Pondphuwin Tu Do Tu Tai
Khoảng khắc gặp lại anh, tim tôi đập nhanh vô cùng. Bên ngoài bình tĩnh đối đáp với anh như không có gì, bên trong lại rối loạn không kiểm soát nỗi.Gương mặt ấy trong ký ức của tôi đã thay đổi rất nhiều, ngũ quan rõ ràng, gương mặt góc cạnh, so với người anh tròn tròn đáng yêu năm nào như hoàn toàn khác nhau. Cái cặp kính màu đen hồi bé giúp anh trong dễ thương hơn cũng biến mất, bây giờ P'Pond chính là chàng trai tuấn tú sáng ngời.Nhưng nụ cười ấy, ánh mắt sáng rực ấy, nó vẫn theo anh khoảng thời gian dài vẫn không thay đổi, cũng chính nó giúp tôi nhận ra anh.Đến khi bị cô bạn gần nhà kéo đi, tôi vẫn không bình tĩnh lại được, hai má có hơi nóng, cùng nhịp tim có chút loạn, tiếng xôn xao xung quanh cũng mờ nhạt theo."Mày sao đấy?"Cô nhóc kia khoác lấy cánh tay tôi, nghiêng đều sang nhìn. "Không có gì đâu."Tôi lắc đầu, muốn khiến bản thân bình tĩnh hơn chút. Tôi thuận tiện nhìn xuống người đang nắm lấy cánh tay mình, tuy mái tóc đen dài cùng đôi mắt sắc bén trông rất ngầu, nhưng rõ ràng tính tình ngây ngơ lại rất dễ có thiện cảm. Trong đầu lúc này lại bị hình ảnh hồi bé và khi lớn của anh chen ngang, tôi cảm thấy người kia có lẽ cũng là tuýp người bên ngoài và trong không trùng khớp như thế này.—Hôm ấy khi thấy anh đến xem kịch, tôi thật sự rất ngạc nhiên, không nghĩ anh sẽ đích thân đến xem. Khi vừa chạm mắt với anh, tôi hơi bối rối, sợ bản thân không chỉn chu, cũng vì anh đến không báo trước nên tôi chưa kịp chuẩn bị cho bản thân hình ảnh tốt nhất.Khoảng khắc ngồi kế anh, nhìn góc nghiêng được ánh sáng sân khấu chiếu vào, tôi tưởng tim mình hẫng một nhịp mất. Trên mặt anh thoáng màu đỏ hồng, trông như ngại ngùng, thật sự...làm tôi cảm giác màu đỏ ấy cũng lan sang má mình, hơi nóng trên mặt cũng tăng lên, ngại ngùng quay đi.Sau lần đấy, gần như khoảng cách của tôi và anh gần nhau thêm một chút, sau khi gặp lại nhau trong suốt quãng thời gian dài, từ từ lắp đầy cảm giác thiếu vắng trong tôi.Hôm ấy, sinh nhật tôi, tôi không mong ước anh sẽ nhớ hay chúc mừng, bao năm qua, rất có thể anh sẽ quên rồi. Sau cả ngày bận rộn tôi chỉ định về nhà nghỉ ngơi, không có kế hoạch gì thêm trong ngày đặc biệt này.Vừa mở cổng, tôi đã phải khựng lại, "ông ấy" lại dắt tình nhân về nhà, lúc tôi về đã không còn sớm, người kia cũng đang chuẩn bị rời đi. Gương mặt thanh thoát xinh đẹp, áo sơ mi trắng rộng so với cơ thể được ủi kĩ càng, cùng chân váy hình chữ A có chút nhăn nhúm, gần như không ăn khớp với nhau. Tôi nhận ra cái áo đó, là quà sinh nhật hiếm hoi mà người mẹ quá cố đã tặng cho ba tôi.Tôi nheo mày, tâm trạng tụt dốc nặng nề, vừa cúi gầm mặt vừa bước vào, không muốn phải nhìn gương mặt phụ nữ kia trong khoảng cách gần. Tôi nhìn xuống cái bàn chân của mình, cái bóng người kia phủ lên bóng tôi, tiếng giày cao gót biến mất, càng lúc càng xa, lúc này tôi mới ngước mặt nhìn.Vừa lúc ấy, tôi chạm mắt với bố, khiến tôi phải khựng lại chốc lát. Phút giây ấy, tôi mém buột miệng hỏi ông sao lại nhìn tôi thay vì cô tình nhân nhỏ của mình. Tôi hiểu rõ, ông không ưa tôi, ngoài tiền thì ông chỉ chú ý đến các cô gái chỉ lớn hơn tôi 4-5 tuổi, đáng ra ông nên chán ghét, chỉ nên chú ý đến gót chân của cô gái kia đang đi xa dần thôi."Nhìn con...giống mẹ thật, càng nhìn càng cảm thấy..."