Pokemon Satoshi X Serena Chuyen Du Hanh Cua Tinh Yeu Dropped
_"<haw> ......<haw> , mình......không....ổn....rồi , .........Satoshi..........xin.......lỗi": Serena*Mắt cô đã nhắm lại hoàn toàn , hơi thở dường như đã không còn , toàn thân bất động _"SERENA !!!!!": ??*Lúc này dường như có ai đó gọi tên cô nhưng khá nhỏ nên cô ấy không nghe được_"NÀY TỈNH DẬY ĐI SERENA !": ??*Giọng cậu ấy càng ngày càng lớn , cô cũng cảm nhận được được giọng nói quen thuộc này _"CẬU ĐỪNG CÓ BỎ CUỘC VẬY CHỨ SERENA , MỞ MẮT RA ĐI" : ??
-------------------=Serena's POV=-------------------
_"Đây là đâu vậy chứ": Tôi_"Serena....:": ??*Trong tâm trí tôi lúc này bốn phía một màu đen , tôi nghe thấy giọng của ai đó nhưng không biết nó nằm ở đâu cả , ban hồi thì phát ra từ đằng này , một lúc sau thì đằng kia
_"Ai vậy ! " : Tôi hét lên
_"<Serena> , <Serena> , ......<Serena>": ??
_"Awwwwwwwww....mau dừng lại đi" : Tôi
*Hàng vạn giọng nói vang lên từ tứ phía khiến tôi đau đầu nhắm mắt lại và khụy gối xuống lấy tay ôm , mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng một cách chóng mặt . Lúc này đột nhiên khung cảnh thay đổi , những âm thanh ma quái đã dựng lại lúc nào không hay.
_"Hở....": Tôi từ từ mở mắt ra ngước lên , lấy hai tay ra khỏi đầu mình
_"Đây là đâu....": Tôi ngơ ngác
_"Awww...."
*Có thứ gì đó dài và mượt chạm vào vai tôi , nó dài và có màu mật ong , trông nó giống như tóc vậy nhưng tôi làm gì để tóc dài như vậy được . Còn ở dưới đùi tôi cũng có 1 con vật gì đó có bộ lông rất mượt và ấm
_"Cậu là....": Tôi dần dần cảm nhận được thứ gì đó rất quen thuộc
*Bụp ( tiếng đèn mở )
*Khi đang còn thắc mắc thì đèn pha phía trên bỗng sáng lên , các vòng sáng led màu xanh lá dưới sàn và ở trên cũng hiện lên , nhưng trong mắt tôi lúc này chỉ để ý đến một con vật , à không là 1 con pokemon có hình chú cáo bé nhỏ , toàn thân màu vàng , trắng , ở phần đôi tai có bông màu đỏ cùng với màu mắt . Nó cứ khóc vào lòng tôi như một đứa bé sợ bị la khi có lỗi vậy._"Khoan đã , đây không lẽ nào là....": Tôi chợt nhớ ra thứ gì đó và nhìn về phía bên trái của mình*Mọi thứ thực sự rất quen , đó chẳng phải là quá khứ của lần đầu tiên tôi tham gia cuộc thi Tripokelon hay sau_"<Con bé đó rớt chắc rồi> , .......<Sao có thể trang trí cẩu thả như vậy được> ......< Đúng là nghiệp dư> .......< Quê quá > ......": GIọng trên khán đài cứ dần dần lấn át tâm trí tôi
_"Đủ rồi......": Tôi cắn răng và ráng chịu đựng_"<Xì xào> ..... <Xì xào> ......<Xì xào> x3,14" : Tiếng khán đài xì xào cứ ngày càng lớn hơn_"XIn hãy dừng lại đi mà.....": Tôi bắt đầu rơi lệ , những giọt nước mắt cứ tuông ra không ngừng _"<mlem>.......kô....." : Fokko lau nước mắt cho Serena ( Sorry tôi không biết diễn tả như lào cho hợp lí :V )_"Huh...?": Tôi ngước mặt lên nhìn Fokko mỉm cười _"Fok---ko": Fokko vừa kêu lên vừa cười như đang nói với tôi 'không sao đâu'_"Fokko à....": Tôi đưa tay lên lau nước mắt và mỉm cười*Đột nhiên cảnh vật lại bắt đầu thay đổi , Fokko biến mất cùng với sân khấu thay vào đó là một căn phòng chờ , trước mặt là một chiếc hộp sơ cứu cùng với vài miếng vải trắng được quấn trên tay tôi *Bỗng_"Từ những thất bại mà cháu đã trải qua , hãy từ những điều đó mà cải thiện khả năng của mình , đôi khi nó có thể làm cháu nản lòng nhưng điều đó cũng sẽ tiếp thêm cho cháu sức mạnh . Hãy nhớ rằng 'Không ai làm một việc gì khó mà có ngay thành tựu từ lần đầu' , kể cả ta cũng vậy" : Bà Yashio_"Bà Yashio....": Tôi*Khi chưa kịp nói hết câu thì mọi thứ cứ tiếp tục thay đổi_"Chẳng phải mẹ từng nói với con hay sao , tuyệt vọng hay những cảm xúc tiêu cực luôn nằm trong từ điển cảm xúc của con người rồi , con chẳng thể bỏ nó được đâu , vậy cho nên hãy giải phóng nó ra và quên nó đi chứ đừng sống mãi trong nó" : Mẹ_"Mẹ.....": Tôi_"Đúng đấy Serena": ??*Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau tôi , khi vừa quay qua thì lập tức tôi đã ở trong khu rừng từ lúc nào không hay _"Đây....": ??*Một cánh tay đưa trước mặt tôi , lúc này giọng của người đó trông rất trẻ con nhưng lại rất quen thuộc . Tôi ngước mặt nhìn lên thì thấy bóng dáng của một cậu bé . Da cậu ấy hơi ngâm đen , tóc đen cùng với đôi mắt nâu
*Khi còn đang suy nghĩ thì cậu bé ấy lại tiếp tục vang lên_"Cậu làm được mà đúng không" : ??*Tôi dường như bị thu hút bởi ánh mắt và nụ cười ấy thì bèn đưa tay ra nắm lấy cậu ấy . Ấy vậy mà tay cậu ta ấm áp thật _"Được rồi đứng lên thôi , cậu làm được mà": Cậu ta kéo tôi lên *Tôi cũng từ từ đứng lên mặc dù chân đang đau nhưng lúc này tay cậu ấy tỏa ra một thứ gì đó khiến cho tôi không còn đau nữa _"Thấy chưa mình nói rồi mà " : ??_"Hảw..... này chờ đã": TÔi*Cậu bé ấy từ từ dẫn tôi đi tới chỗ phát sáng rồi dần dần biến mất _"Cậu dẫn tớ đi đâu vậy Satoshi ? ": Tôi_"Đi về thực tại chứ sao nữa " : Satoshi *lúc này từ một cậu bé đã trở thành một chàng thanh niên với dáng vẻ chững chạc hơn nắm tay tôi và chạy về phía ánh sáng ấy_"Nghe nè Serena dù cho chuyện gì đi nữa cũng đừng bao giờ bỏ cuộc nếu đó chưa phải là kết thúc , cậu hiểu rồi chứ": Satoshi nói xong thì từ từ biến mất_"Từ từ chờ đã....Áwwww" : Tôi*Luồng sáng càng ngày càng lớn hơn , Satoshi cũng đã biến mất lúc nào không hay , bỗng lúc này có tiếng kêu tôi từ phía trên vang lên _"Serena !!! " : ??_"Là Satoshi , ở trên" : Tôi nhảy lên chỗ phát ra âm thanh rồi từ từ mở mắt ra
--------------------=End Serena's POV=-----------------------
*Trận bão cũng đã dần dần tan đi , ánh mặt trời bắt đầu lộ ra chiếu rọi xuống , những bông hoa cũng từ từ nở rộ ra , dòng sông chảy xiết cũng đã chậm lại và trong xanh hơn . Nhưng xen lẫn những điều đó lại là giọng khóc của một chàng trai đó đang khóc lóc trước mặt một cô gái
_"Serena , em mau tỉnh dậy đi mà.....hic": Satoshi khóc _"Kouga": Gekkouga*Khi cả hai còn đang tuyệt vọng thì có vọng nói vang lên , tuy nhỏ mà nó lại chứa chang bao nhiêu hy vọng , ấm áp mà đủ khiến cho người ta mừng lên vì nó_"A-anh khóc trông xấu thật đấy " : ??_"Hởw.........Se-re-na" : Satoshi ngước mắt lên nhìn cô rồi ôm chầm lấy Serena_"Ukm ukm , anh xấu thật ấy nhỉ": Satoshi _"Kouga......" : Gekkouga vui lây_"Em đã làm sao đâu mà anh khóc dữ vậy" : Serena vừa nói vừa lấy tay xoa đầu Satoshi như một đứa trẻ_"Em biết là anh lo cho em lắm không hả , đồ ngốc" : Satoshi tuy vừa giận nhưng cũng vừa lo lắng cho cô _"Vâng vâng , em xin lỗi nhé": Serena*Cả hai cứ ôm lấy nhau , khu rừng lúc này vẫn còn vài cơn gió nhẹ do trận bão khi nảy nhưng nó lại nhẹ nhàng hơn , những tán lá cây đu đưa qua lại , những bông hoa lắc lư trên cánh đồng bằng , những đàn pokemon chim bay lượn trên bầu trời như đang chào ngày mới End chap 16.3-------------------------=-=-------------------------------_Hờ , tôi biết tôi lặn mà với lại truyện thì nó hơi ngắn một tí ( chỉ vỏn vẹn 2000 từ ) cho nên là chap sau tôi sẽ cố gắng viết dài một tí hehe _Thật thì mùng 1 cũng tính đăng chap tết rồi mà bận tiếp khách nên là không viết được luôn , và kể từ đó tới mùng 4 tôi phải lặp đi lặp lại cả chục lần nên không có thời gian viết mong mấy bạn thông cảm nhé :)))) _Thôi thì lở rồi , nếu mà năm sau truyện này chưa kết thúc thì tôi sẽ viết bù lại nhé :))) _Tôi nói "NẾU" nha mấy ông :vBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com