Pisces X Aquarius Ahorita
Chapter 9: Pisces; End.
.
Tôi, Pisces, người chồng đã chung sống với Aquarius suốt bảy năm qua. Tôi gặp anh ấy trong những năm tháng phóng túng nhất cuộc đời mình. Đến hiện tại, tôi vẫn không ngừng bất ngờ về cuộc hôn nhân lâu dài của chúng tôi.
Đối với một kẻ chơi bời như tôi, kỳ hạn bảy năm thật khó tin. Tôi có một vài người bạn vẫn liên lạc cho tới tận bây giờ. Không giống tôi, họ vẫn ăn chơi như cũ. Họ thỉnh thoảng đùa rằng họ nhớ tôi của nhiều năm trước, họ cũng không ngờ được tôi sẽ ở bên một người lâu tới như vậy.
Chính tôi còn chẳng ngờ được chuyện đó sẽ xảy ra. Thời điểm tỏ tình anh, tôi hoàn toàn nông nổi và nhất thời. Chàng bartender với ngoại hình đầy nam tính, khép kín, lịch thiệp và khéo léo ấy đã khơi dậy ham muốn khám phá của tôi.
Tôi hỏi về một mối quan hệ nghiêm túc một cách đầy bông đùa. Và những gì tôi nhận được thật quá sức tưởng tượng.
Aquarius quá hoàn hảo với vai trò một người bạn đời. Anh cho tôi tình yêu, cho tôi mọi dung túng và dịu dàng. Anh ấy chăm sóc tôi, không bao giờ để tôi phải cảm thấy cô đơn hay lạnh lẽo. Anh ấy tin tưởng tôi, làm mọi thứ vì tôi, vì gia đình của chúng tôi.
Nhưng tôi thì không.
Bảy năm là quá dài đối với tôi.
Cuộc hôn nhân thế này không làm tôi thoả mãn.
Tôi ngồi xuống đối diện Gemini, chàng hàng xóm đã chuyển tới đây hơn một tháng. Trong ấn tượng của tôi, Gemini thật mới mẻ và khác biệt. Ngoài nét đẹp trên gương mặt, Gemini luôn toát ra một khí chất nào đó đầy thanh xuân, nhưng không hề đơn thuần. Cậu ấy thông minh và ngay thẳng, một điều khó có thể tồn tại ở một người. Tôi gặp rất nhiều kẻ tài giỏi, đa số họ đều mang theo cái tính ranh ma ra để ăn chút lợi lộc của tôi.
Còn Gemini, tôi cảm thấy cậu ấy không như vậy.
Cậu ấy luôn trong sáng nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn cậu ấy, kể cho cậu ấy tâm trạng của Aquarius dạo gần đây. Khi tay của chúng tôi chạm nhau, tôi nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, hình ảnh được phản chiếu bên trên đó khiến tôi biết rõ có người đang nhìn chúng tôi. Tôi mặc kệ sự miễn cưỡng của đối phương, khẩn khoản cầu xin cậu ấy giúp mình.
Cho tới khi một bàn tay nắm chặt lấy tôi, siết thật mạnh. Những đốt ngón tay như từng miếng nham thạch thiêu rụi cổ tay tôi, kéo tôi đi rất nhanh.
Tôi nhìn gáy Aquarius, theo bước chân vội vã của anh trở về nhà. Có vẻ anh còn đứng đó trước khi tôi hay cậu ta kịp nhận ra. Aquarius, theo tôi đoán, anh sẽ kiên nhẫn đợi xem chúng tôi có thể làm gì rồi mới hành động theo ý anh ấy. Ở bất kể tình huống nào, chồng tôi vẫn giữ vững sự bình tĩnh.
Kể cả ngày tôi biết anh khó chịu mỗi lần tôi ra ban công, nhưng anh vẫn không phản ứng gì, cho tới mấy lần gần đây, anh tựa như mất kiểm soát.
Tôi luôn ở rất gần anh, cảm nhận rõ anh đang cố níu lấy tôi, kề sát bên tôi.
Song, tôi vẫn không nhịn được thứ khát khao ấy, kể cả việc nó làm anh khốn khổ vì tôi.
"Aqua, bình tĩnh, em đau."
Nghe tôi kêu đau, Aquarius như sực tỉnh và nới lỏng tay hơn. Chỉ cần tôi tổn thương, anh sẽ quên đi mọi thứ để quan tâm tôi. Đáng ra tôi phải thấy đủ mới đúng chứ.
