TruyenHHH.com

Pondphuwin Alpha Cua Rieng Anh Au Ppwlovespace

hai người con trai, cùng một loại cảm xúc

làm sao để diễn tả cái cảm giác hai người đang mang nhỉ?

pond sau khi đưa dunk lên phòng y tế liền xin ra về với lí do là mệt trong người, phuwin thì không trở lại phòng học, balo cũng không thèm đến lấy

pond đi ra khỏi lớp, vẫn là lo cho người yêu cũ... ghé mắt nhìn cái balo đen trống trơ ở phía bàn học, lo lắng phuwin sẽ gặp chuyện gì đó nếu quá kích động như hôm bữa

điện thoại bị block hết rồi? lấy gì mà liên lạc đây...?

pond nhắm nhẹ mắt ngước lên trời cho ánh sáng từ mặt trời có thể thay thế phuwin sưởi ấm trái tim pond một chút

tuy là đã mạnh miệng bảo rằng không còn là gì của nhau nữa nhưng mà trong lòng pond vẫn chỉ có mỗi phuwin thôi ...

pond về nhà tắt hết đèn trong phòng, vùi đầu trong chăn mong loại cảm xúc đau nhói này có thể qua mau một chút. là tình đầu thì sẽ không bao giờ có chuyện quên được nhưng ít nhất là làm dịu đi một chút loại cảm xúc này...

dù gì phuwin cũng đã không cần anh nữa rồi... cũng đành thôi...

phuwin không hề khá hơn, thành thật mà nói. người được phân loại là alpha cao cấp ấy từ lúc chạy xa khỏi đám đông đã không thể ép được nước mắt chảy ngược, nước cứ trào ra làm cậu khó khăn nhìn hướng mà đi

bắt được chuyến taxi trước cổng, phuwin leo lên và chạy thẳng về nhà, mặt kệ cho tập bở balo gì ở đâu thì cứ ở đấy, cậu cũng không cần ai ...

hôm đó ... ở phòng của ông tang

.
.
.

trong căn phòng im lặng, không khí nặng nề và áp lực khiến đến việc thở cũng trở nên khó khăn. phuwin, ngồi đối diện với ông tang, cảm thấy tim mình như đang rơi vào hố sâu của bất an khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông tang lần nữa

"ngày xưa, ta đã từng có mối quan hệ tình cảm với một enigma. enigma ấy bảo vệ ta rất nhiều lần, có thể nói là tình đầu của ta"

" enigma sống ở biển nên có khí chất của đại dương rất quyến rũ, đôi mắt sáng nhưng có phần ngờ nghệch của nó đã chiếm lấy trái tim ta từ ngày đầu tiên gặp gỡ"

"tình yêu của bọn ta phát triển trong sự ngọt ngào của tuổi 18, vài lúc thì trong những buổi tối dài dằng dặc trốn chạy khỏi cái chết... và đôi lúc là trong những lời thổ lộ chân thành nhất dành cho nhau"

"nhưng mà cái gì đẹp thì thường ngắn ngủi đúng không?" ông tang nở một nụ cười cay đắng "đó là khi ta phát hiện ta đã mang thai, mang thai con của enigma ấy trong sự truy sát của ông kit. tuy mọi thứ đã kết thúc nhờ mẹ con, nhưng mà ta không quên được..."

"...bố..."

với ánh mắt nghiêm túc và miệng mím chặt lại đôi phần mỗi khi nhắc đến cuộc đời bi thương, nhấn mạnh mỗi từ ngữ như một đòn đau thấu xương vào tâm hồn của phuwin mặc dù lời nói của ông trông rất nhẹ nhàng

"vậy...enigma đó...?"

"là palm... bố của pond"

"...!!!"

phuwin với bộ dạng cứng nhắc và miệng cứng đờ, cố gắng giữ vững tinh thần trong cơn bão của cuộc trò chuyện này. lời ông tang vừa nói ra như là một phát súng trực tiếp vào lòng ngực phuwin

"ta mong con hiểu..."

