TruyenHHH.com

Poohpavel Ho Yeu

Thần Dực không vui nhìn Dục Hành, vừa thức giấc liền không thấy Dục Hành bênh cạnh,hắn tức tốc đi tìm.

Tìm từ nhà xí

Tìm đến thư phòng

Đi một vòng thì thấy Dục Hành đang ngồi trong nhà chính

-"Ta ra đây ăn cháo". Dục Hành khẽ nâng mắt nhìn Thần Dực: "Sẵn tiện bàn một chút chuyện với hộ vệ"

Mặc dù Thần Dực đang tức giận

Nhưng thoạt nhìn trông cực kỳ nhu thuận

Dáng vẻ tức giận kia không làm cho người khác sợ hãi

Mà chỉ làm cho người khác cảm thấy đơn thuần vô hại

Giống như khi còn trong hình dáng là một tiểu hồ ly

Khi tức giận lên chỉ biết kêu "ngao ngao",vươn cái móng vuốt bé xíu xiu cào loạn cả lên

Dục Hành không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng

Thần Dực nhìn gương mặt có phần tái nhợt của Dục Hành,lại thêm cái nụ cười gợi đòn kia. Ngọn lửa tức giận trong lòng hắn như bị một cơn gió mạnh thổi qua,thoáng chốc bùng cháy dữ dội

Thần Dực nhăn mặt,đứng chống nạnh trước mặt Dục Hành,lạnh giọng nói:

-"Ngươi thức giấc cũng không gọi ta dậy,ăn cháo cũng tự ăn một mình,ngươi đang bệnh mà còn ra đây ngồi"

Thần Dực thở phì phò: "Ra đây ngồi lỡ nhiễm phong hàn thì phải làm sao?"

Thần Dực dậm chân "bịch bịch" xuống đất: "Ngươi không lo cho sức khoẻ của ngươi,ta,ta,ta"

Chữ "ta" Thần Dực nói mãi không xong

Hắn đang rất tức giận

Nhưng lại không nỡ nói lời hung ác với Dục Hành

Một lát sau,Thần Dực ấp úng nói: "Ta giận ngươi rồi"

-"Thần Dực". Dục Hành nắm lấy tay Thần Dực,kéo hắn ngồi lên đùi mình, vỗ nhẹ lên lưng hắn: "Đừng giận ta"

Tiểu hồ ly của cậu xù lông thật rồi

Phải cố gắng dỗ dành

Dục Hành bỗng nhớ lại khoảng thời gian bị Thần Dực làm lơ

Cậu khẽ rùng mình

Tiểu hồ ly tức giận thật sự rất đáng sợ

Dục Hành làm ra vẻ tội nghiệp: "Ta thấy ngươi ngủ say,không muốn đánh thức ngươi,ta có thể tự ăn cháo,đại phu nói ta chỉ bị suy nhược cơ thể,tịnh dưỡng vài ngày là khỏi"

-"Ở đây gió lớn lắm". Thần Dực không bị thuyết phục: "Ngươi ra đây lỡ bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao,cơ thể ngươi đang rất yếu"

Thần Dực vươn tay sờ sờ lên gương mặt tái nhợt của Dục Hành

Ánh mắt hiện lên sự lo lắng

Dục Hành vuốt tóc Thần Dực: "Ta có mặt áo choàng mà,ta cũng vừa mới ra đây thôi"

Dục Hành đổi đề tài,hỏi sang chuyện khác: "Ngươi ngủ có ngon không?"

Thần Dực gật đầu đáp: "Ngủ rất ngon"

Lúc đó,Thần Dực vừa nằm xuống một lúc

Cơn buồn ngủ liền ập đến

Hắn ngủ một giấc ngon lắm luôn

Thần Dực còn nằm mơ

Mơ thấy Dục Hành hôn hôn hắn

Dục Hành nhìn quầng thâm dưới mắt Thần Dực,áy náy nói: "Cả đêm qua ngươi không ngủ đúng không?"

-"Ta ngủ không được". Thần Dực ăn ngay nói thật: "Ta lo cho ngươi"

Thần Dực kéo vạt áo choàng lại cho Dục Hành,nói ra chuyện bản thân để ý nhất: "Cho nên ngươi phải mau khỏi bệnh,ta mới có thể ngủ ngon được"

Thần Dực chợt nhớ đến điều gì đó,xoay người tìm kiếm,tầm mắt dừng trên nửa bát thuốc đặt trên bàn,cau mày hỏi:

-"Sao ngươi không uống thuốc?"

-"Thuốc đắng quá". Dục Hành làm vẻ mặt tội nghiệp: "Ta uống không được"

Thật ra thuốc rất đắng,nhưng Dục Hành vẫn có thể uống được

Vừa rồi Dục Hành hớp một ngụm,cảm thấy thuốc vẫn còn hơi nóng

Cậu định đợi thêm một lát nữa

Để nhiệt độ của nước thuốc trong bát giảm xuống

Mới tiếp tục uống hết

Nhưng bây giờ Dục Hành lại có suy nghĩ khác

Phải giả vờ nói thuốc đắng để nắm bắt thời cơ làm nũng với Thần Dực

-"Đắng lắm sao". Thần Dực cầm chén thuốc lên dùng muỗng khuấy,đưa lên miệng thổi thổi: "Ta đút ngươi nha"

Thần Dực hôn lên môi Dục Hành,kiên trì dỗ ngọt: "Cố gắng uống thuốc mới mau khỏi bệnh,nghe lời ta đi mà"

Hộ vệ tạm thời bị lãng quên nãy giờ,đứng như trời trồng trợn trắng mắt nhìn công tử Dục Hành

Hắn ta nhớ mới vừa rồi,công tử Dục Hành ực một hơi hết nửa chén thuốc

Gương mặt vẫn bình thản

Chẳng hề nhăn mặt một cái

Còn bây giờ,công tử Dục Hành lại chê thuốc khó uống

Là sao nữa đây????

Có cần phải giả bộ tới mức đáng thương như vậy không?

Làm hộ vệ ở phủ lâu rồi

Cho đến hôm nay

Hộ vệ mới biết được bộ mặt tâm cơ của công tử nhà mình

Dục Hành tranh thủ lúc Thần Dực đang thổi thổi thuốc trong bát, nghiêng đầu nhìn về phía hộ vệ,ánh mắt lạnh lùng,dùng khẩu hình miệng nói ngắn gọn:

-"Đi làm việc đi"

Giọng điệu kia vừa nghe vào tai là biết đang rất mất kiên nhẫn

Thái độ của công tử Dục Hành đang cảnh cáo

Hộ vệ biết nếu còn ở đó thêm một chút nữa

Có khi bị lấy lại 10 tờ ngân phiếu

Tiếp theo đó,sẽ bị đuổi khỏi phủ

Hộ vệ biết điều lùi về sau

Không tiếng động mà bay lên nóc nhà..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com