mở cửa nhà kho bước vào. Ông ta thấy thời gian như thế cũng là quá đủ, liền đá mấy cái vào chân tôi

- muốn gọi cho Jeon Jungkook chứ ?

- ô-ông.. là.. muốn. gì..?

Ông ta ném điện thoại tôi xuống sàn nhà

- tao cho mày cơ hội, gọi cho thằng nhãi đó!

Tôi không hiểu ý Kang Seokchul, ông ta chắc chắn lại đang toan tính điều gì. Tôi không vội gọi, chỉ biết giương to mắt nhìn

- ông.. chắc chắn lại có âm mưu..

Mất kiên nhẫn, ông Kang túm lấy tóc tôi giật mạnh, hét lên

- gọi cho nó nhanh con chó này!

Tay chân tôi run rẩy, gọi cho anh như này liệu có sao không.. rốt cuộc ông ta đang toan tính điều gì.. Nhưng mà đã năm ngày tôi không nhìn thấy anh, nỗi nhớ dường như xâm chiếm. Tôi nhanh chóng bấm gọi vào hàng số quen thuộc, tôi muốn nghe giọng anh.. nghe anh nói hãy kiên cường lên, hãy đợi anh..

Jungkook không nghe máy.

Mặt Kang Seokchul có chút đanh lại, sau đó giật lại điện thoại tôi, cúi xuống nói

- mày thấy không, nó mặc kệ mày rồi, tao đã nói loại rẻ tiền như mày, bọn chúng là không cần, thứ chúng nó muốn là lời khai của mày kia kìa, nó đã lấy được, thì cần gì mày nữa. Mày nghĩ nó nói yêu mày là thật à, nực cười, mày thấy có ai ngu mà đâm đầu yêu loại đĩ điếm như mày không ?

- tôi không phải gái bán thân!

Ông ta cười lớn, thuận tay tát tôi một cái. Mọi việc hỏng be bét, cứ nghĩ sẽ theo kế hoạch nhưng không, ông ta vội bỏ ra ngoài, không quên bỏ lại một câu

- không ai coi trọng loại như mày đâu, kể cả thằng nhãi đó, đến bao giờ mới nhận ra ?

Lời nói ông ta như cắt vào lòng tôi, nói tôi không để ý là sai, tôi luôn tự ti với xuất thân của mình. Ngay cả đến khi anh tự mình nói ra tình cảm riêng, tôi còn không dám tin.. Đúng, loại người chuyện gì cũng làm như tôi thật đáng khinh bỉ.. nhưng anh lại khác, anh không như vậy, anh mặc kệ mọi thứ để tôi ở bên cạnh, anh nói anh không quan tâm quá khứ xấu xa của tôi, anh nói anh tin tôi, anh nói thương tôi, nói muốn bảo vệ tôi.. nói yêu tôi kia mà. Lời ông ta nói có phải là thật..? trước đấy anh cũng lạnh nhạt với tôi, một chút quan tâm cũng không tìm ra.. Tại sao lại không nghe điện thoại chứ, tôi đã đợi rất lâu, từng hồi chuông vang lên khiến lòng tôi não nề, anh vẫn là không nghe.. Tôi lủi thủi trong căn phòng, ánh đêm soi qua khe cửa sổ, chiếu trên mặt đất, đây rốt cuộc ở đâu tôi còn không biết, vậy mà vẫn thủy chung tin tưởng anh sẽ đến cứu mình..

Đôi mắt tôi lờ đờ, đầu tiếp nhận một cơn choáng váng, liền bất tỉnh.

Trời còn chưa kịp sáng, điện thoại trong tay Kang Seokchul rung lên nhiều hồi. Tên danh bạ là Jungkook!

Ông ta nhếch mép cười, đem điện thoại tắt đi.

Anh đột nhiên vì giấc mơ mà tỉnh dậy, trong mơ anh tìm được cô, đem cô an toàn về bên mình, ôm chặt cô trong lòng mà ngủ say, vậy mà sáng hôm sau, bên cạnh anh vẫn là cô nhưng không còn được như trước, máu xung quanh loang lổ, mắt cô vẫn còn mở to, hơi thở cũng không còn. Ra tay quá tàn độc!

Anh choàng tỉnh, hô hấp khó khăn, lấy điện thoại xem giờ liền nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ của cô. Anh nhanh chóng gọi lại, số máy cô trước kia liên tục thuê bao, nay lại chủ động gọi lại, chắc chắc là Kang Seokchul!

Lượt gọi thứ 12, bên kia nghe máy.

alo ?! Ami! có phải em không ?

thay vì gặp con điếm đó, gặp tôi không phải là mục đích của cậu sao ?

tôi hỏi ông, Ami đâu ?

bình tĩnh đi Jeon Jungkook, con nhóc đó đâu có quan trọng, chỉ làm vướng chân cậu, cần gì phải quan tâm đến vậy ?

tôi hỏi ông một lần nữa, Ami ở đâu ?!

nếu tôi nói, cậu liệu có đem đám cảnh sát rách việc kia tới ?

chỉ cần ông giữ đúng lời, để tôi gặp cô ấy, tôi liền đi một mình, với cương vị người cảnh sát, tôi không nói dối!

được, coi như tôi tạm tin cậu, nhà kho nhà máy gần đảo Jeju, tôi cho cậu một tiếng, nếu không đừng trách đến đây chỉ còn cái đầu của con điếm đó!

Anh nghe thấy địa chỉ liền lao ra xe mình đi ngay. Từ đây đến Jeju phải mất gần 2 tiếng, còn phải tìm nhà kho đó nữa, ông ta cho thời gian gấp như này, chắc chắn là không muốn anh kịp gọi cảnh sát..

Jungkook mặc kệ, anh lái xe tới đó đã, nhìn thấy người ở trong mới dám huy động người đến, chỉ sợ lại bị ông ta chơi một vố như trước kia.

Ngay sau khi Jungkook lái xe đi, liền có một chiếc taxi đuổi theo..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com