vấn vương một mảnh tình si
PARK JIMIN
ONESHORT: Mảnh tình si
By: somegi
Since: 03.09.2024
________
Violet mệt mỏi nhắm nghiền mắt, ngả lưng vào ghế dựa. Trong phòng bệnh chỉ toàn nồng nặc mùi Clo, người đặt bút xuống bàn, gấp lại quyển sổ ghi những thông tin cho bệnh nhân, chuẩn bị kết thúc ca làm việc.
Xuất thân là một bác sĩ, rất giỏi chữa bệnh về mắt. Hầu hết những ca trị về mắt phức tạp nhất ở mảnh đất Wales này, Violet đều có thể chữa khỏi, nếu cố gắng hết sức.
"Thưa cô, bên ngoài có người muốn đến thăm khám."
"Em bảo họ về, mai lại đến. Hôm nay ta tan ca rồi."
Violet là một người cầu toàn, thường không câu nệ hay nhún nhường bất kì điều gì. Bởi người luôn sống theo quy tắc mà bản thân đặt ra, kể cả việc bỏ thêm thời gian cho những bệnh nhân cũng sẽ không hề có.
Người hai mươi tám tuổi, cũng chưa có một mảnh tình vắt vai, có lẽ vì bản tính cầu toàn, cộng thêm việc ôm ấp khư khư suy nghĩ rằng có thể tự lo cho bản thân, nên đến giờ vẫn chẳng có một ai bên cạnh.
"Em đã nói rồi. Nhưng họ có vẻ thành khẩn, không muốn đi."
"Chậc..."
Violet không có việc bận, nhưng muốn giành thời gian nghỉ ngơi trong suốt mười hai tiếng miệt mài trong phòng bệnh. Đưa mắt nhìn ra cánh cửa, lại thấy một người đàn ông kiên trì ngồi đó, chung quy lại người cũng không đành lòng mà bỏ về.
"Em cho họ vào đi."
Nghe được tin mình là bệnh nhân cuối cùng được tiếp nhận, Park Jimin mừng như bắt được vàng. Anh đi theo sự dìu dắt của người trợ lý, cẩn thận ngồi xuống giường bệnh.
"Sao lại đi khám?"
Violet nâng nhẹ gọng kính, nhìn người đàn ông ngồi trước mặt. Anh ấy có một gương mặt phúc hậu, hiền lành, và đặc biệt hơn nữa là đôi mắt trong veo, hệt như ai đó đã gom hết bao nhiêu mùa thu từ Wales rồi đặt vào trong đấy.
"Tôi bị mù. Đi bao nhiêu bệnh viện họ cũng bảo không thể chữa khỏi, nên hôm nay muốn đến đây để xem thế nào."
Violet sững sờ vài giây, suốt mấy năm trời làm bác sĩ, người chưa từng thấy ai bị mù, mà lại có đôi mắt đẹp đẽ và mơ màng như thế. Người chậm rãi kéo ghế ngồi đối diện với anh, vô cùng tiếc nuối.
"Anh bị mù từ khi nào."
"Hồi bé tôi bị tai nạn giao thông, chấn thương mắt, rồi tàn tật như vậy cho đến bây giờ."
Violet ừm nhẹ, cẩn thận quan sát một lược đôi mắt kia.
"Anh đã có chụp X quang hay xét nghiệm ở đâu chưa."
"Rồi. Không tìm thấy nguyên nhân chính xác."
Người thở ra một hơi sau khi đã vạch từng mi mắt của người kia ra kiểm tra, trong giọng nói hết mười phần là thất vọng.
"Xin lỗi anh. Nhưng tôi phải nói rằng tôi không thể giúp được gì cho anh rồi."
Park Jimin đã biết trước kể quả, cũng không còn hi vọng gì nhiều sau mấy năm trời nổ lực. Anh đứng dậy, chầm chậm cúi đầu.
"Cảm ơn cô. Vậy, tôi về."
"Chào anh."
Violet mím môi, nhờ trợ lý ra bắt taxi hộ cho bệnh nhân vừa rồi. Nhìn vẻ mặt đượm buồn và tràn trề thất vọng từ anh, trong lòng người lại dâng lên một cảm xúc khó tả, nhiều hơn là thương xót.
Mấy ngày sau đó, người cũng mang câu chuyện về bệnh nhân họ Park ấy mà quên đi. Hàng ngày cũng đều đều đặn đến phòng khám làm việc, chiều lại tan ca.
