TruyenHHH.com

Pondphuwin Phuwin Em Thom Qua

"Không tệ." Anh nói nhỏ, đủ để Phuwin nghe thấy.

***

Câu nói nhẹ nhàng nhưng giống như một lưỡi dao sắc khiến bầu không khí chững lại trong giây lát, sau đó đám đông xung quanh lập tức náo động, lời bàn tán càng trở nên dồn dập hơn:

"Solo á? Cậu ta điên rồi sao?"

"Pond sẽ nghiền nát cậu ấy mất."

"Nhìn Phuwin thế kia, chắc chắn không phải dân chơi bóng rổ chuyên nghiệp."

"Cậu ta muốn chơi solo với Pond á? Cậu ta có hiểu mình vừa nói gì không vậy?"

"Đúng là không biết lượng sức, Pond mà chịu nghiêm túc thì chẳng ai trong trường này đỡ nổi đâu."

Trong góc câu lạc bộ bóng rổ, một vài thành viên thậm chí không kiềm được mà cười lớn:

"Solo với Pond? Cậu ta có biết đây là người đã thắng liên tiếp 10 trận giải cấp khu vực không? Đúng là diễn hài thật sự."

"Thằng nhóc này tự tin quá, hay nó chỉ đang cố tỏ ra đặc biệt trước mặt mấy cô gái?"

"Không, tôi nghĩ cậu ta chỉ đang muốn gây chú ý thôi, nhưng cái kiểu gây chú ý này chỉ khiến cậu ta xấu mặt trước toàn trường."

"Pond chơi nghiêm túc thì chắc không đến 5 phút là kết thúc trận đấu."

"Nghe nói cậu ta là học sinh chuyển trường học vượt? Đúng là học giỏi nhưng trên sân bóng thì sách vở chẳng cứu nổi."

Ngay cả Dunk và Parn đang đứng ở một góc nghe vậy cũng hiện rõ sự lo lắng trên gương mặt của họ, Parn khẽ cắn môi thì thầm với Dunk:

"Phuwin đang làm gì vậy? Cậu ấy có biết Pond giỏi thế nào không?"

Dunk lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi Phuwin: "Chắc chắn là biết... Nhưng mà... nhìn Phuwin có vẻ không quan tâm đến thắng thua cho lắm? Giống như cậu ấy đang muốn thể hiện một thứ gì đó khác."

Còn Pond khi nghe những lời ấy thì vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, không hề lên tiếng, anh chỉ nhìn Phuwin với ánh mắt khó đoán, một nụ cười nhạt nhẽo thoáng hiện lên khóe môi.

Phuwin đứng giữa sân, hoàn toàn không để tâm đến những lời mỉa mai đó, ánh mắt cậu quét qua nhóm người đang bàn tán, dừng lại trên Pond một giây rồi nhàn nhạt lên tiếng:

"Chúng ta sẽ xem ai là người diễn xuất trên sân, và kết quả sẽ nói lên tất cả."

Pond ném bóng từ tay này sang tay kia, giọng trầm và ngắn gọn cắt ngang bầu không khí ồn ào: "Đừng phí lời nữa, chơi thôi."

Nghe vậy Phuwin gật đầu, xăn ống tay áo phông lên tạo thành một chiếc áo ba lỗ tạm thời, để lộ đường cơ bắp rắc chắc khoẻ mạnh, dáng vẻ bình thản giống như không có gì đáng bận tâm. Trong lòng cậu, cơn buồn bực từ lúc chiều vẫn âm ỉ giờ đây càng thúc giục cậu quyết tâm chứng minh bản thân trên sân đấu này.

Ánh chiều tà trải dài trên sân bóng, rực rỡ nhưng cũng nhuốm một màu căng thẳng, bầu không khí như đặc quánh lại dưới sự tập trung và kỳ vọng của đám đông, cũng như báo hiệu cho một trận đấu không khoan nhượng sắp bắt đầu.

Pond đứng thẳng giữa sân, bóng lăn tròn trên đầu ngón tay, ánh mắt anh sắc bén như lưỡi gươm nhắm thẳng vào Phuwin đầy sự thách thức. Trái ngược lại, Phuwin đứng ở bên kia sân với chậm rãi lùi về phía sau, dáng vẻ thoạt nhìn ung dung nhưng ánh mắt sâu như vực thẳm đang che giấu một cơn sóng ngầm sắp sửa bùng phát.

Tiếng còi khai cuộc vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong chốc lát, Pond lao lên nhanh như chớp dẫn bóng, quả bóng dưới tay anh giống như bị thôi miên, lăn theo từng nhịp dẫn điệu nghệ. Anh lách qua Phuwin với một động tác xoay người đẹp mắt, đôi chân linh hoạt đến mức chỉ để lại những tiếng giày ma sát trên mặt sân, tiến sát rổ rồi bật cao, thân hình vươn dài trên không trung, bàn tay mạnh mẽ đập quả bóng xuống rổ như một cú sấm sét.

