TruyenHHH.com

Pondphuwin Phuwin Em Thom Qua

"Coi chừng lửa đó, đừng để cháo trào ra nữa, anh Pond mà ăn phải cháo khét thì khỏi bệnh cũng không nổi đâu."

***

Pond khẽ động đậy, lông mày nhíu lại như đang vật lộn trong cơn ác mộng, miệng hé mở mấp máy mấy lần như muốn nói gì đó.

Sau khi chườm khăn cho Pond cũng như cho anh uống thuốc hạ sốt, Dunk và Phuwin cùng ra bếp để nấu cháo.

Khu bếp của căn hộ cũng không kém phần ấn tượng, một không gian mở với bàn bếp bằng đá cẩm thạch trắng ngà, các thiết bị hiện đại sáng loáng và một dãy tủ gỗ được thiết kế tối giản mà tinh tế.

Dunk vừa khuấy cháo vừa quay sang nhìn Phuwin, trong ánh mắt không giấu được sự thắc mắc: "Em không thấy bất ngờ à? Lần đầu tiên thấy một căn hộ cao cấp như thế này, vậy mà em bình tĩnh ghê, lần đầu anh đến đây mà cằm rơi xuống mấy lần đấy."

Phuwin đứng bên cạnh, một tay khẽ vân vê mép áo đồng phục, ánh mắt hướng ra phía cửa kính lớn, ánh chiều tà ngoài kia hắt vào nhuộm vàng đôi mắt cậu, nhưng cảm xúc trong đó lại không dễ gì đọc được.

"Ừ, cũng không lạ lắm."

Dunk nhướng mày, bỏ muôi khuấy cháo xuống quay hẳn người về phía Phuwin: "Không lạ? Ý em là sao? Đừng nói với anh là em từng đến những nơi như thế này nhiều lần rồi nhé."

Cậu không vội đáp, bàn tay nhặt nhạnh vài nhánh hành lá còn sót lại trên bàn bếp, sau một thoáng im lặng, cậu nhếch môi cười, một nụ cười lười nhác nhưng có gì đó khó nắm bắt: "Cứ coi như thế đi."

"Thật á? Em từng đến đâu mà quen với mấy nơi xa hoa như thế này? Nhà em giàu có như vậy hay sao?"

Lần này Phuwin bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm khàn vang lên trong không gian bếp hiện đại nhưng lại nhanh chóng tan biến vào khoảng không.

"Chuyện dài lắm, kể ra cũng mệt, với lại bây giờ không phải lúc. Mà sao anh không tập trung nấu cháo đi, cháo sôi trào ra ngoài rồi kìa."

"Ê, đừng có đánh trống lảng nha!" Dunk cố gắng phản đối nhưng ngay lập tức bị mùi cháo đang bắt đầu khét lôi trở về thực tại: "Trời đất ơi, nồi cháo của tôi!"

Phuwin đứng nhìn Dunk luống cuống, đôi mắt cậu thoáng hiện lên một chút dịu dàng, cậu biết Dunk sẽ không để yên nếu cậu kể sự thật, rằng cậu không bất ngờ bởi căn hộ xa hoa này giống y như căn hộ của cậu, từ nội thất đến cảm giác trống trải.

Từ nhỏ, Phuwin đã lớn lên trong một không gian tương tự, nơi mà sự sang trọng không che lấp được nỗi cô đơn len lỏi trong từng góc phòng, cậu chưa bao giờ cảm thấy điều đó đặc biệt, những vật dụng cao cấp hay tầm nhìn bao quát thành phố chỉ như những món trang trí vô tri, không bao giờ khiến trái tim cậu rung động.

Nhưng Dunk không cần biết điều đó, sự tò mò của anh lúc nào cũng giống như một ngọn lửa, mà ngay lúc này Phuwin  không có đủ tâm trạng để thổi bùng lên ngọn lửa ấy, đôi khi giữ im lặng là cách dễ dàng nhất để những điều phức tạp chìm xuống.

