TruyenHHH.com

Pjm Ba Xa Tre Con Cua Toi

Đây là lần đầu mình viết truyện nên có gì mọi người chỉ bảo ạ , mình không lấy bất kì ý tưởng nào của các tác giả khác nha, mà là nghĩ tới đâu viết tới đó á <33

Cô năm nay vừa tròn 18t, tên Kim Y/N nhà không khá giả gì mấy, gia đình cũng không gọi là hạnh phúc, cô hiện tại đang là nhân viên phục vụ cho quán nước để kiếm chút tiền sống qua ngày ấy mà, tính rất hiền, hậu đậu, cực kì nhát gan

Vào một buổi sáng có một cuộc gọi đến

Mẹ y/n : tại sao tháng này mày vẫn chưa gửi tiền về vậy hả ?

Giọng nói chói tai của mẹ tôi khi vừa gọi đến

Y/n: tháng này con kẹt lắm mẹ à, tháng sau con sẽ gửi bù nha

Mẹ y/n : Vô dụng ! *tút tút*

Y/n: Mẹ thật sự không quan tâm mình xíu nào sao , cực khổ làm việc như vậy mà gọi toàn mắng mình thôi .. ấy chết sắp trễ làm mất rồi

Vừa dứt câu cô lao thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân thay áo phông và quần jean đơn giản và thoải mái xong sau đó chạy thât nhanh tới chỗ làm

Y/n : Phải nhanh lên mới được aaa

Vừa tới chỗ làm thì lại bị bà chủ mắng cho một trận vì đây là lần thứ 5 cô đi trễ trong tuần

Bà chủ : Cái con bé này là đang giỡn mặt đó hử ?? Tại sao cứ đi trễ miết vậy , ta sẽ trừ nửa số lương của cô

Y/n : xin..xin lỗi bà chủ sáng nay có chút chuyện nên có thể bỏ qua lần này được không ạ ( mặt đáng thương )

Bà chủ : TA KHÔNG THAY ĐỔI QUYẾT ĐỊNH ĐÂU CÒN KHÔNG MAU VÀO LÀM HAY LÀ MUỐN BỊ ĐUỔI VIỆC? ( quát lớn )

Y/n : dạ dạ vâng cháu thật sự xin lỗi ạ ( cúi đầu )

Cô mặc trang phục của quán vào rồi bắt đầu một ngày bận rộn không nghỉ ngơi được phút nào vì quán ngày nào cũng đông , làm đến chiều thì là lúc cô tan làm và trở về nhà

Y/n : ây da mệt chết tôi rồi đau lưng quá đi à ( cô than thở )

Cô bắt đầu tản bộ từ từ về nhà trong mệt mỏi

"Hình như nhà đã hết đồ ăn rồi, phải đi siêu thị cái đã" cô nghĩ thầm trong đầu , vừa đi vừa suy nghĩ vừa ngắm cảnh xung quanh làm cô cảm thấy cô đơn giữa cái thành phố rộng lớn này

Y/n : mở mắt ra mẹ đã đòi mình gửi tiền về , đi trễ rồi lại bị bà chủ mắng, cộng thêm mình làm đến kiệt sức

Đang đi thì có một cậu nhóc tầm 2-3 tuổi chạy lại ôm chân cô rồi khóc lóc

Cậu nhóc : oa oa oa huhuhu chị xinh đẹp ơi giúp em với ( khóc lớn )

Y/n : đừng khóc đừng khóc người ta lại tưởng chị bắt nạt em mất , nín khóc rồi kể chị nghe xem chuyện gì đã xảy ra với em vậy ? ( giọng bối rối)

Cậu bé : woaaa chị xinh đẹp thật đó nha

Y/n :  cảm ơn em nhưng em bị lạc đường về nhà sao ? em tên gì ? * thằng bé này dẻo miệng thật đó , nhóc có nghe chị hỏi gì không vậy *

Cô nói thầm trong lòng

Cậu bé : em không bị lạc đường , em tên Park Labin

Y/n : em dễ thương  cực nha ,chị dẫn em đi tìm người nhà nhé ? trời sắp tối rồi không an toàn đâu

Labin : em không muốn về đâu !

Labin vừa dứt câu thì có đám người mặc áo vest đen chạy tới , trong đáng sợ quá đi mất

JungSee : xin tiểu thiếu gia hãy quay về Park tổng đang tìm ạ !

