TruyenHHH.com

Pondphuwin Tu Do Tu Tai

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai nhân vật chính giống y như bọn tôi khi đó, cũng là khi tôi bị đánh, đang vừa khóc vừa bỏ ra khỏi nhà thì gặp em. Cô gái kia cũng hỏi tên cậu trai, cũng bị một giọng đàn ông trung niên cắt ngang, cũng vội vã chạy đi, để lại cậu trai ngơ ngác.

Sau đó là những lần tâm sự của nam nữ chính, họ cũng là những người phải chịu đau khổ, tìm đến nhau để trút bầu tâm sự, dần dần coi trọng nhau và yêu nhau, đến trời cũng không thể ngăn cản.

Vì cảm giác quen thuộc trong mỗi lần hai người trò chuyện, tôi đã ngơ ngác cả buổi, mọi thứ liên tục diễn ra trước mắt, nhưng chẳng đọng lại gì.

Đến khi hoàn hồn thì đã đến kết thúc. Cả hai yêu nhau, vì tầng lớp khác biệc, học vấn cũng trái ngược, một người được ngưỡng mộ, ca ngợi, một kẻ chỉ khiến người khác khinh bỉ, mọi người đều ngăn cản, chế giễu tình yêu của nam nữ chính.

Cả hai trốn trong một khóc phố, cầm một hộp thuốc ngủ, mỗi người mỗi nửa, cuối cùng uống hết. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, cả hai nắm chặt tay nhau, dựa vào cơ thể đối phương, hẹn ước cho thế giới bên kia.

Sau khi đóng rèm sân khấu, tôi nghe rõ có những người ngồi gần đó đang khóc thút thít, bản thân tôi tuy phần ở giữa không xem đàng hoàng, nhưng cái kết thế này vẫn để lại cho tôi một cảm xúc nặng nề.

Trong số thành viên trong nhóm bước ra chào khán giả, tôi nhìn đi xung quanh để tìm Phuwin, chợt chạm mắt với em.

Phuwin đọc khẩu hình miệng, tay còn diễn tả một chút cho tôi hiểu. Tôi nheo mắt để nhìn thật rõ, vừa nhìn vừa đọc thầm.

"..Lát...nữa...gặp...anh...sau...nhà...hát."

Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn em. Phuwin chỉ cười khẽ, ngón trỏ chỉ chỉ lên huyệt thái dương, ý nói tôi phải nhớ đến.

Sau khi kết thúc, tôi đi ra ngoài, vòng ra đằng sau, thấy em đã chờ sẵn ở đó. Hôm nay em mặc một cái quần jean, làm lộ rõ đôi chân dài, cái áo nhóm trông nổi bật hơn bình thường. Phuwin thấy tôi đến thì vui vẻ, nói.

"Anh đến rồi."

Tôi gật đầu, em chỉ xoay lưng rời đi, đến một cầu thang sắc trông khá cũ, gọi tôi.

"Đi theo em."

Tôi đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của em trước mặt. Tiếng cọt kẹt do thời gian tạo thành vang lên, chỉ nhìn thấy em từ sau thế này, tôi lại càng muốn biết được cảm xúc lúc này của em thế nào.

Khi đến nơi, tôi mới ngạc nhiên phát hiện, nhà hát này có một cái sân thượng nhỏ ở trên, tuy xung quanh có những vết sơn đã bong tróc, màu đã ngả vàng và cũ kĩ, nhưng không dính quá nhiều bụi. Tôi quay sang, đang muốn hỏi thì em đã trả lời.

"Trước đây khu đất là tòa nhà bỏ hoang, vì không đủ kinh phí để tiếp tục xây dựng mà phải dừng thi công, nhưng dỡ bỏ cũng không được, sau đó người ta quyết định xây dựng thành một nhà hát ở đây."

"Sau em biết?"

Phuwin đi đến cái bức tường cao đến ngực, nhìn xuống dưới, cười nói.

"Lần trước em phát hiện sân thượng này khi đến diễn tập, cảm thấy thích nên có hỏi mấy anh chị trong nhóm."

"Thích sao...?

Tôi thì thầm, nhưng em vẫn nghe được, đáp lại tôi.

"Nơi đây làm em nhớ đến sân thượng chung cư cũ của anh, tuy cũ kĩ, nhưng góc nhìn hướng ra thành phố rất đẹp."

