(Poohpavel) Cuộc chiến sinh tồn
Chương 114
Chiriwan nghiêng người nằm trên giường,nhớ lại thái độ quá khích của Pavel nghe đến tên giáo sư FrodeÁnh mắt muốn giết ngườiTrạng thái kích độngGiống như giữa anh ta và giáo sư Frode có thâm thù đại hậnChiriwan cạy móng tay mình như có suy nghĩNếu Quân Khu A đã ráo riết truy lùng PavelChắc chắn trên cơ thể anh ta phải có cái gì đó khác biệt với người khácHoặc là anh ta nắm giữ một bí mật động trờiKhoan đãChiriwan bỗng nhớ đến Quân Khu Carnation cũng có một phòng nghiên cứuNghe nói phòng nghiên cứu kia có rất nhiều thiết bị tân tiến Chiriwan chỉ "nghe nói" chứ không trực tiếp nhìn thấyBởi vì,mỗi cô đến Quân Khu Carnation, cha cô đều không cho phép cô bước vào phòng nghiên cứu nửa bướcPhòng nghiên cứu kia chắc chắn chưa rất nhiều thứ rùng rợnChiriwan cắn một miếng da trên khoé móng tay mình,nhai nhai qua loa vài cái rồi phun xuống đấtChiriwan nở nụ cườiTrong đầu cô ta loé lên một suy nghĩChiriwan ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tườngVẫn còn sớmGiờ này chắc cha cô vẫn chưa ngủChiriwan ngồi dậy,lấy bộ đàm trên đầu giường,nhấn nút kết nốiTrong bộ đàm vang lên tiếng "tút tút tút"Hồi lâu sau,một giọng nói ồm ồm vang lên:
-"Có chuyện gì?"
Môi Chiriwan cong lên: "Con có chuyện quan trọng muốn thông báo cho cha biết"..
•
Cả đêm qua, Pooh ngủ không ngon giấc.Sáng nay,cậu đeo hai cái quầng thâm đen xì xuống căn tin ngồi ăn sángBữa sáng, căn cứ Carnation phát cho mỗi người một cái bánh mì ngọt và một hộp sữaỞ thời mạt thế khan hiếm lương thựcĐãi ngộ như vậy là quá tốt rồiTrên tay Pooh xách một túi đồ ăn,đi tới đi lui trước phòng của Pavel. Sắc mặt Pooh nghiêm túc đứng đối diện với cửa phòngCậu vươn tay định gõ cửaMột giây sauPooh rụt ray vềCậu lặp đi lặp lại động tác kia đến 3 lầnĐột nhiên,cánh cửa phòng được mở ra,đáy mắt Pavel lộ ra chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Pooh đứng trước cửa phòng mình. Nhưng rất nhanh sau đó,vẻ ngạc nhiên trên mặt anh biến mất thay vào đó là gương mặt lạnh như băngTầm mắt Pavel nhìn túi đồ ăn trên tay Pooh,rồi lại nhìn lên mặt cậuSắc mặt khá tốtCó vẻ vết thương trên lưỡi không đáng lo ngạiBiểu cảm trên mặt Pavel thay đổi xoành xoạch bằng mắt thường có thể trông thấy rõ,não bộ Pooh nhanh chóng hoạt động với năng suất cao,bắt đầu sắp xếp từ ngữ:-"Em có lấy đồ ăn sáng giúp anh"Dứt lời,cậu nhanh chóng lách người bước vào phòngSớm biết có thể bước vào phòng dễ dàng như thế nàyBan nãy cậu mất thời gian đi qua đi lại đến mỏi chân trước cửa phòng để làm gì?Pavel đóng cửa phòng,mím môi đi đến bên bàn ngồi đối diện với PoohPooh lấy bánh mì và sữa đặt trước mặt Pavel: "Anh ăn đi"Pavel không trả lời,rũ mắt nhìn bánh mì và sữa trên bànNhìn vẻ mặt thờ ơ của Pavel, lòng Pooh lập tức trầm xuốngCả hai đồng thời im lặng, Pooh chăm chú nhìn về phía Pavel,còn Pavel vẫn nhìn đăm đăm vào bánh mì và sữa đặt trên bàn,hai người ngồi cách xa nhau,mỗi người một suy nghĩ riêng-"Vụ án của phó viện trưởng Pravat". Pooh đột nhiên mở miệng,giọng cậu trầm thấp: "Em đã từng xem qua hồ sơ,trong hồ sơ ghi chép rất cẩu thả"Tốc độ nói của cậu rất nhanh,giống như đã xem qua hồ sơ vụ án nhiều lần đến độ thuộc lòng: "Trong hồ sơ ghi chép,nguyên nhân cái chết của phó viện trưởng Pravat và vợ là do tự tử"Cơ thể Pavel trong nháy mắt khựng lạiPooh tiếp tục nói: "Trong hồ sơ vụ án hoàn toàn không đề cập đến anh"Pavel sững sờ ngẩng mặt nhìn PoohCậu xé vỏ bánh mì,đưa đến trước mặt Pavel: "Anh ăn đi"Dư quang Pavel liếc nhìn bánh mì trên tay Pooh,anh do dự một lát,nhận lấy bánh mì đưa lên miệng cắn một miếng Pooh nở nụ cười,ánh mắt cậu dừng lại giây lát trên khoé môi dính một ít vụn bánh mì của Pavel,kế đó cậu dùng giọng điệu khách quan nói:-"Mỗi vụ án đều để lại dấu vết và manh mối,và mỗi một dấu vết và manh mối sẽ dẫn đường để chúng ta tìm ta hung thủ. Có người nói,người chết sẽ không biết nói,nhưng em tin họ biết nói,những lời họ nói chính là hết thẩy manh mối và dấu vết để lại ở hiện trường"Cậu rất tự nhiên giơ ngón cái lau vụn bánh mì dính trên khoé miệng của Pavel rồi nói tiếp: "Chuyện này anh cứ tin ở em,em sẽ trực tiếp liên lạc với cha hỏi cho rõ ràng mọi chuyện,nhất định em sẽ lôi hung thủ ra ánh sáng"Pavel vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ban đầu không nhúc nhíchAnh khó chịu nhăn mặtĐã ngồi xa như vậy rồiMà Pooh vẫn cố động chạm vào người anhCái tên khó ưa nàyCàng nghĩ càng thấy tứcPavel nhìn ổ bánh mì trong tayTưởng tượng nó là Pooh mà cắn một cái thật mạnh..Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com