Jungsee là thư kí của Jimin cũng là quản gia chăm sóc cho Labin

Labin: KHÔNG! KHÔNG TÔI KHÔNG VỀ ĐÂU CHỊ XINH ĐẸP À MAU DẪN EM ĐI TRỐN ĐI ẠA ( vừa hét vừa khóc)

Y/n đang cảm thấy hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra hết hôm nay tại sao lại đủ thứ chuyện vậy nè

Y/n: Labin à đừng khóc nữa, chị hỏi nè em quen những người này không ? ( nhẹ giọng dỗ Labin )

Labin : người này cực kì tàn nhẫn với em luôn ó , toàn muốn kiểm soát em thôi ! ( vừa mách vừa ôm tay y/n )

Jungsee : xin vị tiểu thư này tránh ra một bên không được đụng vào tiểu thiếu gia của chúng tôi !

Y/n : nè nè mấy người sao lại bắt nạt một đứa bé đáng yêu như vậy chứ hả ? ( khó chịu )

Đang nói thì đám vệ sĩ đằng sau hô lớn : " Chào ông chủ" sau đó một người đàn ông dáng cao ráo , mặc áo vest đen cực kì lịch lãm , mái tóc màu đen hai mái , lông mày đậm, mặt cực kì điển trai ai nhìn cũng mê chết đi được

Người đàn ông đó bỗng cất tiếng

Jimin : Labin con có về không thì bảo , đừng có làm loạn ở đây ! ( giọng có chút bực bội )

Labin : Con không về ! ( giọng nghiêm túc )

Jimin : Được , vậy con đừng trách đống đồ chơi của con tại sao lại biến mất nhé ?

Labin : Waaa ba dám lấy đồ chơi ra đe dọa con , về thì về nhưng con có một điều kiện ạ

Jimin : Là gì ?

Labin : ba phải cho chị xinh đẹp này về với con thì con mới đi về !

Y/n : Hảa !!! cậu bé à không được đâu, chị không thể về nhà của em được đâu , ngoan ngoan nghe lời ba em đi nha , mau về nhà đi mà ( giọng bối rối)

Labin: Không chịu đâu ! Chị phải đi chung với Labin cơ, lỡ lạc chị mãi luôn rồi sao ( bĩu môi )

Y/n suy nghĩ tìm cách giải quyết vì thằng nhóc này có vẻ rất cứng đầu phải tìm cách thuyết phục

Y/n : A! có rồi

Labin: có gì ạ ?? ( giọng tò mò )

Y/n : bây giờ nếu em ngoan ngoãn nghe lời ba đi về nhà thì cuối tuần này chị dẫn em đi ăn kem được chứ ?

Labin : chị nói dối , chị đang dụ em thôi !

Y/n : không dối không dối , Labin mà ngoan thì muốn gì cũng được hết ( xoa đầu Labin )

Labin : thật ạ ? nếu vậy thì chị đưa số điện thoại cho ba em đi thì em mới tin, ai biết được chị lừa em chứ

Jimin : thằng nhóc này con quậy đủ chưa hả ?( mất kiên nhẫn )

Jungsee : xin ngài Park bớt giận ,chiều tiểu thiếu gia lần này đi ạ , vì tiểu thiếu gia sẽ không về nếu không có số điện thoại của vị tiểu thư kia ( nói nhỏ bên tai Jimin )

Anh nghe xong cảm thấy rất bực bội vì đứa con trai cứng đầu của mình, nhưng đành phải chiều nó không thì nó sẽ ăn vạ mãi mất

Jimin : thôi được rồi , cô đưa số điện thoại cho tôi mau đi ! ( giọng lạnh nhạt )

Y/n : t..tôi

Jimin : tôi không có kiên nhẫn đâu

Y/n : vâng vâng đây là số điện thoại của tôi ạ ! ( đỏ mặt )

Jimin : được rồi chứ Labin ? mau về thôi ( ra lệnh cho Jungsee bế Labin )

Labin : thiệt là vui quá đi , bái bai chị xinh đẹp nha , hẹn gặp lại vào cuối tuần ạ ! ( cười tươi như hoa )

Y/n : Hẹn gặp lại Labin ( vẫy tay )

Labin leo lên chiếc xe đắt đỏ và từ từ đi về thẳng nhà

Y/n : phù mệt quá đi ( cô thở dài )

" Hình như hồi nãy mình đỏ mặt thì phải, là do gương mặt ba thằng bé đẹp quá đi mất, mình nghĩ gì thế này " cô suy nghĩ muốn điên đầu vì gương mặt của Jimin quá đỗi cuốn hút

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com