Poohpavel Criminal
Michael Kiettisak ngồi trên ghế sô pha bệnh viện, căn phòng bệnh gã đang ở là căn phòng đẹp nhất đắt đỏ nhất tại cái đất Mỹ này nhưng gã nào quan tâm khi y nằm trên giường đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể bất động, da nhợt nhạt nhanh chóng sau một đêm. Gã không yêu y nhưng gã cảm nắng y ngay từ cái nhìn đầu tiên. Y là con người hiếm hoi gây được ấn tượng cho gã. Michael Kiettisak chính là muốn được đi xa hơn với y.Topten nằm trên giường, cả người bất động không thể phủ nhận rằng dù có thế nào y vẫn có một sức hút đối với gã. Vẻ đẹp ấy sắc sảo pha thêm chút dễ thương. Nhìn y giống như một con mèo nhỏ, lạnh lùng, yêu kiều nhưng chẳng kém phần đáng yêu.Gã chìm đắm trong suy nghĩ của mình mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên mấy hồi dài. Nhìn cái tên xuất hiện gã lại thở dài ngao ngán. Nếu gã nhớ không nhầm thì Pooh Krittin chỉ mới gọi cho gã mới vào 18 tiếng trước. Tên này rốt cuộc chỉ thích làm phiền gã.- Chuyện gì?Michael Kiettisak nhận máy, giọng điệu thể hiện rõ thái độ chán nản đối với cuộc điện thoại này. Pooh Krittin hắn cũng có muốn gọi đâu, chỉ là do cuộc họp online với đối tác quan trọng của tổ chức khiến hắn phải gọi đến. Bé con của hắn muốn đi chơi nên hắn mới gọi gấp như vậy.- Họp đối tác. Ba mươi phút nữa.Nói một câu ngắn ngủn rồi nhanh chóng tắt. Michael thở hắt ra một hơi, kiểu này chắc là lại ôm tình yêu nhỏ rồi đẩy hết việc cho gã. Nhìn Topten thấy y vẫn chẳng có ý định tỉnh dậy gã liền rời đi.Ba mươi phút sau quay vào với loạt hồ sơ cùng những bản mẫu do chính gã thiết kế. Michael lần nữa kiểm tra Topten xong mới mở máy để họp. Cuộc họp không dài không ngắn nhưng cũng đủ thời gian để Topten phải tỉnh dậy sau cơn mê.Y khẽ kêu lên tiếng nhỏ thu hút Michael đang dọn đồ đạc. Gã ngẩng lên thấy y đã tỉnh liền chạy lại. Topten vừa nhìn thấy gã đã vui ra mặt, tay chống vội xuống giường ngồi dậy nhưng vết đạn sau bả vai vẫn còn khiến y đau đến nhăn nhó cả mặt mày.- Vết thương chỉ vừa được xử lý đêm qua em không nên cử động mạnh.Nút điều khiển giường tự nâng lên vừa đủ, gối đặt ngay ngắn sau lưng y. Topten ngây ngô nhìn xung quanh, tất cả đều thật lạ lẫm, căn phòng này có khi còn to và rộng hơn căn hộ nhỏ y đang thuê rất nhiều.Nhưng thứ càng làm y quan tâm hơn đó lại chính là gã đang ngồi cạnh giường truyền hơi ẩm từ tay qua tay cho y.- Em có gì muốn nói với tôi sao?Thuật đọc vị tâm trí của Michael sau bao năm học tập chưa bao giờ làm gã thất vọng.- Tôi chưa biết tên anh.- Michael Kiettisak.Cái danh gã nổi như cồn nhưng Topten Supakorn lại tuyệt nhiên không hay không biết. Nghe cái tên, y chỉ biết gật gù thu thập dữ liệu chứ không hề có dấu hiệu của bất ngờ.- Kiettisak... Cái tên rất đẹp.- Em thì sao?Gã biết tên y rồi nhưng vẫn muốn hỏi. Gã muốn cho y biết cái tên Topten đứng cùng Michael hợp đến mức độ nào.