TruyenHHH.com

[PoohPavel] Chạy đến bên anh

Chương 2

teran2hop

Nơi Pavel đang sống cách trường đại học cậu công tác mười phút lái xe, giao thông tương đối tốt. Đó cũng là một trong những lý do khiến Pavel phải đắn đo khi quyết định trả lại căn hộ. Cuối cùng hồi ức không vui vẻ vẫn khiến cậu dứt khoát rời đi. Chỉ là giữa chừng, điều cậu không ngờ tới đã xuất hiện. Một người bạn từng học cùng lớp thời đại học rủ cậu đến sống chung, vẫn trong khu đô thị đó, chỉ khác dãy nhà. Với những lý lẽ của một người làm Marketing giỏi, Pooh đã thành công thao túng cậu.

Trở về nhà sau một ngày miệt mài truyền tải kiến thức, Pavel nằm vật xuống sô pha. Mặc kệ việc Pooh có thể nhìn thấy hình ảnh này của cậu qua camera, sự mệt mỏi khiến cậu lười biếng.

Sam nghe thấy tiếng động, cục bông trắng di động lững thững đi ra từ trong phòng của mình. Nó nhìn Pavel đang chảy thây trên ghế vài giây rồi nằm xuống, tiếp tục thói quen đấu mắt với cậu như mọi khi.

Pooh mở cửa nhà, nhìn không khí giữa con trai yêu và người trong lòng anh chỉ biết thầm thở dài. Nhóc con nuôi cho mập lại đối xử với người bố nó thích như thế này đây.

"Hôm nay cậu không phải tăng ca à?" Pavel từ trên ghế sô pha ngồi dậy, vài chỏm tóc rối vào nhau chổng lên trên đầu cậu, nhìn có chút đáng yêu.

"Phải về thôi, tớ cũng là con người mà. Tăng ca cả tuần rồi, thứ Bảy phải trốn về sớm chứ. Cậu lại định ăn ngoài à?" Bây giờ là 6 giờ 30, trạng thái của Pavel không thể hiện cậu sẽ vào bếp.

"Bị cậu phát hiện rồi" Pavel khẽ đáp. Những ngày đầu khi chuyển đến đây, cậu gần như chỉ ở trong phòng. Pooh đi làm từ sáng đến tối, toàn bộ đồ đạc trong nhà đều do anh sắm sửa từ trước, Pavel liền ngại đụng vào. Đây cũng là một trong những điều bất tiện mà sau một tuần ở chung cậu đã nhận ra.

"Bếp vẫn nguyên vẹn không có dấu hiệu động chạm mà. Nếu cậu muốn dùng thì cứ tự nhiên nhé, tớ không tính toán gì đâu" Pooh vừa nói vừa xếp số thực phẩm mới mua lên kệ bếp.

"Bình thường cậu sẽ tự nấu ăn hả?" Pavel đứng dậy, không thể tiếp tục lười biếng liền mang bọc trái cây đi rửa.

"Ừm. Nếu về sớm tớ sẽ tự nấu, vừa đảm bảo vừa tiết kiệm"

Pavel thầm bĩu môi. Mắt liếc tảng thịt bò trên kệ bếp, chỉ một mình nó đã đắt gấp 3 lần suất ăn bình thường của cậu rồi.

"Ăn chung nhé? Để cậu nếm thử tay nghề của tớ. Từ hôm cậu chuyển đến bọn mình vẫn chưa ngồi chung với nhau buổi nào" Anh đưa ra lời mời khi thấy cậu im lặng.

"Ừm, để tớ nhặt-" Pavel suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

"Cậu không cần làm gì đâu. Bữa này tớ mời, cậu chỉ cần ăn ngon thôi" Nhìn hành động của cậu, anh nói tiếp.

"Vậy tớ mang trái cây ra ngoài gọt. Hôm nay tớ mua được mấy loại quả ngon lắm, cần gì thì gọi tớ nhé" Pavel nhẹ nhàng ra khỏi nhà ăn sau cái gật đầu của Pooh. Thỉnh thoảng cậu lại nhìn vào bếp, có chút chua xót nghĩ thì ra bóng lưng bận rộn chuẩn bị đồ ăn của một người dành cho mình là như vậy. Neon không biết nấu ăn nên hồi sống chung cậu sẽ là người làm hoặc cả hai sẽ ăn ở ngoài.