Đáng ra với tình yêu to lớn ấy của anh, tôi nên thấy đủ mới tốt, phải không?
Aquarius nhẹ tay hơn, nhưng nó không đồng nghĩa là anh hoàn toàn nhẹ nhàng với tôi. Giây phút anh cắn lấy môi tôi, bàn tay xé rách quần áo tôi, đôi mắt anh đỏ lừ và dữ dội nhìn tôi, sự khao khát không hề giấu giếm từng chút một xâm lược vào tâm trí đã miên man vì tình dục của tôi, làm tôi tỉnh táo.
Anh ấy đang tức giận. Ở bên tôi, gần như chưa bao giờ tôi thấy anh tức giận đến thế này.
Hơi thở của tôi nặng nề, tôi định kéo anh vào lồng ngực mình để ôm. Nói cho cùng, nhìn anh không giữ được dáng vẻ bình thường mà nổi điên lên, tôi cũng xót xa. Tôi không cố ý tổn thương anh. Hơi thở anh gấp gáp, bàn tay anh run rẩy, đôi môi vẫn không ngừng kiên quyết hôn tôi, cắn và giằng xé tôi, từ mặt cho tới xương quai xanh, ngay cả đầu ngực cùng đùi trong, đều bị anh dùng miệng và tay làm cho đỏ ửng lên.
Anh quỳ xuống, một tư thế anh không hề thích, ngậm lấy đầu dương vật tôi, sự sung sướng và kích thích đột ngột làm tôi không tránh khỏi muốn đẩy anh ra.
Tôi không cố tình như vậy. Tôi nhìn mắt anh tan ra, gần như vụn vỡ để ngước lên nhìn tôi. Tôi đỡ anh đứng dậy, tự mình nới lỏng phía sau, đặt tay anh lên mông mình, ép sát chúng tôi vào với nhau.
Tôi đang cố tìm cách an ủi anh ấy. Làm tình khi mất lý trí, gượng ép và cưỡng chế chỉ khiến cả hai chúng tôi đều đau.
Mà nhìn anh đau, sự hối hận và tội lỗi lại tràn đầy trong lòng tôi.
"Aqua, anh chậm một chút, thở đều nào, bình tĩnh đi anh, anh không muốn bị đau đúng không?"
"Hay chúng ta vào phòng nhé, anh muốn em bế anh không?"
"Aqua, nhìn em, em đang nhìn anh mà, trong mắt em chỉ có anh thôi."
Tôi hết sức nhẹ nhàng, thì thầm đủ để chúng tôi nghe rõ. Tôi dỗ anh ấy một cách hăng say mà đến chính tôi cũng phải cảm động.
Anh ấy thực sự đã bình tĩnh lại, cơ mà trái ngược với suy đoán của tôi, anh túm chặt vai tôi, gào lên một cách đau đớn, gần như phun ra hết sự điên cuồng và nhẫn nhịn mà anh ấy cố gắng che giấu khỏi tầm mắt tôi.
"BÌNH TĨNH, EM NÓI LÀM SAO ANH BÌNH TĨNH! ANH ĐÉO THỂ CHỊU ĐƯỢC EM NỮA RỒI, PISCES, VÌ SAO EM LẠI NHƯ THẾ! HẢ? VÌ SAO-"
Cổ họng tôi không thể phát ra âm thanh nào khác khi bị anh quát thẳng vào mặt. Tôi bỗng nhiên cứng đờ người, trái tim như ngừng đập.
Ngón tay tôi chẳng hiểu vì sao lại lướt qua mặt anh.
Nơi ấy phủ đầy nước mắt.
Anh ấy khóc rồi.
Anh ấy khóc tức tưởi vì một kẻ như tôi.
"Em bảo sao anh có thể bình tĩnh khi thấy em tán tỉnh người khác chứ."
Giọng anh lạc đi, nhỏ dần.
"Em nói anh đã làm gì để phải chịu thế này."
"Tại sao lại là anh."
"TẠI SAO EM LẠI DÁM BỎ ANH, PISCES!?"
Tôi không nói gì, bình tĩnh một cách quái đản mà lau nước mắt cho anh. Chúng nóng hổi quá, gần như truyền từng hơi ấm vào cơ thể của tôi.