- Tôi là Topten Supakorn, 18 tuổi.- 18... Em nhỏ hơn tôi 9 tuổi.Michael thoáng bất ngờ, cũng là độ tuổi ấy, hoá ra gã và Pooh lại có sở thích gặm cỏ non nhỉ. Có chút thú vị nhưng đồng thời cũng làm gã nghi ngờ về sự trùng hợp. Nhưng nghĩ lại cũng chỉ thấy là trùng hợp khi mà gã ở đất Mỹ mới tìm được y còn bảo bối của Krittin Lão Đại lại ở Thái Lan mà còn bị ngốc nữa. Ngược lại với sự hứng thú của gã, Topten lại chỉ biết gãi đầu ngây ngốc, nhìn kẻ trước mắt mà không tin được gã đã gần 30.- Nhìn thế mà anh già nhỉ.- Ừm. Em đói chưa?Gã đánh trống lảng sang chuyện khác, sống 27 năm trên cõi đời này lần đầu tiên gã bị chê già. Tính ra từ hôm qua đến hôm nay gã được hai cậu nhóc 18 tuổi chê xấu chê già. Michael thực sự khóc không ra nước mắt.- Có một chút ạ.Kính ngữ của y xuất hiện, so với người già mà đẹp trai như gã làm y cũng có chút thích thích. Nhưng y không phải gay đâu.Vừa dứt câu ngay lập bên ngoài đã có người đẩy một xe thức ăn đầy vào trong. Từ món khai vị đến món ăn chính rồi còn có cả kem lẫn hoa quả đã gọt sẵn được đưa vào. Topten vừa thấy đã không ngậm nổi miệng, đồng tử như mở to nhất có thể. Michael có phải là đã chuẩn bị ngay từ đầu?- Tôi không biết em thích ăn gì nên đã nhờ người mua chỗ này. Tôi cũng tham khảo qua bác sĩ rồi mới mua nên em yên tâm.Đùa chắc Michael Kiettisak là đang nuôi người hay nuôi lợn. Chỗ đấy hai người còn chưa chắc đã hết vậy mà lại chuẩn bị cho một mình y thì có phải là quá phí rồi không.- Chắc là anh có nhầm lẫn gì rồi, em không ăn hết được chỗ đấy đâu.- Không hết thì vứt, miễn là em no.Gã vô cùng bá đạo mà phán một câu. Topten chỉ biết câm nín, bàn nhỏ của bệnh viện được dựng lên, súp vi cá được dọn lên, ngay sau đó là một đĩa thịt nướng satay cỡ nhỏ cuộn diếp cá.Không thể phủ nhận được sức hấp dẫn của đồ ăn nhưng đứng trước các món ăn đắt như dát vàng lên như này thì y không dám động đũa. Thế nhưng đối với Michael Kiettisak thì mấy món này chỉ là mấy món tầm trung, gã sớm đã ăn đến chán. Đợi đến khi người mang thức ăn ra ngoài gã mới một bộ hối lỗi.- Xin lỗi em, thời gian gấp nên tôi không thể mua được những món ngon hơn cho em. Em có thể ăn tạm mấy món rẻ tiền này được chứ?- Rẻ tiền? Anh có nhầm gì không? Ăn đống này xong có khi đến cả đi vệ sinh em cũng không dám đi.- Em không thích sao? Vậy để tôi đổi cho em cái khác.- Ơ thôi thôi, em ổn, ăn thế này là được rồi.Gã vừa định bỏ đi y đã vội níu tay gã lại khuyên ngăn. Mùi hương ngọt ngào của đồ ăn càng làm bụng nhỏ reo lên liên rồi. Cuối cùng vẫn húp một ngụm súp, cái thứ nước béo ngậy lại có chút ngọt thanh làm y sướng rơn cả người. Vi cá mập đắt đỏ mà mọi người hay đồn đại lại đang được y nhấm nháp. Nó khác xa với tưởng tượng của y, nó dai dai và dẻo, thậm chí nó còn không ngấm nổi chút vị nào của súp. Ăn chung với nước lại đột nhiên ngon đến lạ thường.