Poohpavel Ho Yeu
Cuộc sống của Dục Hành lúc chưa có hồ ly xuất hiện rất tẻ nhạt,cậu sống như một con rối gỗ. Chỉ lo quản lý quán trọ,tửu điếm,tiền trang. Đến tối xem sổ sách xong rồi đi ngủ. Đối với người ngoài thì trao đổi công việc làm ăn,và cũng không thường xuyên trở về "Ngô gia" để thăm phụ thân. Nhưng từ khi có hồ ly xuất hiện,Dục Hành cảm thấy cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ. Có câu "Hoa nở một mùa, người sống một kiếp, vui vẻ tuỳ duyên,thong dong tự tại", đến bây giờ cậu mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đóHôm nay là một ngày đẹp trời,Dục Hành ngồi chống cằm nhìn hồ ly ăn bánh hoa quế. Cậu nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới của hồ ly,bỗng nhiên mở miệng nói:-"Tiểu hồ ly,hình như ngươi béo ra thì phải"Tiểu hồ ly Thần Dực đang ăn cái bánh hoa quế ngon lành thì khựng lại,hắn ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn Dục Hành. Sau đó không vui "gầm gừ" mắng cậu:-"Béo chỗ nào,béo ở đâu, ngươi mới béo"Chẳng qua là do hắn ăn no quáNên bụng hơi tròn ra thôiQuá đángĐừng nghĩ nuôi hắn rồi muốn nói gì cũng được-"Không vui à". Dục Hành cười khẽ : "Nói ngươi béo ngươi giận sao,ta chỉ nói sự thật".Cậu chỉ nói sự thật thôiTại sao tiểu hồ ly lại tức giận?Hồ ly Thần Dực càng nghe càng bực bội, hắn vội vàng ăn nốt phần bánh hoa quế còn lại trong bát rồi nhanh chóng đi đến nhe răng cắn nhẹ vào ngón tay Dục HànhHắn là đang cảnh cáo Dục HànhCòn nói hắn béo nữaHắn cắn cụt ngón tay cậu luôn-"Từ hôm nay,ta sẽ không ôm ngươi nữa,ngươi phải đi bộ thật nhiều mới giảm cân được". Dục Hành vừa nói vừa để yên ngón tay cho hồ ly cắnHồ ly tức giận nhả ngón tay Dục Hành ra, nhảy xuống gương đồ chơi,lôi ra một miếng vải để kế bên Dục Hành. Sau đó lại nhảy xuống gương đồ chơi,ngậm một con gà bông và một con cá bông đặt lên miếng vải kia-"Ngươi muốn làm gì?". Dục Hành khó hiểu: "Mang mấy món này lên cho ta làm gì?"Thần Dực "ngao ngao" dùng móng vuốt chỉ chỉ lên miếng vải: "Cột lại cho ta"-"Ngươi muốn ta cột lại cho ngươi". Dục Hành hỏi hồ lyHồ ly Thần Dực gật gật đầuDục Hành cột miếng vải lại nhìn hồ ly nói: -"Xong rồi"Dục hành mím môi quan sátTiểu hồ ly đang định giở trò gì nữa đây?Thần Dực dùng móng vuốt chỉ vào bao vải,rồi chỉ lên cổ mình-" Cột lên cổ giúp ngươi à". Dục Hành tò mò hỏi lạiHồ ly Thần Dực lại gật gật đầuDục Hành liền cột bao vải lên cổ hồ ly,cột xong nhịn không được trước sự đáng yêu của hồ ly,Dục Hành hôn một cái thật mạnh lên miệng của nóHồ ly Thần Dực khó chịu nghiêng đầu qua một bên,đôi mắt đen láy, to tròn rưng rưng sắp khóc "ngao ngao" nói:-"Ngươi chê ta béo,ta bỏ nhà ra đi cho ngươi vừa lòng"Hồ ly tức giận đến sắp khócLà Dục Hành cho hắn ăn uống no nêXong rồi lại chê hắn béoKhông chịu ôm hắnBắt hắn phải đi bộ để giảm cânKhông thương hắn nữaThì hắn sẽ bỏ nhà ra đi-"Này,chê ngươi béo ngươi định bỏ nhà ra đi à". Dục Hành bật cười ôm hồ ly vào lòngSao hồ ly có thể dễ thương đến mức độ nàyMới chê béo mà đòi bỏ nhà đi rồiDục Hành ôm hồ ly liên tục hôn hôn lên miệng nóHồ ly Thần Dực bị hôn đến choáng váng,nhe hàm răng sữa ra gầm gừChê người ta béoRồi giờ hôn người ta an ủiHồ ly Thần Dực trong lòng tuổi thân -"Thôi được rồi,không béo". Dục Hành cọ mũi mình vào mũi hồ ly: "Ngươi là con hồ ly xinh đẹp nhất"Dục Hành không ngờSống đến từng tuổi nàyMà cậu phải đi dỗ dành một con hồ lyHồ ly Thần Dực liếc xéo Dục Hành,trong lòng âm thầm tự khen bản thân "Đâu cần Dục Hành nói,hắn cũng tự biết hắn là con hồ ly xinh đẹp nhất"-"Không giận nữa". Dục Hành tháo bao vải ra khỏi cổ hồ ly,nghiêm mặt dặn dò : "Có giận cũng không được bỏ nhà ra đi,nếu còn dám bỏ nhà ra đi,ta liền đánh mông ngươi"Thần Dực vẫn trơ cái mặt hồ ly ra đóHù ai vậyHắn đâu có sợDục Hành nhìn thái độ khiêu khích của hồ ly,cậu cười cười nắm nhẹ lấy đuôi nóĐuôi bị Dục Hành nắm lấy,Thần Dực lật người nằm ngửa,trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói thành lờiTheo hiểu biết của Dục Hành,hình như đuôi là bộ phận mẫn cảm của hồ ly. Khi nãy cậu sơ ý nắm trúng đuôi nó,không nghĩ hồ ly sẽ phản ứng lớn như vậy. Dục Hành mím môi,gạt lớp lông trắng của hồ ly qua một bên. Cậu nhìn thấy một vật nhỏ xíu màu hồng hồng,Dục Hành dùng ngón tay chạm nhẹ vào vật kiaHồ ly Thần Dực "ngao ngao" hét vào mặt Dục Hành:-"AI CHO NGƯƠI SỜ CÂY NẤM ĐÙI GÀ CỦA TA"..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com