Tôi một lần nữa bắt gặp đôi mắt đầy yêu thương của anh, khác rằng bây giờ nó đang thể hiện một sự cầu xin đầy bất lực, thể hiện sự chiếm hữu đến cực đoan mà anh ấy bắt tôi phải chấp nhận dù tôi có muốn hay không.
"Em sẽ ở bên anh mà, nói đi, Pisces, em sẽ ở bên anh."
Cảm giác như anh ấy chẳng còn thiết tha gì ngoài tôi nữa. Tình dục cũng nguội lạnh, chỉ còn sót lại ham muốn chiếm đoạt mà anh dành cho tôi.
Tôi giữ khoảnh lặng đầy căng thẳng, sau đó tôi nhìn anh, rạo rực mà chân thành. Tôi tiến về phía anh, ôm anh vào lòng. Khi tách ra, tôi lại ôm trọn hai bàn tay anh. Tôi hôn lên trán anh ấy, hôn lên giọt nước mắt của anh ấy.
Tôi liếm và cảm nhận rõ vị mặn của nước mắt, vuốt ve cõi lòng luôn bất an của anh ấy.
"Em sẽ ở bên anh mà, em sẽ chỉ thuộc về anh thôi."
Aquarius khó tin nhìn tôi, anh muốn xác định xem tôi có nói thật hay không, hay đó đơn giản là vì tôi dỗ anh ấy. Tôi cười, chỉnh lại phần cổ áo xộc xệch của anh trong khi cơ thể tôi chẳng có lớp vải nào che chắn.
Aquarius nói, "Anh muốn chuyển nhà, em có đi với anh không?"
Tôi không do dự trả lời, "Được, bất kỳ khi nào anh muốn."
Anh ấy thực sự bị tôi làm cho lung lay, đồng thời lấy được dáng vẻ nói chuyện đàng hoàng của mình. Dĩ nhiên, vì khóc quá nhiều và hét lên nên tôi vẫn nghe thấy tiếng khàn khàn phát ra.
"Em sẽ không bỏ anh đúng không?"
"Vâng, dĩ nhiên rồi."
"Nhưng cậu ta-"
Tôi ôm anh ấy, xoa mái tóc mềm mại mà tôi đã quen, "Không có ai cả, chỉ có anh thôi. Từ đầu đến cuối em chỉ có anh thôi."
"Em sẽ không bỏ anh đâu."
Đúng vậy, sao tôi có thể bỏ anh đi được chứ.
Bất chấp những khốn khổ và nhẫn nhịn như vậy, sao tôi có thể để cuộc hôn nhân không làm mình thoả mãn này tiếp tục cơ chứ.
Cái cuộc hôn nhân ngọt ngào chết tiệt mà Aquarius chẳng phải của một mình tôi.
Tôi tì đầu lên vai anh, nhìn dáng vẻ anh đang ôm chầm lấy tôi, gần như một dính sát vào người tôi qua gương, khoé miệng của tôi nhếch lên, thoả mãn.
Ha!
Haha!
Vậy là giờ kế hoạch của tôi đã thành công, đúng không?
Vậy là giờ Aquarius chỉ có thể nhìn tôi mà thôi, đúng không?
Mẹ kiếp, tôi sắp nhịn đến phát điên rồi. Từ ngày thứ hai tôi nhìn anh ấy lo lắng cho tôi, nhìn anh ấy hận không chỉ muốn hỏi cho ra nhẽ suy tư của tôi, tôi chỉ muốn cởi quần áo anh ra và chịch anh ấy đến không thể thở được.
Anh ấy từng hứa: "Chồng à, anh sẽ yêu em, bằng tất thảy ngọt ngào và dịu dàng, chỉ cần em hạnh phúc."
Đó là lời thề nguyện chỉ mình tôi được nghe. Và anh ấy thực sự làm được. Dịu dàng, săn sóc, bao dung, nồng nhiệt yêu tôi, khiến tôi hạnh phúc suốt bảy năm.
Nhưng vì làm quá tốt, cho nên nó trở thành thừa thãi.
Sự dịu dàng mà anh ấy hứa sẽ cho tôi, tôi có chết cũng không ngờ được nó còn có thể đem đi cho người khác.
Anh ấy tốt với mọi người xung quanh anh, không chỉ có tôi!
Tôi không chấp nhận!