Tôi đến cạnh em, nhìn xuống dưới, đúng thật phong cảnh thành phố được thu hết vào mắt, bây giờ cũng không còn sớm, ánh sáng của những tòa nhà xây cạnh nhau nổi bật giữa bầu trời chiều tối. Chung cư cũ của tôi cũng như thế, các tòa nhà, cây xanh như một bộ đồ chơi xây dựng, tầm nhìn rất rõ.

Em im lặng một hồi, cuối cùng chuyển đề tài sang vở kịch.

"Anh có coi kĩ chi tiết kịch không?"

Tôi nhớ đến sự thất thần của bản thán suốt vở kịch, lúng túng đáp lại.

"À..cái đó.."

Em cười khẽ một tiếng, nói lại.

"Chỉ cần đoạn đầu thôi là được."

"Hả?"

"Đoạn đầu là do em viết."

Tôi hơi mờ mịt, quay sang nhìn góc nghiêng của em. Dưới cái ánh đèn của các tòa nhà, gương mặt em càng rõ nét hơn, làm tim tôi hẫng một nhịp. Em nghiêm túc, nói với tôi.

"Anh từng nghe tác phẩm nói lên tâm hồn người nghệ sĩ chưa?"

Tôi suy nghĩ một chút, đáp lại.

"Có lẽ rồi"

Em quay mặt nhìn về phía càng tòa nhà cao cao phía trước, nói.

"Tuy không phải nghệ sĩ, nhưng cái đó có chút giống em đấy."

"Như lần em đưa câu chuyện của mẹ vào trong kịch bản sao?"

"Ừm, và lần này cũng vậy."

Tim tôi đập 'thình thịch', nghĩ đến cảm thấy kịch bản có chút giống tôi và em, không khỏi muốn dò hỏi.

"Vậy ý của em là gì?"

"Cái đó..."

Em cúi mặt xuống, giọng ngập ngừng.

"Là em có lấy một chút từ chuyện của anh với em đấy."

Tim tôi đập nhanh, ngơ ngác nhìn em đã quay mặt sang phía tôi, như đã hạ quyết tâm, cực kì nghiêm túc. Bàn tay đang để trên bức tường của tôi cũng siết lại, hồi hộp nhìn em.

"P'Pond Naravit Lertratkosum, em thích anh."

Tim tôi giật một cái, lòng nhộn nhạo không thôi, cảm xúc trong lòng đã nhiều bây giờ càng lớn hơn, không gì áp chế nỗi. Lời yêu trong lòng đã chuẩn bị sẵn cũng nghẹn lại, cảm thấy có nói nhiều thế nào cũng không nói hết tình yêu của tôi dành em. Cuối cùng, tôi khô khan nói một tiếng.

"Thế à..?"

Biểu cảm trên mặt em cứng lại, ngơ ngác một lúc, rõ ràng là đang khó hiểu, cuối cùng đành cười bất đắc dĩ, định xoay đi. Tôi hốt hoảng, nắm lấy cổ tay em, níu lại, thắc mắc hỏi.

"Em đi đâu thế?"

Phuwin cười khổ một tiếng, nói không nghe rõ là cảm xúc gì.

"Thế em ở đây làm gì? Em lười nghe anh giải thích hay thắc mắc lắm."

Tôi biết rõ bản thân đã khiến em hiểu lầm, cảm giác tội lỗi trỗi dậy, cố gắng quên đi cảm giác ngượng ngùng, đè xuống tình cảm lộn xộn trong lòng, bước đến, nhẹ nhàng ôm em, nói.

"Không đâu, anh thích em."

Tôi vuốt nhẹ cái lưng đang hơi run kia, tôi thoáng nghe em 'hả' một tiếng. Đang định khẳng định lại thì cảm nhận vai mình ươn ướt, tôi sững sờ, đẩy ra để nhìn em. Gương mặt ấy đang chau mày, mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế lăn trên mặt em nhưng không phát ra âm thanh gì, em đưa tay che mặt đi, tôi càng cố hỏi.

"Phuwin? Em sao th–"

Chưa nói xong, tôi cảm nhận được một cảm giác mềm mại trên môi, cổ bị người đối diện ôm lấy. Đến khi định thần lại, tôi nhắm mắt, một tay ôm eo em, một tay đặt sau gáy em, càng muốn cho nụ hôn sâu hơn,.

Nụ hồn đầu của cả hai bọn tôi, có ánh trăng sáng trên trời chứng giám.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com