Chương 111
Thần Dực là minh chứng cho câu nói "nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột"Chỉ một vết thương bé xíu xiuMà Dục Hành nhất định bắt hộ vệ phải đi mời đại phu đến xem vết thương cho hắn-"Linh Yên phu nhân có thể về rồi". Dục Hành đuổi khéo: "Ta đang lo lắng cho vết thương trên tay Thần Dực,không còn tâm trí để nói chuyện với phu nhân"Linh Yên: "......"Lo lắng?????Có gì mà phải lo lắng????Vết thương bé tẹoMột lát nữa nó liền lành lạiCó cần phải làm quá lên vậy không???-"Linh Yên phu nhân". Dục Hành có phần cáu gắt: "Mong phu nhân nghe rõ lời ta nói"Sắc mặt Linh Yên hơi tái,ả vẫn chưa chịu từ bỏ,cố chấp hỏi: "Vậy chuyện lúc nãy ta nói với ngươi,ngươi có đồng ý không?"Sự chú ý của Dục Hành chỉ tập trung lên vết thương (bé xíu) trên ngón tay Thần Dực,nhất thời quên mất chuyện Linh Yên nói lúc nãy,cậu lơ đãng hỏi: "Chuyện gì?"Linh Yên hít một hơi sâu,thì ra lời ả nói Dục Hành hoàn toàn không để vào tai,ả ngẩng đầu,bình tĩnh nói:-"Ta muốn ở phủ của ngươi vài ngày để dưỡng thai"-"Không được". Dục Hành không do dự mà trả lời ngay lập tức: "Để tránh thị phi và lời đàm tiếu không hay,ta nghĩ Linh Yên phu nhân vẫn nên trở về biệt viện của mình để dưỡng thai"-"Ở biệt viện của ta-.."-"Linh Yên phu nhân". Dục Hành ngắt lời ả: "Ta không muốn bị dính vào những lời đàm tiếu không hay"-"Ai dám đàm tiếu". Linh Yên cố gắng thuyết phục Dục Hành,ả hung ác nói: "Ta cắt lưỡi kẻ đó"-"Linh Yên phu nhân đừng nhiều lời nữa". Giọng điệu Dục Hành tức giận: "Ta nói không được thì chính là không được"Không để cho Linh Yên tiếp tục mở miệng nói vòng vo, Dục Hành lên tiếng gọi lão quản gia:-"Quản gia,tiễn Linh Yên phu nhân ra ngoài"Lão quản gia vội vàng tiến lên,khom người xuống,đưa tay làm động tác mời:-"Mời Linh Yên phu nhân ra về"Linh Yên cứng đầu,vẫn ngồi lì một chỗLão quản gia mỉm cười cung kính nói:-"Linh Yên phu nhân được mệnh danh là người đẹp của kinh thành,người đời nói phu nhân vừa xinh đẹp,vừa hiểu chuyện,biết cách đối nhân xử thế"Lời nói tâng bốc của lão quản gia làm cho Linh Yên hài lòng,môi ả cong lên thành một vòng cung thấy rõ-"Nhưng có lẽ người đời nói sai rồi,hoặc là người nói những lời này là do Linh Yên phu nhân bỏ ngân lượng ra mua chuộc". Lão quản gia đã sống gần nửa đời người,ông ta trải qua bao thăng trầm,thể loại mặt dày như ả Linh Yên,ông ta có thể xử lý một cách dễ dàng: "Bởi vì người mà ta thấy bây giờ là một Linh Yên phu nhân không hiểu chuyện và không biết cách đối nhân xử thế. Công tử nhà ta nói đến mỏi miệng mà phu nhân vẫn chưa chịu đi về"Nụ cười Linh Yên thoáng cái đông cứng lại trên môi,ả nghiến răng quát lớn:-"Tên nô tài vô lễ"-"Lão quản gia". Dục Hành nhàn nhạt nói: "Không được vô lễ,nhanh chóng tiễn Linh Yên phu nhân ra về đi"Đã nói đến mức này rồi,nếu Linh Yên không đứng lên ra về chẳng khác nào ả tự nhận bản thân là mặt dày. Linh Yên từ từ đứng lên,làm ra vẻ bản thân là một người hiểu chuyện:-"Được rồi,ta không nhỏ nhen đến độ đi so đo với một tên nô tài thấp hèn"Linh Yên hướng mắt nhìn Dục Hành: "Ta về"Dục Hành không trả lời,cậu đang bận dùng khăn lau lau phần máu rỉ ra từ vết thương của Thần DựcLinh Yên đứng chờ hồi lâu,không thấy Dục Hành trả lời,ả mím môi bước ra vềLinh Yên vừa bước ra khỏi phủ,bả vai bị đại phu đụng trúng một cái đau nhói-"Xin lỗi,xin lỗi Linh Yên phu nhân". Đại phu hớt ha hớt hải bỏ lại một câu rồi vội vàng chạy nhanh vào phủ của công tử Dục HànhPhải nhanh chânKhông được chậm trễTiểu công tử Thần Dực đang bị thương-"Tiểu công tử Thần Dực". Đại phu lo lắng nhìn tới nhìn lui: "Tiểu công tử bị thương ở đâu?"Đại phu nhìn một lượt từ trên xuống dưới vẫn không thấy vết thương nào,ông ta đi đến định kéo tay áo Thần Dực lên xemTay còn chưa kịp chạm đến góc áo của Thần Dực,thì đã bị Dục Hành hất mạnh ra,cậu khó chịu hỏi:-"Ông định làm gì?"Đại phu nó một mạch: "Ta định xem vết thương của tiểu công tử Thần Dực,hộ vệ nói tiểu công tử bị thương"Đại phu khẩn trương tức khắc: "Bị thương ở đâu? có nặng không? chảy máu nhiều không?"Tiểu công tử Thần Dực chính là con cháu hồ tiên trên trời đóCơ thể mạnh khoẻĐao thương bất nhậpVậy mà lại bị thươngChắc chắn vết thương sẽ rất nặng-"Ta chỉ bị thương nhẹ thôi". Thần Dực đưa ngón tay dính một vệt máu nhỏ ra trước mặt đại phu: "Đây này,là do ta sơ ý bị mảnh vỡ cắt trúng"Đại phu bằng tốc độ nhanh nhất đi đến phủ của công tử Dục Hành vì hay tin tiểu công tử Thần Dực bị thương: "......."...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com