Tiếng bao tay nilong sột soạt khiến Pavel dứt khỏi dòng suy nghĩ. Cậu tò mò đi vào, thì ra Pooh đang bóc vỏ tôm trước khi bày lên đĩa. Cậu bạn của cậu có vẻ là người khá chu đáo.

Sau bữa ăn, Pavel lại một lần nữa bị đẩy khỏi bếp, Pooh không cho cậu rửa bát. Cậu chỉ có thể nói với vào rằng mai cậu sẽ nấu cơm. Pooh vui vẻ đồng ý. Không khí trên bàn ăn khi nãy tốt hơn cậu tưởng, Pooh chia sẻ với cậu về công việc của anh, cả hai cùng nhau nói về kinh tế. Đồ ăn anh nấu rất ngon, độ chín của thịt bò cũng rất vừa ý cậu. Sống chung với người giỏi như Pooh có lẽ không phải là một lựa chọn tệ.

.

Vị giảng viên trẻ tuổi hôm nay chỉ có tiết dạy vào buổi sáng, Pavel tan làm về nhà giữa trưa. Cậu đi một vòng vào bếp uống nước liền nhận ra có điểm bất thường. Không thấy Sam sủa ầm ĩ như mọi khi, cửa phòng Pooh thì đang hé mở, anh không đi làm?

"Sam?" Cậu lớn giọng gọi.

Sam nghe thấy tiếng cậu liền chạy từ phòng của bố ra. Nhóc con cắn gấu quần cậu, kéo cậu đi vào bên trong nơi riêng tư của Pooh.

Pavel giật mình nhìn gương mặt tái nhợt của anh trên giường. Trán anh nóng rực, vị phó phòng này ốm rồi. Đắp một chiếc khăn lên trán cho anh xong cậu mới trở lại bếp nấu cháo. Thầm nghĩ nếu uống thuốc xong anh vẫn không hạ sốt thì cậu sẽ đưa anh đến bệnh viện.

Pooh mơ màng tỉnh dậy khi nghe tiếng hét ở phòng khách. Cơ thể sau khi ngấm thuốc cũng đã đỡ hơn. Anh dò dẫm đi ra ngoài, lân theo tiếng cười khanh khách đi vào góc chơi đùa của Sam. Pavel nằm trên sàn nhà, mặt bị Sam đè lên liếm láp. Nhóc con thấy anh đến liền rời khỏi người Pavel, chạy đến chân anh quấn quýt. Như hỏi thăm cũng như vui mừng vì anh đã khỏe.

Pooh khẽ cười, có vẻ nhóc con không còn định xa cách Pavel nữa. Hẳn là vì thấy cậu chăm anh khi anh ốm và nhóc được cậu cho ăn thay anh nên cuối cùng cũng trao cho cậu huy hiệu người tốt rồi.

"Cậu thấy trong người thế nào, ổn hơn chưa?" Pavel ngồi dậy, theo Sam đi đến hỏi thăm anh.

"Tớ đỡ nhiều rồi. Cảm ơn cậu. Nhóc Sam với cậu làm hòa rồi à?"

Pavel cũng không rõ, cậu vừa đi siêu thị về liền bị nhóc con bổ nhào lên người. Khẽ đưa tay thăm dò xoa lên đầu cục bông trắng. Cậu muốn thử xem Sam đã thật sự chấp nhận mình hay chưa. Nhóc con không phụ lòng cậu, nó nhắm mắt dụi đầu sâu vào tay cậu hơn.

"Pooh, Sam cho tớ sờ này" Pavel vỗ tay reo mừng, chân theo nhịp vỗ nhún nhảy. Trông cậu như một đứa trẻ, Pooh bật cười. Anh nhận ra đây là thói quen của cậu khi vui vẻ, vì anh đã từng nhìn thấy biểu hiện này qua camera phòng khách lúc ngẫu hứng theo dõi Sam.

.

Gần 11 giờ đêm, Pavel vẫn chưa trở lại căn hộ. Bữa tối thứ Sáu cậu nói với anh rằng thứ Bảy cậu sẽ về quê ngoại cùng bố mẹ một hôm để ăn cưới rồi tối Chủ Nhật lại lên Bangkok, vậy mà bây giờ vẫn chưa thấy cậu đâu. Pooh có chút lo lắng, dù biết cậu là người lớn nhưng đêm muộn thế này cũng rất khó nói.

