Pondphuwin Bleakness
"Xin lỗi, tôi và anh đã từng quen nhau sao?"--Pond Naravit là một diễn viên, một ngôi sao đang được săn đón. Để có thể được như ngày hôm nay, cậu ta đã phải đánh đổi không ít. Thanh xuân, sức khỏe, quyền riêng tư, và dường như là vô vàn thứ khác. Tuy vậy, Naravit chưa từng cảm thấy hối hận. Cậu ta có lý do để bước chân vào giới giải trí, cũng có lý do để tiếp tục vươn cao, trở thành một ngôi sao tỏa sáng không ai có thể với tới.Đằng sau ánh hào quang rực rỡ của cậu ta, là một câu chuyện bi thương ảm đạm đẫm nước mắt.----Cách đây hơn 7 năm về trước, vào thời điểm Pond Naravit chỉ mới là sinh viên đại học năm ba. Naravit của trước kia khác xa với bây giờ. Một thiếu niên im lặng khép kín, một con người tách biệt với xã hội, dĩ nhiên sẽ không là chuyện lạ nếu cậu ta trở thành tâm điểm của đám cá biệt chuyên bắt nạt người khác.Không ngoài dự đoán, Pond trở thành mục tiêu nhắm đến của bọn bắt nạt. Hình ảnh một thiếu niên luôn tìm cách trốn chạy khỏi mối nguy hiểm của chính mình, và một tên chuyên gây rối điên cuồng tìm kiếm mục tiêu của bản thân. Đấy chính là một cuộc rượt đuổi đáng theo dõi, trong ánh mắt của bọn người vô cảm, mặc kệ sự sống chết của Naravit.Một lần bị nhấn đầu xuống bồn rửa mặt đầy nước, thiếu chút nữa là đến Quỷ Môn Quan.Một lần bị đập gậy vào đầu đến chấn thương, máu đỏ chảy xuống như thác.Một lần bị ném bóng vào đầu, lực ném mạnh đến mức khiến cậu ta hôn mê trong một khoảng thời gian.Và vô số chuyện không thể kể hết.Pond Naravit không phản kháng, không phải vì cậu ta yếu đuối, chỉ là cậu ta còn tin vào tình người, và một phần nữa, cậu ta chỉ có một mình. Cậu ta tin rằng sẽ có một người, ít nhất là một người chịu đứng ra bảo vệ cậu ta. Đó là cái gọi tình người, thứ hiếm hoi giữa một xã hội vô cảm.Tất nhiên, Pond chưa từng đặt niềm tin sai vị trí. Có lẽ nào, Chúa đã nghe thấy lời của cậu, và Ngài đã gửi đến bên cậu một thiên sứ. "P'Pond không cần phải sợ nhé, Phuwin sẽ luôn ở bên anh. Phuwin hứa nhé."Phải, thiên sứ không nhất thiết phải có vòng hào quang trên đầu và đôi cánh trên vai. Thiên sứ đối với Pond Naravit, chỉ có thể là một người, Phuwin Tangsakyuen.Phuwin xuất hiện trong cuộc đời Naravit như một sự sắp đặt. Và cứ như thể, em chính là người được Chúa gửi đến bên cậu, kéo cậu ta ra khỏi bóng tối.Nói thêm đôi chút về Phuwin, em là sinh viên năm nhất. Ngày hôm đó Phuwin vô tình bắt gặp cảnh một thiếu niên đang năm la liệt trên mặt đất lạnh lẽo, toàn thân đầy rẫy những vết thương rỉ máu. Thế nhưng, những con người xung quanh đó lại xem như không thấy gì, mặc kệ sự sống chết của thiếu niên kia, lạnh lùng bước đi.Phuwin nhìn cảnh trước mắt lại cảm thấy quặn thắt trong lòng, với bản chất lương thiện của mình, em không thể nào ngó lơ được."Mấy người đang làm gì đó, có tin tôi báo lại với nhà trường không hả!"Bọn bắt nạt quay lại nhìn em, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Phuwin."Liên quan gì đến mày?""Không liên quan thì sao chứ? Các người đang vi phạm pháp luật, và tôi có thể kiện mấy người vì tội hành hung người khác! Đơn giản là vì tôi không ưa gì cái điệu bộ khinh thường người khác của mấy người đó."Vừa nói Phuwin vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị ấn số gọi cảnh sát. Một tên trong đám nhanh tay chụp lấy chiếc điện thoại trên tay em ném mạnh xuống đất, và điện thoại dường như đã kết thúc cuộc hành trình của bản thân nó. Phuwin nhíu mày, miệng than vãn, "Aida, điện thoại vừa mua hôm qua của tôi, thật là tức quá mà!!"Nhưng rồi sau ít giây, Phuwin lại lấy từ trong túi ra, một chiếc điện thoại mới. Đám bắt nạt sửng sốt há hốc miệng, thiếu điều tý nữa cằm rớt luôn xuống đất. "Hứ! Các người tưởng vậy là xong hả? Không có đâu nhé. Bổn thiếu gia thứ không thiếu nhất chính là tiền, cẩn thận ta lại nhét vào mồm các ngươi mỗi người một cọc tiền, coi chừng đến lúc đó bị tiền làm nghẹt đường dẫn thở thì không may đâu."Trông thấy khẩu khí của nhóc trước mặt không hề nhỏ, xem chừng lại có thể đưa cả đám ra tòa thật chứ chẳng đùa. Bọn bắt nạt bỏ lại ánh nhìn sắc lạnh lên người Naravit, sau đó liền nhanh chóng rời đi."Nhìn cái gì mà nhìn, có tin bổn thiếu gia lấy tiền dán hai con mắt của nhà ngươi lại không :)?"