Dunk vừa cắm cúi khuấy cháo vừa không ngừng lèm bèm, giọng nói đầy vẻ bất mãn: "Nhà thì giàu thế này, ở penthouse sang chảnh thế này, mà lại không mời nổi một bác sĩ đến khám bệnh, để đến mức sốt cao như vậy mà còn phải chật vật ở một mình, lạ thật đấy, không thể hiểu nổi đám nhà giàu nghĩ gì!"

Phuwin đứng bên cạnh thái hành lá thành từng lát mỏng, động tác chậm rãi nhưng ánh mắt lại hơi nheo lại, lặng lẽ nhìn xuống bàn bếp, cậu không nói gì, chỉ để mặc Dunk lẩm bẩm những suy nghĩ đơn thuần của mình.

Mà trong lòng Phuwin, cậu đã có câu trả lời cho câu hỏi của Dunk, nhưng cũng chẳng buồn giải thích, có lẽ Pond không đơn thuần là bị sốt, mà giả như bị ám sát thì sao?

Ý nghĩ ấy thoáng qua khiến lòng cậu chợt lạnh đi một chút, Phuwin đã nghe và hiểu rất rõ về những thủ đoạn trên thương trường, những bí mật mà gia đình cậu thường kín đáo che giấu sau vẻ ngoài hào nhoáng, trong thế giới ấy, lộ ra một điểm yếu dù nhỏ đến đâu cũng có thể trở thành nhát dao chí mạng.

Với vai trò và vị trí của mình, Pond chắc chắn hiểu rõ điều đó hơn ai hết, mời bác sĩ đến khám, để người ngoài biết được tình trạng sức khỏe của mình, chẳng khác nào đánh tiếng cho kẻ thù biết rằng mình đang yếu thế.

Trong những lúc như thế này, người khôn ngoan sẽ chọn cách chịu đựng một mình, giấu kín mọi điểm yếu để bảo vệ bản thân.

Phuwin liếc sang Dunk, thấy anh vẫn đang bận rộn khuấy nồi cháo, hoàn toàn không hề hay biết gì về những dòng suy nghĩ phức tạp trong đầu cậu, cậu khẽ thở dài.

Dunk ngây thơ và trong sáng, hoàn toàn xa lạ với những góc khuất tàn nhẫn của thế giới thượng lưu, suy nghĩ về âm mưu, thủ đoạn hay nguy cơ bị ám sát, tất cả đều không dành cho anh ấy, Phuwin cũng muốn giữ cho Dunk cái sự ngây ngô đó.

Cậu im lặng không đáp, chỉ thả thêm vài lát hành lá vào nồi cháo: "Coi chừng lửa, đừng để cháo trào ra nữa, anh Pond mà ăn phải cháo khét thì khỏi bệnh cũng không nổi đâu."

Dunk quay sang lườm cậu nhưng cũng chẳng nói thêm, lại tiếp tục công việc của mình, Phuwin cười nhạt, ánh mắt thoáng qua một chút phức tạp.

Dù gì đi nữa, Pond đã chọn con đường của riêng mình, mà điều đó chắc chắn cũng không dễ dàng gì.

Nồi cháo trắng thơm lừng cuối cùng cũng hoàn thành, hương gạo mềm mại quyện cùng vị hành lá xanh mướt lan tỏa khắp gian bếp sang trọng như một mảnh ghép yên bình hiếm hoi giữa không gian xa hoa lạnh lẽo.

Dunk hào hứng múc cháo ra tô, hơi nóng bốc lên làm đôi má anh đỏ hồng: "Xong rồi! Để anh mang vào cho Pond, chắc cậu ấy ăn xong sẽ thấy đỡ hơn."

Phuwin chỉ khẽ gật đầu, đứng tựa vào quầy bếp, ánh mắt lơ đãng nhìn Dunk bận rộn, nhưng khi cả hai chuẩn bị bước vào phòng Pond, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan sự tĩnh lặng, Dunk lục túi lấy điện thoại, nhìn màn hình rồi vội bắt máy.

"Alo?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com