- Ngon chứ?Gã rút khăn ướt đưa đến nhưng y còn đang híp mắt hưởng thụ cái thứ súp ngon lành kia thì làm sao rảnh mà để ý đến gã. Michael không muốn bản thân bị lu mờ trước đồ ăn liền đưa một cuộn thịt đến ngay trước mắt y, Topten cũng vui lòng thưởng thức cái thứ kì lạ kia. Biết miêu tả sao đây, món này cũng khá giống với thịt nướng thông thường mà y được ăn với hàng xóm.Rất nhanh món ăn khai vị đã hết, món chính được chính tay vị lắm tiền tiêu hoang dọn lên cho y. Đầu tiên chính là Bánh mì phô mai thịt nướng Philly, tiếp theo không thể thiếu đó chính là Bò Wagyu nướng. Chỉ mới hai món được dọn lên y đã phải nuốt một ngụm nước bọt lớn. Đây chẳng phải là những loại đồ ăn đắt đỏ hơn 100 USD một món hay sao?Bàn chưa đầy nhưng mùi tiền thì đã lan ra khắp nơi. Chưa dừng lại ở đó, Michael còn đặc biệt chuẩn bị thêm Pizza Vàng. Đương nhiên giá chẳng hề rẻ mạt vì nó đã lên đến 2000 USD.- Đây chỉ là mấy món bình dân của Mỹ thôi, tôi xin lỗi vì không thể mua cho em...- Khỏi đi, em ăn như vậy cũng đủ rồi.Topten thầm lau nhẹ giọt mồ hôi vô hình trên trán của mình. Y không biết y có nên ăn hay không vì ăn xong y sợ y bán cả thân mình đi cũng không đủ để trả.Nhưng sống trên đời này thì ít nhất cũng nên một lần được ăn ngon, y đỡ đạn cho gã nên ăn nhiều một chút chắc cũng chẳng sao. Chưa nghĩ xong miếng thịt bò được cắt nhỏ đã đưa đến trước mặt. Michael từ bao giờ đã cắt xong miếng thịt lớn.Sau mấy hồi đấu tranh tư tưởng thì Topten cũng ăn được hầu hết các món ăn mà gã mang đến. Chỉ mới hết đĩa bò là y đã no rồi nhưng Michael cứ đút liên hồi làm y phải ăn cuối cùng là chỉ còn thừa mấy cái bánh Doughnut vị Champagne đắt đỏ mà thôi. Lần đầu y biết ăn đến nghỉ thở là như thế nào.Vì đã ăn no nên y muốn được ra ngoài đi dạo. Michael cũng chiều lòng, đạn bắn vào lưng nhưng gã lại bắt y phải ngồi xe lăn như thể y bị liệt chân hay là tàn phế gì đó.Bóng dáng nam nhân cao ráo gương mặt điển trai hiện lên dưới ánh nắng của ngày mới, tay đẩy chiếc xe lăn chầm chậm đi dạo vòng quanh khu bệnh viện. Người trên đẹp thì người dưới cũng chẳng xấu, tuy là bị bệnh nhưng nhan sắc vẫn rất thu hút. Trời thu ở đây cũng rất lạnh, Topten chỉ vừa mới ngắm phong cảnh chút ít đã sụt sùi mũi.Michael khác, gã chỉ mặc duy một chiếc áo sơ mi mỏng nhưng chẳng có cảm giác lạnh lẽo gì.- A, ở kia có em bé kìa. Lại đó xem đi.Topten rất nhanh đã thấy một cậu bé tầm khoảng 3-4 tuổi đang đứng dưới gốc cây chăm chú nhìn con sâu dưới đất bò đi. Michael chiều ý đẩy y lại, vừa đến nơi Topten đã muốn ôm tim, đứa trẻ này quá đỗi đáng yêu. Y rất thích trẻ con đặc biệt là những đứa trẻ mô côi.Cậu bé kia ngẩng đầu đã phải choáng ngợp, mắt chữ A miệng chữ O ngẩn ngơ ngắm nhìn y. Tuy nhóc còn nhỏ nhưng cũng rất ham mê cái đẹp, y lại quá đỗi xinh đẹp, nụ cười kia như toả sáng dưới ánh mặt trời nhẹ, chỉ là nhóc có chút tò mò người này có nhìn thấy cái gì khi cười không.