Đến khi đám kia bỏ đi hết, Phuwin liền nhanh chóng kéo người kia đứng dậy, dịu dàng hỏi thăm. "Anh có làm sao không? Em đưa anh đến phòng y tế nhé.""Cảm ơn."----Nhân viên y tế hiện đang không ở đây, Phuwin liền xông xáo giúp Pond thoa thuốc lên vết thương. Và rồi em như đứng hình. Trên người của Naravit, đâu đâu cũng là những vết thương, lớn bé dài ngắn, không thiếu loại nào. "Nếu đau anh cứ nói nhé, đừng im lặng chịu đựng một mình."Vậy đó, sự gặp gỡ này có lẽ chính là định mệnh, và thật buồn khi phải nói rằng, sau ngày tốt nghiệp của Phuwin, cả hai đã mất liên lạc.----Trở về với thực tại, đã là 4 năm sau ngày tốt nghiệp của Phuwin, cũng đã là 4 năm xa cách không một lần hỏi thăm. Mục đích để trở thành một nghệ sĩ vang danh tứ phương của Pond Naravit, không chỉ là muốn gián tiếp vả vào mặt đám bắt nạt mình hay là những con người vô cảm của xã hội, mà còn là muốn tìm em. Hắn muốn em biết rằng, hắn nhớ em, nhớ em đến điên cuồng. Luôn muốn được gặp em mọi lúc. Liệu Phuwin Tang đang ở phương trời xa xôi nào đó có nhận được tín hiệu từ trái tim này không."Pond, chuẩn bị đi nhé, sắp đến cảnh quay tiếp theo rồi.""Vâng em ra ngay."Cảnh quay tiếp theo mà chị staff vừa nói là một cảnh mạo hiểm, nhận vật chính do Pond thủ vai lúc này đang bị một đám côn đồ rượt đuổi, và sau cảnh rượt đuổi chính là cảnh nhân vật chính nhảy xuống biển, rồi từ từ chìm sâu xuống đáy.Cả đoàn ai cũng lo lắng cho hắn, nếu cảnh quay này bị hỏng, chắc chắn Naravit sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng hắn mặc kệ, hắn vẫn sẽ thực hiện cảnh phim đó mà không cần diễn viên đóng thế.Sau một hồi bàn luận, mọi người vẫn là thuận theo ý hắn. Chỉ là trục trặc thì luôn xuất hiện ở mọi nơi mà.Trong lúc rơi từ trên xuống, Pond vô tình va phải một cạnh đạo cụ, gây choáng váng khiến hắn mất phương hướng. Đến khi toàn thân đã và đang dần dần chìm sâu xuống đáy biển, Naravit rơi vào cơn hôn mê sau.Cả đoàn lo lắng vội vàng đưa Pond đến bệnh viện và cho hoãn lại buổi quay ngay lập tức.----Bác sĩ sau khi ép hết nước ra khỏi người hắn, băng bó vết thương cho hắn cũng rời khỏi phòng, đến đưa ra kết quả cho đoàn làm phim."Cậu ta thì không sao rồi đấy, nhưng cơ thể thì có vẻ đang bị suy nhược. Nên để cậu ta nghỉ ngơi vài ngày. Mọi người giờ có thể vào thăm, nhưng tránh đừng làm ồn, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi rồi.""Cảm ơn bác sĩ."Không muốn làm phiền đến giấc ngủ của Pond, mọi người quyết định ra về, đợi hôm khác sẽ vào thăm. Đến nửa đêm, Naravit chợt tỉnh giấc bởi hắn vừa mơ thấy một cơn ác mộng. Rằng hắn và em đã gặp lại nhau, nhưng em không nhớ hắn. Em tuyệt tình bỏ rơi hắn. Thật đáng kinh hãi. Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, vị bác sĩ khi chiều nói chuyện với đoàn phim bước vào. Đôi mắt Pond mở to hết mức khi nhìn thấy người trước mặt."Cậu tỉnh rồi à."Gương mặt này, giọng nói này, không thể sai được. Phuwin, người trước mắt hắn là Phuwin mà hắn đã tìm kiếm suốt 4 năm qua.Naravit bật dậy khỏi giường, bên đến Phuwin và ôm em vào lòng. Hắn nhớ em đến điên dại, nhớ em nên lúc nào cũng nhìn thấy em trong giấc mơ. Nhớ em, vô cùng nhiều. "Phuwin, là em phải không? Em có biết là anh đã tìm em rất lâu rồi không. Anh nhớ em, rất nhớ em.."Phuwin nhíu mày, đưa tay đẩy Pond ra khỏi người mình. Hành động này của Phuwin khiến Pond vô cùng sửng sốt, đây không phải Phuwin Tang mà hắn biết. "Xin lỗi, tôi với anh chưa từng gặp nhau trước đây, có lẽ anh nhầm tôi với ai rồi."Câu nói tưởng chừng bình thường ấy lại như sét đánh ngang tai đối với hắn. Naravit chắc chắn đây là Phuwin mà hắn tìm kiếm, chỉ là em đã quên mất hắn. Giống như giấc mơ đó vậy.--tada xin chào, lại là lisxo đây. thật ra thì bộ này đã được up vào ngày 06-11 cơ, nhưng mà vì lúc đấy tôi còn bận kinh quá nên mới ém em nó đến ngày hôm nay hehe.và fic lần này mang màu ảm đạm, tối và u ám lắm nên hãy chuẩn bị một tinh thần thép đi nhé.hy vọng mọi người sẽ yêu thương bộ fic này, cũng như pondphuwin và cũng như là tôi =)@-lisxo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com