Cho đến một hôm, khi đang mệt mỏi tản bộ về nhà, người bắt gặp Park Jimin đang ung dung cho mèo hoang ăn ở trên vỉa hè.
Dừng bước vài giây quan sát, người thấy trên vẻ mặt người đàn ông hôm nay ấy vậy mà lại có niềm vui hơn hôm đến khám. Người đàn ông đó có mái tóc đen, da trắng, tay luôn mang theo cây gậy chỉ đường dành cho người mù. Hôm đó chạng vạng tối, cộng thêm mệt mỏi, Violet không nghĩ rằng trực tiếp nhìn Jimin ở dưới nắng lại mê hồn và chìm đắm đến như vậy.
Nó khiến Violet thẩn thờ.
"Anh không sợ nó sẽ cắn anh hả."
Nghe giọng ai đó lên tiếng, Park Jimin theo quán tính quay lại, mặc dù không biết là ai.
"Tôi là bác sĩ khám mắt. Hồi mấy hôm trước anh có ghé phòng khám của tôi."
"À, ra là cô."
Jimin dừng việc cho mèo ăn, phủi phủi hai tay cầm theo gậy mà đứng dậy. Anh nghe giọng nói phát ra từ đâu, thì xoay người về hướng đó
"Nhà tôi ở gần đây. Cũng hay cho mấy con mèo hoang ăn trên đoạn đường này."
"Trùng hợp nhỉ, nhà tôi ở trên đoạn đường này sao không thấy anh."
"Tôi ít ra ngoài, bệnh tật mà đi đâu được chứ."
Violet và Park Jimin tán gẫu với nhau vài câu, cũng tình cờ biết được nhà của cả hai cách nhau chỉ có vài chục mét, vậy mà bấy lâu nay không biết. Nhưng cũng phải, Park Jimin bị mù, còn người chỉ mới chuyển đến Wales được hai ba năm nay.
"Gần nhau như vậy, tôi đi bộ về cùng anh."
Đã lâu rồi mới có người đồng hành, Park Jimin cũng vui vẻ gật đầu, cứ thế mà chậm rãi đi từng bước thong dong cùng người.
"Tên tôi là Park Jimin. Là người Hàn, nhưng lớn lên ở xứ Wales. Còn em?"
"Tôi là Esperanza Violet, tôi sinh ra ở Anh."
"Tên em đẹp thật, lại còn rất ý nghĩa nữa."
"Cảm ơn anh."
Violet ít khi tiếp xúc với đàn ông vì sợ sẽ xảy ra những điều mà người không muốn, hôm nay được làm quen với Park Jimin, ấy vậy mà người lại thấy vui.
Dần dần, người lại hay bắt gặp Park Jimin ở trên con phố nhỏ. Cũng không hiểu sao kể từ đó, người lại thích đi bộ về nhà hơn là lái xe.
Trời Wales bước vào thu, mang theo bao nhiêu nồng nàn và thơ mộng. Người dần dần thân thuộc với Park Jimin hơn, mà anh ấy cũng chịu mở lòng, mặc nhiên xem người là một điều gì đó quan trọng trong cuộc sống. Nhiều khi cả hai cũng hay vô thức tâm sự về những điều nhỏ nhặt của nhau.
Chiều hôm ấy, Park Jimin được mời đến nhà Violet ăn cơm. Đây cũng không phải lần đầu.
Người xới một bát cơm đầy, chậm rãi đặt xuống trước mặt anh, thân tình ngồi cạnh.
"Jimin."
"Anh nghe."
Mỗi khi nghe Violet gọi, Park Jimin đang làm việc gì cũng sẽ ngừng lại ngay lập tức. Anh không muốn lơ đãng mỗi khi người cần.
"Em... không hiểu sao từ lần đầu gặp, em lại rất tò mò về anh. Sau này chúng ta thân thiết, em đột nhiên cũng muốn về sau này lúc nào cũng có anh bên cạnh. Liệu...chúng ta có thể..."
Park Jimin không ngu ngốc đến mức không nhận ra điều Violet đang nói hiện giờ là gì.
Anh cũng yêu người.
Nhưng hiện thực và những mất mát trong đời không cho phép bản thân đến bên cạnh ai đó để gây thêm vất vả phiền phức.
"Em biết tình trạng của anh hiện giờ..."
