Chương 6
Thần Dực dùng móng vuốt nhẩm tính,từ ngày bị con tiện tì Linh Yên moi nội đan đến nay, hắn ở Thôi phủ chắc cũng xấp xỉ 10 ngàyKhoảng mấy ngày gần đây,Linh Yên đột nhiên chăm sóc cho hắn rất tốt,cho hắn ăn một ngày 3 bữa. Sáng sớm còn ra lệnh cho tì nữ ôm hắn ra tắm nắng. Mỗi ngày hắn sẽ được tắm rửa sạch sẽ,ăn uống no nêCon tiện tì này lại tính âm mưu gì đây?Vết thương trên bụng tuy đã lành,nhưng cơ thể hồ yêu của hắn bị tổn thương nghiêm trọng phải cần thời gian và một lượng dương khí cực kỳ lớn mới có thể khôi phụcCòn về nội đan của hắnNếu hút đủ dương khí thì hắn có thể biến thành ngườiNhưng muốn có được nội đan hắn phải tu luyện thêm trăm nămMất nội đan coi như mất hết phép thuậtDù có biến thành người thì cũng chỉ là con người bình thườngNhắc đến nội đanThần Dực hận con tiện tì kia đến thấu xươngHắn với ả ta không thù không oánTại sao ả lại nhẫn tâm với hắn như vậyLúc trước hắn hay đi đánh nhau Cũng không phải là hắn động thủ trướcLà do đám yêu quái kia gây sự với hắnHồ ly Thần Dực có thể dõng dạc thề với trời đất Hắn chưa từng có ý nghĩ độc ác với bất kỳ ai hếtNhưng hiện tại,hắn lại rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nanNhục nhã mà sống dưới trướng của kẻ thùThần Dực ngồi trên ghếHít một hơi sâuKhông saoHắn siết chặt móng vuốtĐầu ngẩng lên hướng về phía mặt trờiCực khổ chỉ là cách để rèn luyện nên một tinh thần thépMột lát sau,hắn gục mặt xuốngKhông tại vì sao hếtChỉ tại vì ánh mặt trời sớm mai có hơi chói mắtThôiVẫn là nên phơi nắng hưởng thụChuyện hắn cần làm là phải hút thật nhiều thật nhiều dương khí. Mấy ngày qua, cũng nhờ hút dương khí của đám nô tì và của Linh Ngọc nên vết thương trên bụng hắn mới nhanh hồi phục. Nhưng để biến thành người,thì nguồn dương khí cỏn con kia không đủHắn lại ủ rũ cuối đầuĐám người hầu trong phủ họ Thôi nhìn con hồ ly 9 đuôi kia mà không khỏi bật cười,người ngợm có chút xíu nhưng cứ hay kêu "ngao ngao", rồi hay làm trò,biểu cảm như một con ngườiChẳng trách tiểu thư Linh Ngọc và tiểu thư Linh Yên lại yêu thích nó đến như vậyThần Dực liếc nhìn đám nô tì đi tới đi lui xì xầm to nhỏ,hắn dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai. Đám nô tì này nói sai rồi,chỉ có Linh Ngọc là tốt với hắn thôiCòn con tiện tì Linh Yên kia là kẻ thù của hắnKhông nhắc thì thôi,mà nhắc tào tháo là tào tháo đếnThần Dực đang ngồi phơi nắng yên lành thì bị một bàn tay thộp vào gáy sau đó nhấc hắn lên ôm vào lòng-"Mấy ngày không gặp quên chủ nhân của người rồi à".Linh Yên đang vui vẻ trong người nên giọng nói đặc biệt ngọt ngàoThần Dực nghiến răng :-"Đồ không biết xấu hổ,ngươi là cái thá gì mà đòi làm chủ nhân của ta,đợi ta chữa trị nội thương xong,ta sẽ tính sổ với ngươi"Nhìn con hồ ly cứ liên tục kêu "ngao ngao ngao". Linh Yên biết nó đang mắng ả,ả lấy kim châm trong tay áo,đâm mạnh vào chân hồ lyThần Dực kêu lên một tiếng lớn,sau đó im bặtĐau quáHắn đau đến run ngườiThần Dực nghiến răng ken kétThù này nhất định hắn phải trả-"Ngươi mà còn không ngoan nữa,ta bẻ gãy chân ngươi".Linh Yên đe doạ,sau đó ôm chặt hồ ly đi về phòngGần đây ả bận học cầm,kỳ,thi,hoạ nên không có thời gian để ý tới con hồ ly. Sau khi lấy nội đan của nó,ả đem nó về nhà nuôi như nuôi thú cưngThời gian gần đây trong kinh thành đang có trào lưu nuôi thú cưng. Mỗi tiểu thư quyền quý sẽ ôm trên tay một con thú cưng đi dạo chơiMột phần vì chạy theo phong tràoMột phần là vì ôm thú cưng sẽ thu hút được sự chú ý của các công tử nhà giàuVài ngày đầu ả còn xích cổ hồ ly,sau đó nghe nô tì nói lại nó rất ngoan nên ả thả cho nó chạy loạn
Linh Yên đang cố gắng nuôi cho nó béo tròn mập mạp
Để khi đi dạo trong kinh thành ả sẽ ôm nó theo
Nhìn những con tiện nhân kia ôm mèo ôm chó,Linh Yên không khỏi dè bĩu
Thứ súc vật tầm thường đó
Làm sao so được với hồ ly 9 đuôi của ả
Linh Yên đang canh thời gian,nếu ả nhớ không lầm,thì hai ngày nữa chính là ngày mà kiếp trước ả gặp được vị công tử kia
Nhất định đến thời điểm đó,ả sẽ ôm con hồ ly này đi theo để tạo ấn tượng tốt với người đó
Linh Yên ôm hồ ly về phòng,ả nhìn bản thân trong gương đồng
Từ khi nuốt nội đan của hồ ly
Ả xinh đẹp hẳn ra
Linh Yên cười cười
Ả tin chắc rằng
Vị công tử kia khi gặp được ả
Chắc chắn sẽ si mê ả..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com