TruyenHHH.com

Pondphuwin Rung Dong

    Chiang Mai, thành phố nằm giữa lòng miền Bắc Thái Lan, nơi mà những ngọn núi trùng trùng điệp điệp và những thửa ruộng xanh mướt hòa quyện tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng dịu dàng len lỏi qua tán cây, những tia sáng ấy như được lọc qua lớp sương mù mỏng , tạo ra một khung cảnh đẹp mê đắm lòng người. Phuwin đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng ra ngoài, nơi những con đường nhỏ được rải đầy sỏi .
    Từ căn phòng của mình, Phuwin có thể nhìn thấy những cánh hoa phượng nở rực rỡ bên những dãy nhà cổ kính, những ngôi chùa với kiến trúc tinh xảo mang đậm nét phương Tây tỏa sáng dưới ánh nắng ban mai. Nơi đây, mọi thứ đều đẹp như tranh vẽ ,quang cảnh thanh bình, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy trống rỗng. Đó là cảm giác của một người đang chờ đợi điều gì đó quý giá chăng ?
 
     Buổi chiều hôm ấy, bầu không khí ở trung tâm thành phố như tràn ngập những lời thì thầm của tình yêu.Phuwin hối hả bước qua những con phố cổ, sự háo hức hiện rõ trên gương mặt. Đây là buổi triển lãm nghệ thuật mà cậu đã chờ đợi từ lâu. Trong một góc nhỏ của thành phố, những bức tranh sống động mang đến cuộc sống cho không gian tĩnh lặng, và những nghệ sĩ trẻ đang trưng bày tài năng của mình.
    Khi bước vào buổi triển lãm, ánh mắt Phuwin bị cuốn hút bởi một bức tranh lớn treo trên tường được làm bằng chất liệu sơn dầu. Bức tranh mô tả cảnh hoàng hôn rực rỡ trên sông Ping, từng mảng màu hòa quyện với nhau như một bản giao hưởng của thiên nhiên.
     Đột nhiên, giữa đám đông đang tán gẫu, cậu vô tình thấy một ánh mắt đang hướng về mình.
      Naravit , chàng trai với mái tóc dài màu nâu sáng, là người họa sĩ tài năng đã tạo ra bức tranh ấy. Đôi mắt nâu ấm áp của anh tỏa ra một sự tự tin đầy cuốn hút, và khi anh mỉm cười, Phuwin cảm thấy như cả thế giới xung quanh dừng lại. Naravit không chỉ là một người nghệ sĩ, mà còn là hiện thân của mọi điều mà Phuwin ao ước tìm kiếm trong cuộc đời mình.
      Vẻ ngoài của anh thật quyến rũ; làn da anh mịn màng như gốm sứ, và những nét mặt thanh tú, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, khiến anh trở nên nổi bật giữa đám đông. Naravit mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phần cổ áo buông lơi tự nhiên, càng tôn lên vẻ duyên dáng và thoải mái của anh. Dưới ánh sáng dịu dàng của buổi chiều, mỗi đường nét trên khuôn mặt anh đều toát lên sự quyến rũ lạ thường.
     Phuwin cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình khi ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau. Dường như trong khoảnh khắc ấy, thời gian như nhưng đọng, và tất cả những điều khác đều trở nên mờ nhạt. Họ hướng về nhau, như hai vì sao trong một vũ trụ bao la, được định sẵn để gặp gỡ.

     “Chào cậu, cậu có thích bức tranh này không?” -- Naravit hỏi, giọng nói của anh nhẹ nhàng như cơn gió thu giữa trời xuân, mang theo sự thân thiện và cởi mở.

"Rất thích” --Phuwin đáp, không giấu nổi sự hồi hộp trong lòng. --“Nó rất đẹp. Nó khiến tôi cảm thấy như mình đang hòa mình vào khung cảnh đó.”

    Naravit bật cười, ánh mắt anh ánh lên sự phấn khởi. --“Tôi rất vui khi nghe cậu nói như vậy. Đó là một trong những kỷ niệm yêu thích của tôi. Tôi đã cố gắng truyền tải cảm xúc của khoảnh khắc ấy vào bức tranh này.”