"Em không coi những điều đó là thiếu sót. Em chỉ muốn được yêu anh."
Violet chậm rãi nắm lấy bàn tay đang yên vị trên đùi ai đó. Người lặng lẽ áp tay anh lên mặt mình, tha thiết không thôi.
"Anh có thể cảm nhận, không nhìn thấy cũng không sao."
Tâm tình gợn sóng, Park Jimin men theo từng góc cạnh trên gương mặt ấy rồi mường tượng.
Bản nhạn Leave The Door Open vẫn quay đều trên chiếc đĩa than cũ, rè rè từng vòng. Âm thanh du dương, ấm nồng vang qua tai. Park Jimin cảm nhận thứ tình yêu ấy đã xuyên qua màn nhĩ, rồi chạy dọc xuống tim, tâm tình run chuyển.
"Anh cũng yêu em nhưng...anh xin lỗi. Em cần phải tìm một ai đó vẹn toàn về thân xác, và tử tế với em, có thể lo cho em những điều đơn giản nhất. Còn anh thì không thể."
"Em đâu cần những thứ đó, em chỉ muốn là anh."
Jimin vốn định mở miệng từ chối, nhưng người đã nhanh chóng áp lên môi chàng một nụ hôn. Không gấp rút, không dữ dội, nhẹ tựa lông hồng. Nhưng lại như chất chứa bao nhiêu tình yêu và nỗi lòng mà tìm đến.
"Anh cho em một cơ hội được không?"
Cơ hội được bảo ban anh, chăm sóc cho anh. Và được có anh trong đời.
"Anh...."
"Nha anh."
Park Jimin không nói nữa. Anh cũng muốn được yêu, nhưng lại sợ sự mù loà của mình lại gây thêm phiền phức cho ai đó. Nhưng đối diện với người, người mềm mại nhỏ bé, người có thể làm tất cả vì anh, anh lại vô thức gật đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, người như hoá thành muôn vạn nẻo sáng, dẫn lối cho một người khiếm thị như anh.
Còn đối với Violet, người chỉ thấy yêu anh. Và sự thiếu sót từ đôi mắt ấy không phải là rào cản đối với người.
Năm thứ nhất, cả hai yêu nhau.
Park Jimin đều chủ động làm tất cả những gì mình có thể để không gây vất vả cho người. Violet cũng mặc nhiên phá vỡ đi sự cầu toàn, thường sẽ đến phòng khám muộn một chút, hoặc tan làm sớm một chút. Nhưng đối diện với Jimin, người chỉ thấy tình yêu, không thấy sự vất vả.
Năm thứ hai, cả hai yêu nhau.
Violet chủ động chuyển đến sống cùng anh. Park Jimin cũng tìm được công việc là ca hát, nhưng không thể trình diễn. Chỉ có thể hát cho mấy bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình, điều đó không hề khiến anh thấy nản chí.
Tình cảm cả hai vẫn đong đầy, có khi là nhiều hơn thế. Nó giống hệt như cái cách anh từng mơ rằng cả hai thỉnh thoảng sẽ cùng nhau uống trà, ngắm mưa. Người gối đầu trên đùi anh, thủ thỉ kể về những mệt mỏi mà người hay gặp.
Violet thích chụp ảnh, mỗi khi làm gì đó cùng nhau, người cũng sẽ tự nhiên chỉnh góc máy ghi lại khoảnh khắc yêu đương của cả hai. Người vẫn hay bảo rằng, muốn ghi lại mọi thứ, để sau này khi anh nhìn thấy, anh có thể lưu trữ những kỉ niệm đó từ cả hai.
Năm thứ ba, người dắt anh về ra mắt gia đình ở London.
Bố mẹ của Esperanza Violet là người Anh, nên tính tình phóng khoáng vui vẻ. Hai ông bà cũng không tỏ ra phiền lòng trước sự xuất hiện của Park Jimin, nhưng khi Violet đề cập để chuyện cưới sinh, họ liền không đồng ý.
"Ta biết cả hai yêu nhau thật lòng. Nhưng phận làm cha mẹ, ta không muốn con gái phải chịu thiệt."
Park Jimin ngồi bên cạnh, anh không lên tiếng, nhưng phần nào cũng hiểu rõ kết quả là thất bại.
"Chúng con vẫn luôn hạnh phúc, con cũng chưa bao giờ thấy bản thân thiệt thòi. Park Jimin, anh ấy yêu con, có thể làm tất cả vì con, cả đời con có thể tìm đâu ra một người như vậy."
