Chương 37
-" Ta muốn vào thăm tiểu hồ ly,nghe nói nó bệnh nặng". Linh Yên rưng rưng nước mắt nhìn hộ vệ: "Ta muốn gặp nó"Linh Yên vừa nghe được chuyện mọi người bàn tán trong quán ăn,ả vội vàng thanh toán tiền rồi đi đến phủ của Dục Hành,nhưng vừa đến phủ lại gặp hộ vệ đang canh gác trước phủTên hộ vệ này dùng cách nào mà trở về phủ nhanh đến vậy?-"Không được,mong Linh Yên cô nương thông cảm".Hộ vệ kiên quyết nói: "Đây là lệnh của công tử Dục Hành,phận nô tài như ta không dám cãi"-"Sao lại như vậy được". Linh Yên khóc nấc lên: "Hồ ly ở với ta không có chuyện gì? Về đây ở mới bao lâu mà đã bệnh nặng rồi"-"Sinh lão bệnh tử là chuyện không nói trước được".Hộ vệ ôm kiếm: "Đó là chuyện nằm ngoài sự kiểm soát của công tử Dục Hành"Hộ vệ rất mệt mỏi với nữ nhân nàyLúc ở quán mì,hắn ta nhìn thấy Linh Yên ngồi trong góc khuất uống trà Hộ vệ nghĩ chắc chắn ả sẽ đến tìm công tử Dục HànhNhưng không ngờ ả lại đến nhanh như vậyTrong lòng Linh Yên tức giận đến muốn đấm vào mặt tên hộ vệ trước mặt nhưng ngoài mặt ả ta cố gắng khóc đến nước mắt giàn giụa,để thu hút sự chú ý của người qua đườngMặt của hộ vệ đã sớm đạt tới trình độ đao chém không rách,kiếm đâm không thủng,một vài ánh mắt tò mò của người qua đường có là gì đối với hắn taHộ vệ ôm kiếm đứng trơ như tượng gỗ nhìn Thôi Linh Yên khóc đến tê tâm liệt phếCứ diễn tiếp điĐể hắn ta xem ả diễn được đến khi nào?-"Linh Yên,sao nàng lại đứng đây khóc?". Ngô Tuấn Kiệt từ xa đi đến lớn giọng hỏi. Hai hôm trước, Tuấn Kiệt nghe mẫu thân kể lại chuyện tiểu hồ ly bệnh nặng,gã đã đi đến phủ của Dục Hành 4 lần,lần nào cũng bị hộ vệ đuổi vềTuấn Kiệt muốn đến thăm tiểu hồ lyGã có thể thề với trời đất,gã chỉ muốn gặp mặt tiểu hồ ly một chút thôiChỉ có vậy mà tên Dục Hành đáng ghét kia năm lần bảy lượt cho người đuổi gã về-"Tuấn Kiệt". Linh Yên khóc sướt mướt: "Ta muốn gặp tiểu hồ ly nhưng tên hộ vệ này không cho ta gặp"Chuyện gì khóChứ đối với Linh Yên Vào vai người bị hại thì ả đầy kinh nghiệmTuấn Kiệt lạnh lùng quát vào mặt hộ vệ:-"Ngươi chỉ là tên nô tài có quyền gì mà nói chuyện ở đây,gọi Dục Hành ra đây nói chuyện với ta"Tuấn Kiệt rất tức giận,xuất phát từ sự nôn nóng muốn gặp tiểu hồ ly,gã thực sự rất thích tiểu hồ ly kia,gã muốn được ôm nó. Từ lần Dục Hành ôm nó về Ngô phủ đến nay,Tuấn Kiệt chỉ gặp được tiểu hồ ly vài lần trong quán ăn,lần nào gã định chạm vào tiểu hồ ly đều bị Dục Hành ngăn cảnLý do Dục Hành đưa ra "tiểu hồ ly không thích người lạ chạm vào"Ngô Tuấn Kiệt không tin,tiểu hồ ly kia chỉ là một con súc sinh, mặc dù nó có thông minh hơn những con súc sinh khác, thì nó cũng sẽ không phân biệt được người quen và người lạiGã biết đó chỉ là cái cớThật chất Ngô Dục Hành không muốn cho gã chạm vào tiểu hồ lyĐến khi nghe tin tiểu hồ ly bệnh nặng,trong lòng Tuấn Kiệt rất khó chịu,giống như có một bàn tay cứ cào qua cào lại trái tim gã. Tuấn Kiệt muốn đi thăm tiểu hồ ly,có thể là vì món đồ gã yêu thích nhưng chưa từng được chạm tay vào nên cảm thấy rất tiếc nuối. Hộ vệ im lặng ôm kiếm nhìn xa xăm,hắn ta đang chờ đến giờ nghĩ trưa,hắn ta có hơi đói bụng rồi-"Ngươi có nghe ta nói không?". Tuấn Kiệt gằn giọng: "Gọi Ngô Dục Hành ra đây gặp ta"-"Ngươi có nghe Tuấn Kiệt nói gì không hả". Linh Yên châm dầu vào lửa: "Tuấn Kiệt là đệ đệ của Dục Hành cũng là chủ nhân của ngươi,một tên nô tài như ngươi không biết phép tắc"Hộ vệ thở dài một cái,sau đó liếc mắt nhìn hai người trước mặtTuấn Kiệt hất cằm:-"Nếu ngươi nhận lỗi,ta sẽ rộng lượng bỏ qua cho ngươi,ta muốn vào thăm tiểu hồ ly"-"Tuấn Kiệt,cho ta theo vào chung được không?". Linh Yên nói bằng giọng mũi: "Ta cũng lo lắng cho tiểu hồ ly,không biết có sống chết như thế nào rồi,lúc nó ở với ta vẫn khoẻ mạnh,mới vào tay Dục Hành công tử có bao lâu mà đã bệnh nặng đến như vậy"-"Tiểu hồ ly là của nàng". Tuấn Kiệt hỏi lạiLinh Yên gật gật đầuTuấn Kiệt khó hiểu nhìn Linh YênTại sao trước kia hồ ly thuộc sở hữu của Linh Yên?Nhưng bây giờ nó lại là thú cưng của Dục Hành-"Tuấn Kiệt công tử và Linh Yên cô nương cứ thông thả nói chuyện với nhau,đến giờ ta nghĩ trưa rồi. Tạm biệt"Sau đó hộ vệ xoay ngườiBước vào trong phủBỏ lại Tuấn Kiệt và Linh Yên đứng bơ vơ trong gió..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com