Chương 131
Thời gian như nước chảy mây trôi,không vì ai mà dừng lại cũng chẳng vì ai mà quay vềNửa năm trôi qua một cách choáng váng,khăn tang trước phủ Dục Hành cũng đã gỡ xuốngThần Dực ngồi ngẩn người nhìn hai con bướm đang bay vòng quanh chậu hoa hồng-"Thần Dực". Dục Hành ôm lấy hắn từ đằng sau: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"-"Ta đang nhìn hai con bướm kia". Thần Dực ngước mặt: "Ngươi kiểm tra sổ sách xong rồi à?"-"Xong rồi". Dục Hành hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Thần Dực: "Ngươi có muốn ra ngoài chơi không?"Thần Dực gật đầu: "Ta muốn đi đến miếu thờ hồ ly 9 đuôi"-"Thời gian gần đây thiệt thòi cho ngươi rồi". Dục Hành thở dài sâu xa: "Ta lo chuyện chôn cất phụ thân và Tuấn Kiệt, lo quản lý tửu điếm, tiền trang của phụ thân không có thời gian lo cho ngươi"Vụ hoả hoạn ở đại laoLinh Yên may mắn thoát chếtTuy nhiên vài ngày sauBiệt viện của Linh Yên xảy ra một vụ hoả hoạnHứa đại nhân kết luận Thôi Linh Yên bị chết cháyVì vậy,tất cả tài sản của Ngô lão gia đều được giao lại cho Dục Hành toàn quyền sử dụngThần Dực an ủi: "Không sao đâu,ngươi bận việc mà,ta vẫn ăn ngủ đủ giấc,ta có thể tự lo cho bản thân"Dục Hành ngoài mặt im lặng, trong lòng lại đang tự trách bản thân-"Chúng ta đi bây giờ nha". Thần Dực đứng lên,háo hức: "Ta muốn đến xem họ xây miếu thờ cho ta đẹp như thế nào"-"Được". Dục Hành nói: "Đến miếu thờ xong sẽ đi vòng qua tiệm may lấy y phục"-"Y phục gì?"-"Hỷ phục". Dục Hành nhìn chăm chú Thần Dực: "Ngươi quên lời ta nói rồi ư?. Qua nửa năm,khăn tang được gỡ xuống là lúc trước phủ của ta treo khăn lụa đỏ"Thần Dực: "..."Dục Hành chậm rãi nói: "Vài ngày trước,ta đã tìm được kế mẫu,thực hiện đúng di nguyện của Tuấn Kiệt đưa bà ta lên chùa để ngày ngày nghe kinh phật sám hối"-"Dương Kỳ đã bị thu hồn phách vào Tháp sám hối,Linh Yên bị chết cháy". Dục Hành mỉm cười: "Tất cả những kẻ có ý định hại ngươi không còn tồn tại,chúng ta có thể yên tâm mà thành thân"Thần Dực im lặng,xoa xoa vành tai đỏ bừng,vội vàng đi nhanh để tránh khỏi ánh mắt của Dục HànhMột khắc sau,cả hai có mặt tại miếu thờThần Dực ngẩng đầu nhìn bảng chữ thật to trên đầu chầm chậm đọc từng chữ:-"Miếu thờ hồ ly 9 đuôi"-"Giỏi lắm". Dục Hành vuốt ve tóc Thần Dực,cũng không vạch trần,còn lên tiếng khen ngợi: "Ngươi đọc đúng hết rồi"Thần Dực ngượng ngùng sờ sờ lên mũi mình,nắm lấy tay Dục Hành đi vào miếu thờThật ra,hắn đâu có biết đọc dòng chữ to tướng kia Thần Dực nghe mọi người trong kinh thành nói sẽ xây miếu thờ hồ ly 9 đuôiCho nên hắn mới suy đoán dòng chữ kia là "Miếu thờ hồ ly 9 đuôi"Đoán bậy đoán bạ Ai ngờ đoán trúng thậtPhía trước chánh điện của miếu thờ rộng rãi và thoáng đãng,ngoài hành lang có đặt một tảng đá được mài nhẵn nhụi,trên đó khắc tên tất cả những người quyên góp ngân lượng xây miếu thờMiếu thờ quay mặt về hướng Tây,được cất theo kiểu chữ tam,mái lợp ngói tráng men xanh ngọc,gồm hai tầng chồng khít lên nhau.Trên nóc trang trí rồng chầu hạt châu,trên bốn đầu đao cong lên trang trí thêm các hoạ tiết: hoa cúc dây,hoa linh lan,..Khu chính điện đặt một bức tượng hồ ly 9 đuôi được điêu khắc tinh xảo khoác một cái áo choàng lông in hình mặt trời,trước điện đặt một bàn kê hương án. Hoạ tiết sành sứ gần như phủ kín xung quanh điện thờ. Nếu tinh ý có thể phát hiện hàng ngàn mảnh sứ được tuyển lựa,cắt gọt chứ không phải lắp ghép ngẫu nhiên.Trên tường trang trí rất nhiều bức phù điêu hình tùng hạc màu sắc bắt mắtThần Dực đơ người hồi lâu nhìn ngôi miếu thờ "bản thân" hoành tráng và chỉnh chu đến từng chi tiết nhỏThật khó mà diễn tả cảm xúc của thânThần Dực có nằm mơ cũng không nghĩ đến Một con yêu quái như hắnĐược nhân loại sùng bái Quyên góp ngân lượng xây hẳn một cái miếu thờThần Dực bỗng thấy sóng mũi cay cay-"Không được khóc". Dục Hành vươn tay lau giọt nước mắt trên má Thần Dực: "Ngươi thấy rồi đó,mọi người ở đây rất yêu quý ngươi"-"Ta chỉ là một con yêu quái". Thần Dực hít hít mũi: "Cũng không giúp được gì cho mọi người"-"Ngươi có giúp mà"Thần Dực nhìn Dục Hành khó hiểu: "Có sao?"Thần Dực ngẫm nghĩ lạiTừ lúc hắn là con hồ ly Đến khi hắn biến thành ngườiHắn chỉ việc ăn,chơi,học chữ và giao phốiChưa từng làm được việc lớn nàoDục Hành đếm đếm ngón tay: "Mọi người ở đây yêu thích cái đẹp,nên nhìn ngắm nhan sắc của ngươi là một loại hưởng thụ,làm cho tinh thần họ vui vẻ hơn. Buổi sáng ngươi đến hàng quán của người nào mua đồ,ngày đó họ liền buôn may bán đắt"Dục Hành hồi tưởng lại chuyện cũ: "Ngươi bất chấp nguy hiểm làm mồi nhử giúp Thiên Lôi tiêu diệt yêu quái hổ xám tinh"Sắc mặt cậu có chút thay đổi: "Chỉ việc đó thôi là một việc làm rất lớn rồi"Thần Dực cười gượng: "Chuyện làm mồi nhử là xuất phát từ tâm tư riêng của ta,ta bất chấp nguy hiểm là vì muốn ở bên ngươi"-"Dù là tâm tư riêng". Dục Hành mỉm cười: "Nhưng ngươi đã làm được việc tốt"Bên ngoài miếu thờ,xuất hiện một người mặc y phục bạc màu,trên mặt che một cái khăn,lén lút quan sát hai nam nhân đứng trong điện thờ hồ ly 9 đuôi..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com