.
.
.

phuwin nằm trên giường, gối vuốt nhẹ trên đầu, và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ đuôi mắt đầy xót xa

tiếng khóc thút thít vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, vang vọng trong không gian trống trải...

hiện thực phũ phàng đến mức, phuwin không thể ngăn nỗi nước mắt khi nhắc đến việc mình đã yêu pond, người em trai của mình theo lời bố đã kể

phuwin chìm nghỉm trong dòng cảm xúc hỗn loạn, trái tim tan nát vì một mất mát không thể nào quên được. nỗi đau bao trùm, làm cho hơi thở cậu trở nên khó khăn, và từng nỗi đau đớn đập mạnh vào tâm hồn cậu như những cơn sóng dữ dội

mỗi hơi thở của cậu là một dòng đau đớn khác nhau, mỗi giọt nước mắt là một lời thốt ra từ tâm hồn tan vỡ

phuwin không kiềm chế được cảm xúc, mà chỉ để cho nỗi đau tràn ngập từng phần của cơ thể alpha của mình như một omega yếu đuối

phuwin không nhớ rõ tình cảm với pond đã tiến triển nhiều đến mức nào, chỉ thấy rằng bản thân thật tệ hại... đã qua đêm cùng em trai mình, đó là thứ phuwin không bao giờ tha thứ được cho bản thân...nó liên tục dày vò cậu

đến hôm nay đã có thể bình tĩnh hơn được vậy mà đối mặt với pond, phuwin lại nhận ra rằng mình đã không thể ngừng để tâm đến pond được nữa...

có thể là đã yêu...

.
.
.

*dù cho tương lai kia, đôi ta sẽ mãi không gặp nhau...chỉ cần em ở đó, anh chắc chắn sẽ tới tìm em...*

điện thoại phuwin vang lên

cậu mơ màng mở mắt, nhìn màn hình chói loà làm cậu không thể mở hết con ngươi, nhìn đồng hồ đã điểm 11h đêm, ai lại đi gọi giờ này?

là một số máy lạ, phuwin bắt máy

"alo ạ..."

"..." bên kia im lặng, chỉ nghe được tiếng muỗi đêm kêu ồn ào

"phuwin... đừng tắt máy" là giọng của pond

"... !!! "

"phuwin ơi...cho tao gặp mày một chút được không... tao đang ở trước nhà mày" giọng pond lúc này đã nghẹn ngào như sắp khóc

"không, mày về đi..."

"...tao ...năn nỉ mày... được không...một lần thôi... tao nhớ mày..."

phuwin bước xuống giường, nhìn ra cửa sổ... thật sự có pond đứng ở dưới

anh đứng trước cánh cửa nhà phuwin, nước mắt rơi lần lượt trên gương mặt anh, không nhiều đến mức yếu đuối mà chỉ vừa đủ để phuwin cảm thấy xót trong lòng

bàn tay pond cầm điện thoại run rẩy vì cảm xúc, anh đặt lên cửa nhà nhẹ nhàng, hy vọng được mở cánh cửa để gặp lại người mình yêu...

pond cả buổi chiều đã suy nghĩ lại, dù gì đi nữa, phuwin vẫn là người mà pond còn yêu, còn rất nhiều tình cảm ...

phuwin ngồi ở cửa sổ, lén nhìn qua khe hở nhỏ và thấy hình bóng pond ... phuwin không muốn cho pond thấy gương mặt cũng vì tình yêu mà sưng tấy của mình

"mày về đi pond..." phuwin nhẹ giọng "tao với mày không được đâu..."

"phuwin... tao làm gì sai ... mày nói tao nghe nhé...rồi tao sửa... mày đừng bỏ tao được không..."

"nhé phuwin... đừng chán tao nhé..."

"phuwin...đừng bỏ tao nhé..."

giọng pond đứt quãng, như cố gắng để nói ra từng chữ. phuwin nghe qua cũng đủ cảm nhận được, pond đang khóc nhiều lắm ... cậu sợ một chút nữa cũng sẽ không kiềm lòng nổi mà rơi nước mắt theo

"pond... chuyện không phải ở một mình mày ... là ở chúng ta"

"được...mày nói đi vấn đề gì tao sẽ nghe hết"

"bố tao nói ... "

giọng phuwin cũng nghẹn ngào theo, lời nói cũng đã dần trở nên đứt quãng

"mày đừng khóc... để tao khóc thôi... nếu không mày mở cửa tao lên dỗ mày với ....mày khóc...tao đau lòng đấy..."

"bố tao nói... tao là con của ông và một enigma... enigma đó...."

"..."

"tên là palm"

cả hai đầu dây lúc này chỉ còn sự im lặng, chẳng rõ là tiếng khịt mũi hay tiếng khóc của một trong hai

"mẹ nó" pond ngồi khụy trước của nhà phuwin

vậy là...

kết thúc đêm nay, pond và phuwin thật sự bắt buộc phải chia tay dù cho họ vẫn còn yêu nhau...