"Alo" Giọng Pavel vang lên bên kia điện thoại.

"Hôm nay cậu không về đây à?" Nghe giọng cậu vẫn bình thường, trái tim đang treo ngược của anh cũng dần bình tĩnh lại.

"Tớ đang trên đường về rồi. Nhưng xe tớ bị chết máy giữa đường, bây giờ đang đợi bên cứu hộ đến" Pavel không giấu giếm mà kể sự tình cho anh.

"Gửi định vị cho tớ nhé. Tớ đến đón cậu"

"Trời đang mưa, cậu đừng ra ngoài. Tớ đợi thêm chút nữa là được" Pavel vội nói.

"Mưa tớ lại càng phải đến. Đã ở với nhau hai tháng rồi, cậu còn ngại với tớ làm gì. Gửi định vị cho tớ nhé"

Trời mưa càng lúc càng lớn khiến đội cứu hộ giao thông bị cản trở. Đợi đến khi cả hai về đến căn hộ cũng đã hơn 12 giờ. Sam thấy anh đón cậu về liền chạy đến chân cậu làm nũng. Pavel nhìn Pooh đi vào bếp pha trà gừng, nếu nói không rung động là nói dối.

Hai người ở cùng nhau đã được hơn hai tháng, ngoại trừ những ngày Pooh tăng ca về quá muộn thì hai người đều cùng nhau nấu ăn. Không khí giữa anh và cậu tưởng như một cặp đôi. Pooh quan tâm cậu, cậu cũng không phải sắt đá mà không nhận ra.

Giây phút chờ đợi đội cứu hộ đầy mệt mỏi, điện thoại bỗng hiển thị cuộc gọi của anh, Pavel thấy mình như sống lại. Nếu đặt Neon trong tình huống ấy, hẳn là gã sẽ không đến. Nhưng Pooh thì ngược lại. Pavel không hiểu tại sao bản thân luôn vô thức so sánh gã với anh, chỉ là phần thắng chưa lần nào thuộc về gã.

"Cậu uống cái này trước rồi hãy ngủ. Sáng mai tớ đưa cậu đi làm, đừng gọi xe" Lời dặn dò của Pooh khiến cậu thôi suy nghĩ.

"Cảm ơn cậu" Pavel đưa tay nhận lấy cốc trà.

"Đã nói không cần cảm ơn mà. Tớ có mục đích hết đấy" Anh nửa đùa nửa thật nói rồi ngồi xuống ghế đối diện cậu.

"Nếu là cậu thì tớ sẽ suy nghĩ" Pavel lấp lửng đáp sau khi uống xong. Cậu đứng dậy, bỏ lại chàng phó phòng Marketing có chút ngỡ ngàng giữa phòng.

.

Pavel ôm Sam ngồi trên ghế sô pha, Pooh đã đi công tác hơn một tuần, Sam hẳn là nhớ anh lắm nên cứ dính lấy cậu.

[Ai đó, bạn trai mới của em hả?] Câu hỏi kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch của chị đồng nghiệp khi bắt gặp anh trở cậu đi làm suốt thời gian sửa chữa xe bỗng xuất hiện trong đầu cậu. Hình như không chỉ có một mình Sam nhớ anh. Cậu nhớ vị thịt bò mà anh làm, cũng hay quên mất việc anh không ở nhà mà nấu đồ ăn nhiều hơn. Hôm nay cũng vậy, chỉ là hôm nay chỗ đồ ăn đó sẽ không bị lãng phí, vì Pooh bất ngờ trở về sớm hơn dự định.

"Bố có quà cho Sam đây" Giọng Pooh vang lên ở cửa. Nhóc con vừa nghe thấy liền phóng từ sô pha đến chỗ anh. Pavel cũng muốn đứng dậy, nhưng chân bị Sam đè lên quá lâu bây giờ tê không cử động được.

"Sao thế?" Nhìn biểu hiện kỳ lạ trên mặt kèm hành động bóp chân của cậu, anh đi đến.

"Không sao, Sam nằm lên lâu quá nên chân tớ bị tê" Pavel lắc đầu.

"Vậy ngồi ăn đỡ cái này đi" Pooh quay lại vali lấy ra một gói socola đưa cho cậu. Pavel ngỡ ngàng đưa tay nhận, đây là hãng socola mà cậu vô thức nói muốn ăn trong một bữa tối của tuần trước.

