TruyenHHH.com

Pondphuwin La Ngoc Canh Vang

Tiếng chuông điện thoại reo cắt ngang bầu không khí  tình cảm của cả 2
Anh cầm lấy điện thoại bắt máy
Đàn em : dạ tôi đã gửi hết thông tin của nó cho ngài rồi đấy ạ
Anh : ùm tao thấy rồi
Cho xe qua đi
Đàn em : dạ
Anh vừa tắt máy thì liền nhân được 1 tràn câu hỏi từ cậu
Cậu : anh người đó là ai dọ
Vụ gì dọ
Nói về ai dọ
Mà thông tin gì dọ
Mà sao gọi anh là ngài mà hong gọi là Pòn
Mà người ta sự hô lịch sự mà sao anh lại sự là tao vô duyên dọ
Anh : bình tĩnh hỏi gì mà như ai dí thế
Cậu : thế người đó là ai
Anh : à ... [ chetme rồi giờ trả lời sao giờ] à anh em anh thôi à
Cậu : ủa chứ không phải anh em anh à Joong với Gem hả
Anh : anh em ngoài xã hội ấy..
Cậu : àaaaaaa
Vậy anh nói về chuyện gì
Anh : à....chỉ là vài chuyện lặt vặt thôi ý mà
Cậu : ờ
Vậy thì tại sao người ta gọi anh là ngài mà hong phải biết là pòn
Anh :ờ..........chắc tại người ta....quý...quý anh đó
Cậu : ờờờờờờờờờ
Vậy anh kêu cho xe qua là sao :)?
Anh : hoi hoi anh không biết gì hết trơn á
Cậu : anhhhhhhh
Anh : anh không biếtttt
Cậu quay mặt sang chỗ khác còn tay bấu lấy tay anh khiến cho tay anh đỏ ửng lên
Anh : bấu thế hết giận chưa
Cậu :....
Anh : không trả lời thì thôi định mua đồ cho
Cậu : mua đồ á
Anh : ùm
Cậu : thế thôi hong giận nữa mua đồ nhoa
Anh : thế chứ
Anh xoa đầu cậu rồi hôn vào chiếc má mềm của cậu
Anh : thôi em ở nhà đi nhá anh đi có việc tí anh về
Cậu :cho em đi vớiiiiiiii
Anh : con nít ở nhà không được đi
Cậu : em lớn rồi mà
Anh : không được
Cậu : aaaaa...hong chịu đau em muốn đi
Anh : không được
Cậu không trả lời mà đi xuống khỏi chân anh rồi đi qua giường chùm chăn kính mít
—còn tiếp—

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com