Polarm Jobbas Chi Vi Qua Yeu Em
Hẹn gặp nơi xa xôi một ngày có nắng mới
Những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua
Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽ rất mới
Đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhauArmTôi không nhớ mình và Người Lạ đã trò chuyện bao lâu rồi, có thể là rất lâu. Mọi thứ như một lẽ hiển nhiên, tôi sống cuộc đời của chính mình, vui vẻ, nhẹ nhàng và bình yên, chuyện trò qua thư với một người không quen biết và nở nụ cười với bất cứ ai gặp mỗi ngày. Không có tiếng súng, không có mùi máu tanh hay những bản hợp đồng cay nghiệt, tôi lặng nhìn mây trôi ngoài cửa sổ mỗi chiều về và ngồi duỗi chân thong thả ở hiên nhà, đếm thời gian bằng hương hoa bốn mùa cùng chú mèo béo mắt híp biếng lười. Ngày thứ 300, đám hướng dương của tôi cao đến thắt lưng rồi, vàng rực như nắng ấy. À, tôi còn học cả đan len nữa, còn vụng về nên đôi tất cứ bung miết, nhưng mà ấm lắm nhé. Đợi đến mùa đông tôi sẽ gửi tặng cậu vài đôi. Moon béo nặng đến tận 7 cân nhưng bớt ăn vạ hơn, dạo này bọn trẻ hay mang len sang nên nó thích nghịch lắm.Nhanh thật, lại sắp đến hè rồi. Đôi giày cậu thích cũng sờn rồi đấy, nhưng bù lại mấy khóm hoa trước cổng xinh thật, cả rau cũng mướt xanh. Cậu đã hạnh phúc rồi, đúng chứ? Tôi đã hạnh phúc rồi phải không? Câu hỏi từng đau đáu những tháng ngày chạy trốn, những ngày cầm súng đến chai sần hai tay, giờ chính tôi đã có câu trả lời. Hóa ra thứ tôi khao khát không hề xa xôi hay to lớn, chỉ cần mảnh vườn nhỏ trước sân nhà, ghế gỗ dài kê dưới mái hiên, cốc trà thơm bên mẻ bánh mới và chú mèo béo hay tranh gặm dưa cùng. Nắng nhạt màu buông trên hàng rào thấp, chị Ploy đi ngang gửi một câu chào,... Tất cả tựa một bức tranh mà tôi muốn mình vẽ mãi chẳng dừng.Một buổi chiều lộng gió tháng 5, tôi kéo rèm, mở tung cửa sổ và lặng lẽ xem hết bộ phim ấy, một mình. "Our beloved summer" - tựa phim chúng tôi cùng ưa thích và hứa xem trọn vẹn cùng nhau, giờ chỉ còn tôi cô đơn thưởng thức. Từng khung ảnh mang sắc màu thanh xuân trong trẻo làm sống dậy miền ký ức nhạt màu, nhắc tôi nhớ mình cũng từng một thời mộng mơ. Và, trong khoảnh khắc hạt mưa đầu tiên rơi xuống, một giọt nước mắt cũng khẽ chạm vào môi tôi rồi nhanh chóng tan đi. Một lúc sau, khi cơn mưa đã tạnh và bầu trời quang đãng trở lại tôi mới chầm chậm bước ra hiên, đưa tay hứng lấy vài giọt còn sót lại, hít căng lồng ngực mùi hương âm ẩm của đất trời sau mưa.- Mùa hạ yêu dấu của chúng ta, đã mãi mãi đi xa rồi, anh ạ. Có một dạo Người Lạ không gửi thư cho tôi, chỉ nói đơn giản rằng có việc bận. Tôi để ý nhiều lần nét chữ có vẻ đã yếu đi nhiều và rất khác, tựa như ai đó đang viết thay cho. Tôi không dám và cũng không muốn hỏi, vì nếu thực lòng muốn kể thì người đó đã kể từ lâu rồi.Xin lỗi, dạo này không chuyện trò với cậu thường xuyên được. Tôi bận quá, thời gian cầm bút ít đi nên chữ không được đẹp, đừng buồn tôi nhé.Không sao đâu, tôi vẫn luôn đợi cậu mà.Khi ấy tôi thực lòng nghĩ rằng thời gian vẫn còn dài và chúng tôi sẽ sớm gặp nhau. Nhưng hóa ra cuộc đời lại luôn có những điều không biết trước.320 ngày, nụ cười cậu đẹp lắm. Chắc là tôi phải đi xa một chuyến, sau này không viết cho tôi thì cứ chuyện trò với Moon béo nhé. Nó lười thế thôi nhưng hiểu chuyện vô cùng, kể nó nghe sẽ giúp cậu nhẹ lòng hơn.Cậu đi đâu? Sẽ đi thời gian dài lắm sao?Có lẽ là như thế. Đừng buồn, sẽ có nắng thay tôi bầu bạn cùng cậu. Tôi gửi một giỏ đầy kẹo hạnh phúc cho cậu này. Tạm biệt...- Này Moon béo, mày có biết cậu ấy đi đâu không? Sao tao cứ thấy bất an ấy nhỉ?Hoàng thượng chẳng thèm meow một tiếng, cứ để mặc tôi nghĩ miên man đến chán rồi nhảy phốc lên đòi gãi. Tôi nằm dài trên chiếc sofa ngắm trăng treo ngoài cửa sổ, chẳng hay biết ở một nơi xa, ai đó đang đau đến tận cùng....- Arm...anh đau quá. Anh sắp...không chống đỡ được nữa rồi...