"Pavel, chân đỡ chưa, tớ nhờ chút" Chàng giảng viên ngôn ngữ Anh cứ ngồi thẫn thờ vừa nhai kẹo vừa suy nghĩ linh tinh cho đến khi cậu bạn trong nhà lên tiếng gọi.

Pooh mua thêm một chiếc kệ để đồ tự lắp ráp cho Sam, nhưng có vẻ nó không dễ dàng như anh tưởng nên anh cần sự trợ giúp đến từ vị giảng viên xinh đẹp đang ngồi ngoài phòng khách.

"Cậu giữ bên này giúp tớ nhé" Anh chỉ vào góc kệ nơi đang được đôi tay thon dài của anh đỡ lấy.

Pavel ngồi xuống, đầu vai anh và cậu chạm vào nhau. Một lúc sau, có tiếng sựt truyền đến, thể hiện rằng chiếc kệ đã được lắp ráp chắc chắn. Pooh quay sang muốn báo cho Pavel biết, vô tình cậu cũng đúng lúc ngoảnh mặt sang. Môi của cả hai khẽ chạm vào nhau, anh vội ngửa mặt lên tránh đi sự động chạm. Pavel cứng đờ người nhìn anh.

"Pavel có biết hành động này xuất hiện khi nào không?" Thấy cậu không nhúc nhích, cũng không có thái độ ghét bỏ, anh chậm rãi đặt lên môi cậu thêm một cái hôn rồi hỏi.

"Khi hai người thích nhau" Pavel mấp máy môi, nhỏ giọng đáp.

"Vậy làm người yêu nhau nhé?" Pooh ôm lấy má người đối diện, nhẹ nhàng ngỏ lời.

"Được" Pavel nhìn vào mắt anh, khẽ gật đầu.

.

"Á anh làm gì" Pavel giật mình hét lên một tiếng. Cậu đang chơi với Sam thì bị anh kéo ngồi lên đùi. Nhóc con tưởng bố làm chú xinh đẹp đau liền sủa một tiếng.

"Con sủa cái gì, bố đang ôm vợ của bố, cũng là bố thứ hai của con đấy" Pooh xoa nhẹ eo cậu, nhìn tai cậu đỏ lên đầy thích thú. Pavel thích được thân mật nhưng cũng dễ ngại ngùng.

"Hay rồi, còn chưa hỏi ý kiến của em" Pavel khẽ nạt.

"Vậy giờ anh hỏi nghiêm túc. Pavel, chuyển đồ sang ở cùng nhau nhé?" Pooh đặt cậu xuống ghế, anh đứng dậy rồi ngồi khụy bên cạnh chân cậu. Hai người vốn ở chung nhà rồi, nhưng vẫn chưa chung phòng.

"Mới yêu nhau hơn một tháng mà anh đã nóng lòng rồi hả? Chung phòng để làm gì cơ?" Pavel bóp cằm anh. Thật ra cậu cũng không quá để tâm việc cả hai mới yêu nhau, dù sao cũng đều là đàn ông.

"Để ôm em ngủ, em không thích ngủ cùng anh hả?" Pooh dụi đầu vào đùi cậu. Pavel bật cười, nhìn anh làm nũng giống y hệt Sam.

"Ôm ngủ thôi đúng không? Vậy được" Câu nói không đáng tin của anh vẫn được cậu chấp thuận.

Phòng ngủ của Pavel tương đối rộng, nhưng khi chuyển đến cậu không bày biện đồ đạc quá nhiều. Quần áo có bốn vali cũng chỉ được cậu mở ra hai nên bây giờ việc thu dọn cũng được diễn ra nhanh chóng. Pooh đã kéo hai vali sang phòng anh trước, còn lại cậu sắp xếp xong túi nhỏ sẽ kéo sang sau.

Bẵng đi vài phút, Pavel bỗng từ trong đống đồ của mình bật dậy. Cậu vội chạy sang phòng anh, thầm cầu nguyện anh vẫn chưa mở chiếc vali chứa bí mật của cậu ra. Sao khi nãy cậu lại quên mất.

"Anh..." Pavel cảm tưởng như sức lực của bản thân bị rút cạn, cậu đến muộn một bước. Trước mắt cậu là hình ảnh Pooh cứng đờ người nhìn chiếc vali toàn váy là váy của cậu. Xong rồi phải không? Chuyện ấy lại sắp tiếp diễn rồi đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com