.
.
.

2 giờ sáng ...

trong bóng tối của ánh đêm, pond bước đi với những bước chập chững trên đường phố. bia rượu đã làm cho anh phải có những bước đi loạng choạng

cánh cửa nhà pond mở ra trước mặt, như là một điểm sáng trong mênh mông đen tối. ánh đèn từ trong nhà chiếu ra làm sáng bừng khuôn mặt đỏ hơi hơi của anh, làm loáng thoáng những dấu vết của sự mệt mỏi

pond đã uống vài chai, chỉ là anh cảm thấy cuộc đời thật biết trêu đùa. đẩy anh và cả người mình yêu vào vào hoàn cảnh như thế này...

pond bước vào nhà, bố của pond là ông palm đang đứng ở phòng khách trên tay là một ly nước lọc, ánh mắt như dừng lại khi thấy con trai bước vào với dáng vẻ không ổn

"con làm sao đấy pond?" palm lo lắng đi đến cạnh con trai mình

pond vẫn đứng đó, ánh mắt mờ ảo và gương mặt đầy những vết nước mắt còn vương nơi khoé mắt

anh cảm thấy như lòng mình bắt đầu tan vỡ, từng mảnh vụn vẫn còn rơi vãi trong cảm xúc pond

"con... con và phuwin chia tay, bố ạ"

pond thốt ra những từ ngữ nhẹ nhàng nhưng từng câu từ lại nặng trĩu, giọng điều chỉnh từng hơi thở trong sự đau đớn không thể nào che giấu được

palm chuyển sang vẻ mặt bất ngờ và hoang mang "sao lại chia tay??"

pond cảm thấy tim mình như tan chảy khi phải đối diện với sự thật khó khăn này lần nữa

pond ngồi đối diện palm ở phòng khách giờ đã sáng đèn, ánh mắt đầy xót xa nhìn con mình đang tều tụy vì tình yêu

"bố à... phuwin không phải là bạn trai của con nữa... phuwin là anh trai con"

pond nói, tiếng nói run rẩy chữ mất chữ có, cố gắng điều chỉnh từng hơi thở trong cơn say, pond bây giờ đã không thể kìm được nước mắt

palm vẻ mặt chứa đựng đầy sự kinh ngạc và dường như nghĩ mình nghe nhầm "anh trai? con nói gì vậy pond?"

"bố, sao bố không nói cho con biết sớm hơn về người tên là nuengdiao chứ, sao bố không kể cho con nghe về người đó"

"nuengdiao ?? con biết được chuyện gì rồi pond"

pond kể hết tất cả mọi chuyện cho palm nghe, từ việc chia tay đến lí do vì sao

palm, với ánh mắt sâu xa, lắng nghe từng câu của con trai

tuy là chuyện không có gì vui nhưng palm lại nở nụ cười hiện lên trên môi, trong đôi mắt của ông, có một tia hy vọng, một tín hiệu nhẹ nhàng

"xin lỗi pond, vì đã không nói cho con biết sớm hơn nhưng mà ..."

"pond rối lắm bố ơi..."

"pond, nghe bố nói. con, cứ việc yêu phuwin đi còn mọi chuyện còn lại cứ để bố lo. hai đứa nếu có tình cảm cứ việc tiến tới, nhìn con trai bố ngày thường bảnh như nào mà hôm nay khóc lóc đến mức như vậy"

"bố..."

"con yêu phuwin lắm đúng không?"

"...nhưng..."

"đừng nhưng pond. bố nói rồi, cứ việc yêu đi. nói với phuwin luôn, không thì ngày mai hãy đến nhà của phuwin một chuyến. bố cũng có một vài chuyện cũ muốn nói rõ với nuengdiao"

"....bố định làm gì? chả phải phuwin là..."

"là người yêu của con, giờ thì lên lầu tắm đi mai thức sớm. đến nhà tangsakyuen một chuyến nào"

pond không hiểu bố mình muốn làm gì, chỉ thấy palm cất bước lên lầu với nụ cười hạnh phúc nở trên môi...

pond cũng không muốn hiểu, chỉ cần được ở bên phuwin là được...

.
.
.
.
.
.

( to be continue )
_______________________________
⭐ hãy tặng sao khi thích và hãy bình luận nếu không thích nhé ạ 🤍

chắc palm muốn đi chúc tết nuengdiao ấy mà=)))) 555+

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com