    "Bức tranh này là do anh vẻ sao ?" cậu không khỏi bất ngờ

   "Đúng vậy " -- anh đáp

   Cuộc trò chuyện giữa họ bắt đầu chậm rãi, nhưng nhanh chóng trở nên sâu sắc. Anh chia sẻ về đam mê nghệ thuật của mình đã bộc phát từ thuở bé, về những gì đã truyền cảm hứng cho anh. Phuwin một bên chăm chú lắng nghe, từng lời từng chữ của anh như những nốt nhạc du dương, cuốn cậu vào một thế giới mới, nơi mà mọi lo âu và bận tâm đều tan biến. Ngay khoảng khắc đó Phuwin nhận ra rằng Naravit không chỉ là một họa sĩ; anh còn là người mang trong mình tâm hồn nhạy cảm, một người luôn tìm kiếm vẻ đẹp trong từng chi tiết của cuộc sống dù là nhỏ nhất. Anh có thể nói về màu sắc, ánh sáng, và cảm xúc với một niềm đam mê mãnh liệt mà cậu chưa bao giờ thấy ở bất kỳ ai khác.

   Khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời trở nên rực rỡ với những gam màu cam, hồng và tím. Những ngọn đèn đường bắt đầu được thắp sáng lung linh, tạo nên một không khí huyền ảo cho buổi triển lãm. Anh và cậu không muốn rời xa nhau, họ tiếp tục nán lại trò chuyện, và thời gian như ngừng lại.

    “Cậu có muốn đi dạo một chút không?” -- anh đề nghị-- “Chúng ta có thể cùng nhau ngắm nhìn thành phố khi đêm về.”

    Phuwin không thể từ chối. Cậu gật đầu, lòng tràn đầy phấn khích. Họ cùng nhau bước ra ngoài, không khí trong lành của buổi tối khiến họ cảm thấy tươi mới hơn bao giờ hết. Họ đi qua những con phố nhỏ hẹp, nơi ánh đèn vàng lung linh phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo nên những hình ảnh huyền ảo.

   “Hãy nhìn kìa!” --Phuwin chỉ tay về phía bầu trời, nơi những vì sao bắt đầu xuất hiện. --“Chúng như những ngọn đèn trên bầu trời, sáng lấp lánh và đầy bí ẩn.”

    Anh ngước nhìn theo tay cậu, cảm thấy lòng mình chợt dâng trào như những cơn sóng vỗ một cảm xúc mà anh chưa từng trải qua. Họ dừng lại bên một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi những ly cà phê thơm ngon được phục vụ trong những chiếc cốc thủy tinh đẹp mắt. Họ ngồi kề bên nhau, tận hưởng những phút giây tĩnh lặng về đêm của thành phố ồn ào. Những câu chuyện tiếp tục chảy như dòng suối, từ sở thích cá nhân đến những ước mơ và hoài bão.

     “Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau không?” --Phuwin bỗng hỏi, giọng điệu nghiêm túc hơn.

     Anh nhìn vào mắt Phuwin, trong đôi mắt ấy hiện lên một sự chân thành.-- “Tôi tin rằng mọi thứ đều có lý do của nó. Nếu chúng ta được gặp nhau hôm nay, thì chắc chắn sẽ có lý do để gặp lại.”

   Cậu cảm thấy trái tim mình đập mạnh như từng hồi trống trường . Những lời nói của anh như một hứa hẹn, một ánh sáng trong màn đêm tăm tối. Dù biết rằng khoảng cách sẽ chia cắt họ, nhưng trong khoảnh khắc này, họ đã tạo ra một kết nối không thể nào phá vỡ.
   Khi đêm dần buông, cậu biết rằng chỉ còn ít thời gian nữa anh sẽ rời xa. Họ cùng nhau trở lại buổi triển lãm, nơi mọi thứ bắt đầu. Mọi thứ xung quanh như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại họ với những kỷ niệm ngọt ngào.

   "Quên mất ,tôi còn chưa biết tên cậu "

   "Tôi là Phuwin "

   "Còn tôi là Naravit "

   “Hẹn gặp lại nhé?”-- Phuwin thì thầm, đôi mắt cậu ánh lên sự hy vọng vào lời đáp của đối phương .

  “Chờ ngày gặp lại,” anh bỗng nắm chặt tay cậu trong giây lát, như muốn truyền tải tất cả những cảm xúc của mình cho cậu .

    Khi anh rời đi, cậu cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng chỉ muốn chạy theo níu người kia ở lại. Nhưng trong nỗi đau ấy, cậu cũng cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu lần đầu. Cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà ánh nắng Chiang Mai đã thắp sáng trái tim của họ- khoảng khắc cậu lần đầu biết yêu .
   Phuwin đứng đó, nhìn theo bóng Naravit dần khuất trong màn đêm mờ ảo, lòng tràn đầy những ước mơ và hứa hẹn về một ngày tái ngộ. Trong không gian tĩnh lặng của đêm, những ngôi sao lấp lánh như đang chứng kiến một tình yêu vừa mới bắt đầu, tình yêu sẽ không bao giờ phai nhòa, dù cho khoảng cách và thời gian có chia cách họ.
_______________________________
220924

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com