- Sao em lại đứng đây?Giọng nói trong trẻo của y vang lên như tiếng nước róc rách. Thật dễ chịu thoải mái.- Em đợi mẹ em ạ.Nhóc con không chút phòng bị mà ngoan ngoãn trả lời.- Vậy hả? Mẹ em đâu rồi?Topten muốn xoa đầu nhưng vai y lại quá đau để nhướn lên. Thật may vì nhóc con này thông minh nên đã tự chui đầu vào tay y. Cảm giác được xoa mái tóc mềm mại của trẻ nhỏ làm Topten cảm thấy thích thú vô cùng. Chưa trả lời được câu hỏi từ xa đã có tiếng gọi. Người mẹ cầm bát cháo tất tả chạy đến. Kiểm tra người nhóc con sau đó lại để ý tới hai người lạ mặt mà con mình đang nói chuyện cùng.- À, xin lỗi tại cháu thấy em ấy dễ thương nên muốn bắt chuyện thôi ạ.Topten vội xua tay phân trần. Y sợ người ta hiểu nhầm y là muốn bắt cóc trẻ con tống tiền.- Ừm, cảm ơn cậu vì đã trông thằng bé giúp tôi.Người mẹ kia cũng chỉ ậm ừ rồi dẫn tay nhóc con kia đi. Topten nhìn theo mà mỉm cười nhẹ, Michael từ nãy đến giờ đều không rời khỏi y. Topten Supakorn hoá ra lại rất thích trẻ con. Y không có khả năng sinh con nhưng gã có khả năng nhận nuôi. Nếu y thích gã hoàn toàn có thể nhận nuôi cho y cả một đội bóng.Chiếc xe lăn lại tiếp tục đi dọc con đường đi bộ của bệnh viện. Topten đan chặt hai tay vào nhau nghĩ lại cảnh lúc ấy lại cười thầm. Nhận ra gã vẫn còn đằng sau, y muốn bắt chuyện.- Anh có thích trẻ con không?- Một chút.Gã trầm ngâm lựa chọn câu trả lời. Gã muốn trả lời rằng gã thích em nhưng gã nào dám. Michael không muốn một chuyện tình quá nhanh. Bởi cái gì nhanh thì cũng sẽ kết thúc sớm.- Anh rất giàu nhỉ.Y đột nhiên đổi chủ đề sang một câu chuyện chẳng hề liên quan. Michael đương nhiên trả lời rất sảng khoái. Nhiều tiền, đẹp trai, tài giỏi luôn là ba thứ làm gã tự tin nhất.- Anh làm nghề gì?Giàu như vậy Topten cũng muốn học hỏi để làm giàu.- Tôi làm chủ tịch.Gã là phó chủ tịch thôi nhưng mà mượn cái chức của Pooh Krittin một chút thì chắc hắn cũng chẳng biết đâu mà.- Vậy là em không học hỏi kinh nghiệm làm giàu được rồi.Topten xụ mặt buồn xo. Mái đầu lại bị vo đến rối bời. Michael cười nhẹ, nụ cười không mang hàm ý không mang sự lạnh lẽo khinh miệt, nó đẹp nhưng y lại không được thấy.- Em có muốn làm giàu cực nhanh không?- Có ạ.- Làm người của tôi.Michael vừa dứt lời Topten đã tròn xoe mắt nhìn gã. Cái người này rốt cuộc sao lại thẳng thắn đến như vậy. Như không tin vào tai mình Topten cười xòa phủ nhận cái việc gã đang nói.- Anh biết đùa thật đấy.- Tôi không đùa. Làm người của tôi chắc chắn em sẽ giàu. Việc nhẹ lương cao, em chỉ việc làm những việc em thích đợi đến khi tôi yêu em thôi.- Đến khi anh yêu em rồi thì sao?Chẳng có gì thay đổi ngoài việc Topten Supakorn nắm giữ trái tim tôi. Tiền của tôi là cho em, địa vị quyền thế là cho em nhưng tình yêu của em phải dành cho tôi.Michael Kiettisak cũng thật kì lạ, gã cư nhiên mà muốn y yêu gã trong khi đến cả gã còn chưa hề nhận rằng mình yêu y. Ấy thế mà Topten lại đang thực sự vắt óc suy nghĩ, việc nhẹ lương cao như vậy hà cớ gì không nhận. Chẳng mất nhiều thời gian Michael thành công thu nhận thêm một bé mèo về nhà.