"2-0!"

Tiếng reo hò vang dội từ khán giả khiến cả sân bóng như bùng nổ.

Nhưng Phuwin lại không hề tỏ ra nao núng, cậu nhặt bóng lên dẫn về vạch giữa sân, bước chân nhịp nhàng song ẩn chứa sự kiên định, ánh mắt cậu giờ đây không còn hiền lành mà sắc như dao, mỗi bước chân đều như được đo đạc từng centimet.

Lúc Pond tiến tới chặn đường, Phuwin bất ngờ tăng tốc, đôi chân cậu lướt trên sân bóng như một cơn gió, nhanh đến mức đám đông chỉ kịp nín thở theo dõi. Pond lập tức áp sát, tay giơ lên chắn bóng nhưng Phuwin lại bất ngờ xoay người, bóng lướt qua đầu anh trong tích tắc, sau đó cậu thực hiện một cú bật nhảy, tay phải ném bóng với đường cong hoàn hảo.

"2-2!"

Tiếng lưới rung lên giòn tan như thể đang khẳng định sự phản kháng đầy mạnh mẽ của cậu.

Đám đông bất ngờ im bặt trong giây lát, rồi lại ào lên trong sự ngạc nhiên:

"Cậu ta thật sự ghi điểm hả?!"

"Pond đã cố gắng chắn bóng rồi nhưng vẫn không ngăn được Phuwin!"

"Cái gì? Cậu ta ghi điểm rồi sao?!"

"Đừng đùa chứ, tôi không ngờ cậu ta có thể ghi bàn đó!"

"Chỉ là may mắn thôi! Pond sẽ dạy cho cậu ta một bài học liền bây giờ!"

Đám đông ồ lên kinh ngạc, những lời xì xào bàn tán biến mất, thay vào đó là ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Trong góc sân, các thành viên câu lạc bộ bóng rổ bỗng im lặng, vẻ khinh thường khi nãy đã nhạt đi vài phần.

Pond nhếch môi, ánh mắt lóe lên chút thú vị.

"Không tệ." Anh nói nhỏ, đủ để Phuwin nghe thấy.

Nhưng ngay sau đó, Pond lập tức tăng tốc, dẫn bóng giống như một cơn lốc, động tác giả tinh vi của anh khiến Phuwin hơi chững lại một nhịp, anh tận dụng cơ hội, nhảy lên ném bóng ba điểm, trái bóng bay vút qua không trung như một mũi tên rực lửa, xuyên thủng không gian và lao thẳng vào rổ.

"5-2!"

Những tiếng hò reo cuồng nhiệt lại bùng nổ từ đám đông.

Nhưng Phuwin không hề lùi bước, cậu siết chặt tay, ánh mắt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Lần này, cậu dẫn bóng với tốc độ nhanh đến khó tin, lách qua Pond bằng một pha xoay người nhanh như chớp, Pond đuổi sát phía sau, cố gắng cản đường nhưng Phuwin bất ngờ dừng lại, bật cao, tung ra một cú ném giả. Anh nhảy lên chắn bóng, song Phuwin lại cúi người lách qua anh, nhẹ nhàng đặt bóng vào rổ.

"5-4!"

Không khí trên sân dần trở nên ngột ngạt, giống như từng hơi thở của khán giả đều bị níu chặt bởi sự kịch tính của trận đấu.

Những pha dẫn bóng, tranh cướp, từng cú ném, cú chắn, pha lách người, pha phòng thủ... tất cả đều diễn ra ở tốc độ và kỹ thuật đỉnh cao, mỗi bước chân, mỗi động tác đều như một cuộc đối đầu sinh tử. Pond với kỹ thuật điêu luyện và kinh nghiệm vượt trội, Phuwin với sự nhanh nhẹn và thông minh khó lường, tạo nên một trận đấu ngang tài ngang sức khiến người xem nghẹt thở.

Điểm số cuối cùng là 9-8, Pond vẫn dẫn trước, nhưng cả sân bóng giờ đây không ai có thể gọi đây là một chiến thắng dễ dàng. Cả sân bóng chìm trong sự im lặng sững sờ, ở trong đám đông, từ những kẻ mỉa mai ban đầu, bây giờ chỉ còn lại ánh mắt ngạc nhiên và thán phục.

Khi tiếng còi kết thúc vang lên, Pond dừng lại, thở hổn hển, đôi mắt nhìn Phuwin đầy phức tạp:

"Không tệ."

Phuwin không đáp, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn sâu thẳm như mặt hồ không gợn sóng, nhưng sâu thẳm trong nụ cười ấy, có một tia sáng của sự thách thức đang len lỏi. Trận đấu này, đối với cậu chỉ là khởi đầu cho cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com