"Con chỉ thấy trước mắt mà không nhìn lại hiện thực. Sau này khi cả hai về một nhà, sinh con đẻ cái, con sẽ thấy sự vất vả kéo theo. Chung quy lại, là ta không chấp nhận."
Bố của người đã nói thế, Violet chỉ có thể ngậm ngùi kéo Park Jimin ra khỏi nhà. Người mua vé tàu, cùng anh trở về Wales.
Ngồi trên xe, Violet mệt mỏi tựa đầu vào vai anh, cũng không cầm lòng mà thút thít khóc, người nói: "Em mặc kệ ý của bố mẹ, em vẫn sẽ bên cạnh anh, chúng ta có thể kết hôn mà không cần họ đồng ý."
Park Jimin không đáp, bàn tay ở trên tấm lưng người dịu dàng xoa dịu. Anh biết Violet sẽ vì yêu anh mà bất chấp tất cả, nhưng anh làm sao có thể ích kỉ, làm sao có thể để người giữ lấy một kẻ vô dụng như anh bên mình cả đời.
Năm thứ tư, cả hai yêu nhau.
Số lần ba mẹ của Violet gọi đến cho anh, muốn anh có thể trả lại cuộc sống bình yên cho người là nhiều vô số kể, mà những cuộc gọi đó cũng đều bị anh giấu nhẹm đi.
Anh cũng muốn kết thúc cho cả hai, để Violet không phải thiệt thòi.
Chiều Violet tan can, Park Jimin dự định sẽ cùng người nói chuyện. Nhưng khoảnh khắc người mở cửa bước vào, cơ thể nóng ran, cả người đau nhứt như không xương ngã vào lòng anh, mơ mơ tỉnh tỉnh.
"Em khó chịu quá, Jimin. Giúp em gọi bác sĩ."
Park Jimin nhanh chóng gọi đến một vị bác sĩ tư theo sự hướng dẫn của Violet. Nhìn thấy người dạo gần đây tiều tuỵ, như thiếu đi sức sống, anh vô cùng đau lòng. Cho đến khi khám xong, Violet được tiêm một liều thuốc đã mệt mỏi thiếp đi trong phòng. Thấy Jimin ở ngoài, vị bác sĩ kia đi đến, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Qua một số kiểm tra lâm sàn, tôi thấy cô ấy có một vài triệu chứng giống như ung thư máu."
Sau khi nghe qua, cả người anh chao đảo, như muốn ngã quỵ.
"Tuy nhiên vẫn cần gửi mẫu đến trung tâm để kiểm tra. Tôi đã lấy máu của cô ấy rồi, kết quả sẽ có trong ba ngày tới, anh nhớ chú ý điện thoại."
Park Jimin sau khi tiễn khách, cả người run rẫy. Ngay lúc này, anh thầm cầu mong với chúa, cầu mong rằng người đừng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Vài ngày sau, Violet đã khoẻ hơn, đã có thể đi làm lại. Buổi trưa hôm ấy, anh ngồi ở phòng khách, chờ đợi kết quả từ trung tâm nhân lúc người con đang ở phòng khám.
Điện thoại rơi xuống nền gạch lập tức vỡ màn hình, Park Jimin rưng rưng, cảm nhận xung quanh bốn bề chao đảo.
"Rất tiếc, nhưng tôi phải nói rằng cô ấy dương tính với căn bệnh ung thư máu. Hơn nữa, đây là giai đoạn cuối."
Năm thứ năm, cả hai yêu nhau.
Violet không biết bản thân đang mắc phải căn bệnh gì. Người chỉ thấy thân thể mình ngày một yếu đi, đau nhứt mỗi đêm, mệt mỏi đến mức tần suất đến phòng khám chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bố mẹ của Violet cũng biết chuyện, vô cùng đau lòng. Họ muốn người trở về quê nhà mà tiện bề chăm sóc.
"Con không đi, con muốn ở lại đây với Park Jimin,"
Khi bố mẹ của Violet đến đón, người một mực cự tuyệt. Dù người không hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng từ họ, từ anh, người cũng biết bản thân mắc bệnh nặng như thế nào.
"Con theo chúng ta về chữa trị, khi nào khoẻ hơn thì sẽ quay lại đây."