Đáng yêu quá mức :))))
Những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua
Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽ rất mới
Đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhauArmTôi không nhớ mình và Người Lạ đã trò chuyện bao lâu rồi, có thể là rất lâu. Mọi thứ như một lẽ hiển nhiên, tôi sống cuộc đời của chính mình, vui vẻ, nhẹ nhàng và bình yên, chuyện trò qua thư với một người không quen biết và nở nụ cười với bất cứ ai gặp mỗi ngày. Không có tiếng súng, không có mùi máu tanh hay những bản hợp đồng cay nghiệt, tôi lặng nhìn mây trôi ngoài cửa sổ mỗi chiều về và ngồi duỗi chân thong thả ở hiên nhà, đếm thời gian bằng hương hoa bốn mùa cùng chú mèo béo mắt híp biếng lười. Ngày thứ 300, đám hướng dương của tôi cao đến thắt lưng rồi, vàng rực như nắng ấy. À, tôi còn học cả đan len nữa, còn vụng về nên đôi tất cứ bung miết, nhưng mà ấm lắm nhé. Đợi đến mùa đông tôi sẽ gửi tặng cậu vài đôi. Moon béo nặng đến tận 7 cân nhưng bớt ăn vạ hơn, dạo này bọn trẻ hay mang len sang nên nó thích nghịch lắm.Nhanh thật, lại sắp đến hè rồi. Đôi giày cậu thích cũng sờn rồi đấy, nhưng bù lại mấy khóm hoa trước cổng xinh thật, cả rau cũng mướt xanh. Cậu đã hạnh phúc rồi, đúng chứ? Tôi đã hạnh phúc rồi phải không? Câu hỏi từng đau đáu những tháng ngày chạy trốn, những ngày cầm súng đến chai sần hai tay, giờ chính tôi đã có câu trả lời. Hóa ra thứ tôi khao khát không hề xa xôi hay to lớn, chỉ cần mảnh vườn nhỏ trước sân nhà, ghế gỗ dài kê dưới mái hiên, cốc trà thơm bên mẻ bánh mới và chú mèo béo hay tranh gặm dưa cùng. Nắng nhạt màu buông trên hàng rào thấp, chị Ploy đi ngang gửi một câu chào,... Tất cả tựa một bức tranh mà tôi muốn mình vẽ mãi chẳng dừng.Một buổi chiều lộng gió tháng 5, tôi kéo rèm, mở tung cửa sổ và lặng lẽ xem hết bộ phim ấy, một mình. "Our beloved summer" - tựa phim chúng tôi cùng ưa thích và hứa xem trọn vẹn cùng nhau, giờ chỉ còn tôi cô đơn thưởng thức. Từng khung ảnh mang sắc màu thanh xuân trong trẻo làm sống dậy miền ký ức nhạt màu, nhắc tôi nhớ mình cũng từng một thời mộng mơ. Và, trong khoảnh khắc hạt mưa đầu tiên rơi xuống, một giọt nước mắt cũng khẽ chạm vào môi tôi rồi nhanh chóng tan đi. Một lúc sau, khi cơn mưa đã tạnh và bầu trời quang đãng trở lại tôi mới chầm chậm bước ra hiên, đưa tay hứng lấy vài giọt còn sót lại, hít căng lồng ngực mùi hương âm ẩm của đất trời sau mưa.- Mùa hạ yêu dấu của chúng ta, đã mãi mãi đi xa rồi, anh ạ. Có một dạo Người Lạ không gửi thư cho tôi, chỉ nói đơn giản rằng có việc bận. Tôi để ý nhiều lần nét chữ có vẻ đã yếu đi nhiều và rất khác, tựa như ai đó đang viết thay cho. Tôi không dám và cũng không muốn hỏi, vì nếu thực lòng muốn kể thì người đó đã kể từ lâu rồi.Xin lỗi, dạo này không chuyện trò với cậu thường xuyên được. Tôi bận quá, thời gian cầm bút ít đi nên chữ không được đẹp, đừng buồn tôi nhé.Không sao đâu, tôi vẫn luôn đợi cậu mà.Khi ấy tôi thực lòng nghĩ rằng thời gian vẫn còn dài và chúng tôi sẽ sớm gặp nhau. Nhưng hóa ra cuộc đời lại luôn có những điều không biết trước.320 ngày, nụ cười cậu đẹp lắm. Chắc là tôi phải đi xa một chuyến, sau này không viết cho tôi thì cứ chuyện trò với Moon béo nhé. Nó lười thế thôi nhưng hiểu chuyện vô cùng, kể nó nghe sẽ giúp cậu nhẹ lòng hơn.Cậu đi đâu? Sẽ đi thời gian dài lắm sao?Có lẽ là như thế. Đừng buồn, sẽ có nắng thay tôi bầu bạn cùng cậu. Tôi gửi một giỏ đầy kẹo hạnh phúc cho cậu này. Tạm biệt...- Này Moon béo, mày có biết cậu ấy đi đâu không? Sao tao cứ thấy bất an ấy nhỉ?Hoàng thượng chẳng thèm meow một tiếng, cứ để mặc tôi nghĩ miên man đến chán rồi nhảy phốc lên đòi gãi. Tôi nằm dài trên chiếc sofa ngắm trăng treo ngoài cửa sổ, chẳng hay biết ở một nơi xa, ai đó đang đau đến tận cùng....- Arm...anh đau quá. Anh sắp...không chống đỡ được nữa rồi...
Đáng yêu quá mức :))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com