- Nói tôi nghe thêm về em đi nào bé con.- Cha mẹ em mất trong một vụ tai nạn xe năm em 8 tuổi, sau đó thì chị gái của em mất trong vụ hoả hoạn một năm sau đó. Em trở thành trẻ mồ côi, sống trong trại trẻ được ba năm thì có người nhận nuôi. Em từ Thái Lan sang đây nhưng họ mới mất được hai năm gần đây, gia sản đều dành cho con ruột, em chỉ có một số tiền nhỏ cùng căn hộ cấp thấp thôi.Topten đột nhiên trầm giọng, đôi mắt từ lâu đã ngậm nước. Y luôn cảm thấy mình như một ngôi sao chổi, đến đâu đều sẽ gây họa đến đó. Rồi một ngày khi mà y muốn tự tử một cụ ông đã ngăn y, nói cho y rất nhiều điều sao đó rời đi. Lời nói không nặng không nhẹ nhưng lại làm Topten ngày ấy suy nghĩ lại và tiếp tục sống.Michael nghe y nói trong lòng không tránh khỏi thương cảm. Hoá ra y lại khổ cực như vậy, còn nhỏ nhưng chạm phải những cú sốc lớn. Gã không muốn điều tra y nữa, không muốn đào bới quá khứ của y để y một lần nữa đau lòng. Lần này Michael lựa chọn tin tưởng, gã chắc rằng gã sẽ không lựa chọn sai.- Topten của tôi thật kiên cường. Ở bên tôi em không cần lo nữa rồi. Em có muốn về Thái Lan với tôi không?- Thái sao? Đó là quê hương của em. Có ạ.Topten trầm ngâm, tay đan vào nhau càng chặt. Dẫu sao ở đây cũng y chẳng quen ai, ngoài sòng bạc làm nơi giải trí kiếm tiền thì y cũng chẳng có chỗ để đi. Quay về Thái cũng tốt, cha mẹ cùng chị gái của y cũng ở đó, phần mộ của họ chẳng biết có ai dọn dẹp hay không.Thời tiết mỗi lúc một lạnh dần, để y chìm trong suy nghĩ gã lại đẩy y về phòng nghỉ của mình. Topten nằm gọn trong chiếc chăn ấm áp của bệnh viện, nhắm mắt lại khung cảnh ấy hiện ra như thước phim, bất giác một giọt nước mắt rơi xuống.Bàn tay nhỏ lạnh buốt được tay lớn nắm lấy, nụ hôn nhẹ nhàng ấm nóng đặt lên đuôi mắt của y. Giọng nói ẩm thấp nhưng đầy sự ôn nhu dỗ dành mèo con:- Đừng khóc, tôi đau, cha mẹ em cũng sẽ đau.- Cha mẹ sao?- Phải, họ vẫn luôn ở bên em. Có tôi cũng ở bên em.- Sẽ đến cuối đời chứ?Topten khẽ hỏi, giọng nói run rẩy. Y từng thân thiết từng gắn bó với nhiều người nhưng nhìn xem giờ thì y chỉ có một mình. Ai sẽ đến cuối đời với y đây.- Đến mãn kiếp.Michael hôn lên trán y rồi cẩn thận đắp chăn cho y. Gã từng thấy có người xoa trán cho dễ ngủ nên gã cũng muốn thử một lần. Quả nhiên hiệu quả khi Topten đã rất nhanh mà lăn ra ngủ ngon, khóe mắt đọng giọt nước cũng được gã lau sạch sẽ. Bé con của gã là không được rơi nước mắt.Từ bây giờ nước mắt của Topten chính là vàng là bạc, rơi một giọt liền như mất một khúc ruột của Michael. Kẻ nào khiến Topten đau khổ đều phải chấp nhận số phận bị Vatanavitsakul Lão Nhị giết chết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com