"Phải đó em, em nghe ba mẹ về London. Anh có thể ở đây chờ em."
Violet không cam lòng, người buồn bã đi vào trong phòng, đóng mạnh cánh cửa. Mặc kệ Park Jimin và bố mẹ vẫn còn ở ngoài, người không muốn trở về London.
Mấy ngày sau đó, Violet vẫn lầm lì, không muốn tiếp xúc với ai ngoài Park Jimin. Buổi trưa, anh đem cháo vào phòng, đoán được rằng Violet mỗi khi buồn bã sẽ ở trên giường trùm kín chăn, anh chậm rãi leo lên bên cạnh, ôm người vào lòng.
"Violet, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
Người thút thít khóc, để bàn tay của Park Jimin xoa nhẹ mái tóc của mình. Anh mỉm cười dịu dàng, ở trên trán người ôn nhu đặt một nụ hôn, nhẹ giọng.
"Em theo bố mẹ về Anh..."
"Em biết ý của anh rồi, em sẽ không đi đâu cả."
"Em phải đi mới có thể chữa khỏi bệnh."
"Park Jimin, em là bác sĩ, em không ngốc đến mức không nhận ra bệnh tình của mình nặnh đến mức nào...."
Violet siết chặt eo anh, rưng rưng thỏ thẻ.
"Em không muốn phí thời gian, em chỉ muốn được ở cùng anh đến khi nào em không tiếp tục được nữa thì thôi."
Park Jimin ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt của người, vòng tay dường như siết chặt hơn.
"Anh đã xin với ba mẹ, họ bảo khi em khỏi bệnh, chúng ta sẽ có thể cưới nhau."
"Thật không...?"
"Anh nói thật, em là bác sĩ thì sao. Em chưa từng nhụt chí trước bệnh nhân nào, sao lại chắc chắn rằng căn bệnh của em không thể chữa khỏi."
"Em..."
"Nghe anh, về London chữa bệnh, anh ở đây chờ em. Khi nào em khoẻ mạnh, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới."
Dưới sự dỗ dành của Park Jimin, Violet đồng ý trở về London, nhưng với một điều kiện là cả hai phải đăng kí kết hôn trước. Bố mẹ của Violet, đến nước này họ biết không thể cứu vãn, cũng đành ngậm ngùi đưa đứa con gái duy nhất của mình cùng Park Jimin đăng kí kết hôn như mong muốn.
Mấy ngày hôm sau, mọi thủ tục cũng đã hoàn tất, người soạn một ít đồ dùng cần thiết để trở lại quê nhà. Đêm cuối, người nằm trong vòng tay anh, chậm rãi nghe từng tiếng nhạc du dương trên chiếc đĩa than cũ mèm. Cả hai không khóc, nhưng lại đau lòng đến mức chỉ có thể cùng nhau nằm im lặng, không biết nói gì. Lần chia ly này không biết khi nào gặp lại, trước khi lên tàu người luôn miệng bảo rằng anh ở lại phải giữ gì sức khoẻ. Anh không thấy đường, không nên tự mình đến London thăm người, sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi trở lại quê nhà, bệnh tình của Violet chuyển biến nặng hơn, nhưng vì không muốn anh lo lắng rồi lại tự mình tìm đến, người chỉ có thể nói rằng mình vẫn khoẻ. Một tháng trôi qua, Violet gần như chỉ có thể nằm li bì trên giường. Từng cơn đau nhứt cứ liên tục kéo đến vây lấy người mỗi đêm, nếu có Park Jimin bên cạnh, anh sẽ ôm người vào lòng mà dỗ dành. Sau khi năn nỉ bố mẹ cho mình biết bệnh tình, Violet cuối cùng cũng hiểu ra rằng mình bị ung thư máu giai đoạn cuối.
Những ngày cuối đời, Violet muốn bố mẹ cùng đưa Park Jimin đến ở, bởi người không muốn lãng phí thời gian. Trước sự đau khổ, bi thương từ con gái, bố mẹ của Violet cũng đã đồng ý.
"Anh đến rồi, em đã rất nhớ anh."
Khi nhìn thấy Park Jimin mang theo túi hành lý to lớn đến bệnh viện tìm mình, người nằm trên giường bệnh, cuốn quít không thôi.
Mái tóc dài ngày nào sau hai tháng cũng đã rụng hết, người cảm thấy thật may, vì Park Jimin không nhìn thấy vẻ tiều tuỵ ốm yếu này. Nếu không, anh sẽ đau lòng chết mất.