Ông không nói tiếp, sau đó chỉ có cau mày. Tim tôi đập thịch một cái, sự run rẩy nhỏ vì tức giận sinh ra từ trong đáy lòng. Câu nói, giọng điệu cùng hành động của ông ta mang đậm mùi khinh thường. Vì cớ gì, ông lại chán ghét vợ của ông như thế? Người cũng đã chết, ông thậm chí còn không có một sự tôn trọng với vợ, hay ít nhất là với một người sống phải chịu mọi hậu quả, sự tiêu cực từ cuộc hôn nhân của cả hai là tôi, con trai ông, trong mắt ông, tôi là kẻ đáng chết nhưng sống dai, đến tận giờ vẫn khỏe mạnh mà không chịu đi theo mẹ.Tôi chưa từng dám phản lại ông, nhưng lần này, tôi cảm giác sự tức giận trỗi dậy đủ để tôi cãi với ông thật lâu. Ánh mắt kia của ông ta, như đang đánh giá tôi từ đầu đến chân, cảm xúc không vui thể hiện rõ, sau đó bố tôi không nói gì, quay lưng rời đi.Tôi không thể làm gì, nhìn theo ông chốc lát, lại vùi mặt vào một bàn tay, khẽ thở dài, cảm giác mệt mỏi vô cùng vì kiềm chế cơn tức giận vừa rồi.Vốn không có tâm trạng đón sinh nhật, bây giờ cảm xúc càng tồi tệ hơn, khiến tinh thần học tập cũng tiêu tan. Nhìn bài tập toán cùng hàng chữ chi chít, tôi lại chẳng đọc vào được chữ nào, cảm xúc buồn bực khó tả làm đầu tôi cứ ong ong.Sắc trời dần tối, gió lạnh thổi qua cửa sổ vẫn không làm tôi tỉnh táo hơn được phần nào. Tôi bỏ dở bài tập trên bàn, quay đầu ra cửa, nhìn căn nhà rộng lớn tối đen, bị sự im lặng chết chóc bao phủ, hình ảnh Pond xuất hiện trong tâm trí tôi đầu tiên.Đến tôi cũng có chút không ngờ, nhưng có lẽ, người duy nhất lúc này xóa được sự bực nhọc trong tôi chỉ có anh, hôm nay sinh nhật, có lẽ chỉ có anh mới mang lại cho tôi một niềm vui nho nhỏ.Tôi chạy vào phòng lấy áo khoác, rồi mở cửa lớn bước ra khỏi nhà, khỏi cổng, chạy dưới ánh đèn đường vàng ấm áp gần như không ăn nhập với cái thời tiết lạnh này. Tôi nhìn điện thoại, tìm được số điện thoại kia, chần chừ một lúc mới bấm gọi. Tiếng tút tút kéo dài, đến khi tai tôi nhận được tiếng nói nhẹ nhàng trầm ấm mà tôi quen thuộc.Là Pond, tôi vẫn có anh vào những lúc cô đơn nhất từ bé đến lớn.Tôi dường như nghe tiếng anh nói, chỉ đáp lại trong vô thức, tâm trạng lẫn lộn, hỗn loạn như nhịp tim đang không ngừng đập nhanh.Tới khi nhìn thấy anh, tôi muốn quay lại thành một đứa nhóc, cứ thể hiện mọi sự buồn rầu của mình với anh, để anh lại quan tâm tôi.Tôi muốn bỏ đi thật xa, muốn bỏ đi cái vẻ ngoài cứng cỏi kia, chỉ còn để lại bản thể yếu đuối nhất. Tôi cũng muốn được yêu thương, được anh vỗ về như hồi bé.Nhưng khi nhìn anh đến gần với biểu cảm hơi hoang mang kia, sự yếu đuối ấy không thể thể hiện ra ngoài được.Không sao, chỉ cần anh luôn bên tôi như thế, là quá đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com