"Anh cũng rất nhớ em."
Buổi tối hôm đó, không hiểu sao Violet lại khoẻ mạnh hơn bình thường. Người vui vẻ, náo nhiệt, có thể ngồi dậy cùng cả gia đình ăn cơm mơi phòng bệnh. Đến lúc đi ngủ, người đề nghị ngủ chung trên một chiếc giường cùng anh, lại không ngừng thủ thỉ bên tai với anh đủ điều.
"Bây giờ chúng ta là vợ chồng. Cơ thể em ốm yếu như vậy, không thể đáp ứng cho anh mấy nhu cầu nam nữ, em rất áy náy."
"Ngốc quá, điều đó đâu có quan trọng với anh. Anh chỉ cần em nhanh chóng khoẻ lại bên anh là đủ."
"Hì hì."
Violet cười thầm, bàn tay đang ôm chặt Park Jimin được anh cầm lên hôn lấy. Người ngơ ngác nhìn anh, lại thấy anh khó khăn lần mò từ trong túi quần, lấy ra một hộp nhẫn cưới, vụn về đeo vào tay người.
"Anh...."
"Mình đã đăng kí kết hôn rồi, là vợ chồng thì phải có nhẫn chứ."
Đáy mắt Violet ngập tràn hạnh phúc, ôm chầm lấy anh. Đeo nhẫn cưới trong tay, nước mắt người ồ ạt tuôn rơi, nhưng vẫn cận thận không để anh phát hiện.
Bởi Violet là một bác sĩ, người biết căn bệnh ung thư máu giai đoạn cuối là không thể nào chữa khỏi. Người khoẻ mạnh như buổi tối hôm nay chỉ có thể là...
Hồi quang phản chiếu...
Chỉ có thể là điều đó mà thôi.
Đúng như dự đoán, khuya hôm đó, người ra đi trong vòng tay của anh. Đêm đó anh không ngủ, cảm nhận được cơ thể người không có động tĩnh, cũng không còn thở, liền hét toáng lên đánh thức cả bố mẹ, bác sĩ cũng nhanh chóng chạy tới.
Như vậy là người rời đi.
Bỏ lại anh cùng mảnh tình si đầy tan thương nơi trần thế.
Đêm khuya đó, ngay sau khi để bác sĩ kiểm tra, Park Jimin lập tức được bố mẹ dìu đi đến phòng phẫu thuật trong sự ngỡ ngàng.
"Violet vốn đã biết rõ bệnh tình của mình. Nó muốn ngay khi chết, được hiến tặng giác mạc cho con. Để con thay nó nhìn thấy, xem như cùng nó sống phần đời còn lại của chính mình."
Anh đã nói là xem người như muôn vạn nẻo sáng, dẫn lối cho anh.
Vậy nên, người muốn dùng đôi mắt này, cùng anh hoà làm một. Như vậy, người sẽ sống mãi trong đôi mắt ấy, chẳng cần đi đâu xa cả.
Park Jimin sau khi phẫu thuật chỉ toàn nhìn thấy đau thương. Nhưng anh nhận ra mình phải thay cho Violet sống cả đời còn lại. Cho dù hiện thực có quật ngã anh tơi bời đi chăng nữa.Ngoài Violet ra, anh không nhận thấy điều gì có thể giúp bản thân mạnh mẽ hơn ngay lúc này cả. Miếng băng quấn trên mắt chầm chầm được ý tá tháo ra, nước mắt của Park Jimin tuôn rơi không ngừng nghỉ.Trời Wales vào mùa thu, mơ màng và ấm áp. Park Jimin lại muốn đến gặp người ngay bây giờ.Trên ngôi mộ có khắc tên Esperanza Violet, anh chậm rãi ngồi cạnh. Như bỏ lại sau lưng bao nhiêu nghiệt ngã của đời. Mang theo mảnh tình si dịu dàng ôm lấy. Giờ đây, mong ước được cùng người ngồi cạnh cửa sổ ngắm mưa, người gối đầu lên đùi anh, cả hai làm gì cũng được, miễn là mình vui.....sao mà xa vời quá.Người ấy trong cuộc đời anh đột nhiên hoá thành muôn vạn nẽo sáng, dẫn lỗi cho anh. "Cảm ơn người" Vì đã dẫn đường cho anh...
END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com