Sao anh ấy không chỉ đối xử tốt với mỗi mình tôi? Tại sao anh ấy lại có thể nhiệt tình với cả những người chẳng phải tôi đến thế. Họ đâu phải chồng anh, họ chẳng là gì với anh cả. Aquarius nên chỉ làm mọi thứ vì tôi mà thôi.
Tôi thậm chí còn tính đặt một cái dây xích và sẵn sàng chặt đứt chân anh ấy, nhưng khi nhìn anh rên rỉ vì đau khi tôi thắt tay anh bằng cà vạt, tôi lại không nỡ.
Tôi thật sự không nỡ.
Tôi không dám cho anh ấy dáng vẻ điên cuồng của tôi.
Cho nên, thay vào đó, tôi tự tạo một sợi dây xích vô hình khác. Nó bền chặt hơn, cứng cỏi hơn, và đặc biệt, nó cần anh tự tay mình khoá vào, tình nguyện đeo nó mãi mãi.
"Chuyện tình yêu hay tình dục đều lấy cơ sở là tình nguyện mà, đúng không?"
Đúng vậy, nếu anh ấy tình nguyện như thế, thì sẽ không còn gì phải lo lắng rằng anh sẽ sợ tôi nữa.
Tự hào với kế hoạch của mình, tôi bắt đầu thay đổi. Mỗi khi tôi biết anh quan sát tôi, tôi lại thể hiện rằng mình chú tâm đến một điều gì đó khác. Mặc kệ bản thân nhớ anh tới không chịu nổi, tôi vẫn về muộn, tỏ ra không muốn nhờ cậy anh. Tôi viện những lý do vớ vẩn đến chính tôi còn muốn tát vào mặt mình, tự che giấu sự giả dối khi dán mắt vào cơ thể của Gemini, hay thậm chí còn cười với cậu ta nữa.
Nghĩ lại, tôi thấy rợn cả người.
Anh sẽ không bao giờ phát hiện ra tôi lạnh lùng nhìn cậu chàng đó như thế nào. Tâm trí của tôi chỉ cần một mình anh là nó đã thấy hưng phấn rồi. Nó còn càng hưng phấn hơn khi nhận ra sự thay đổi của anh.
Dáng vẻ kiểm soát của anh, tin nhắn hay cuộc gọi của anh, thiết bị định vị của anh, đôi mắt không còn đặt lên người khác ngoài tôi của anh, hay thậm chí cả đau đớn và thống khổ của anh, giờ đây chỉ còn có tôi được sở hữu chúng.
Đáng yêu quá đi mất.
Aquarius có thể đáng yêu tới chết tôi luôn rồi!
Thế giới của anh xoay quanh tôi mới là điều mà tôi muốn trong cuộc hôn nhân này. Bảy năm ròng rã, tôi chưa bao giờ ngừng tham lam tình yêu của anh. Tôi không thể thoả mãn được, cho tới ngày anh ấy độc chiếm tôi, khát khao tôi, cầu xin tôi ở bên anh ấy.
Anh ấy còn cho tôi cả lý trí của anh ấy nữa.
Đây mới đúng là cuộc sống chứ! Trước kia tôi phải chịu đựng biết bao, rộng lượng biết bao!
Vài ngày sau, chúng tôi chuyển về căn nhà mới. Anh ấy vẫn giám sát tôi như cũ, mặc dù không nói, nhưng tôi hưởng thụ vô cùng. Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, càng ngày càng say mê anh, chìm đắm trong việc anh chỉ còn để mắt tới tôi, nói chuyện với tôi, dịu dàng và ngọt ngào với tôi.
Cuộc hôn nhân bảy năm đã trôi qua bằng tình yêu của anh. Nhưng kể từ giờ, hạnh phúc của chúng tôi sẽ được tôi định nghĩa.
Và có thể, nó sẽ kéo dài tới vĩnh hằng.
Một tình yêu sẽ không thay đổi của chúng tôi.
- end.
.
Aquarius: Nhóc con, từ bao giờ em hư như vậy thế. Đáng sợ quá đi mất.
Pisces: Là anh nói em không được bỏ anh, chuyển nhà cũng là anh đề nghị, cầu em chịch anh cũng là anh tự nguyện, từ đầu đến cuối là anh làm hết mà, em có làm gì đâu?
Aquarius: ?
Pisces: Em yêu anh nhắm.
Aquarius: Hết nói nổi với em.
.
Happi ending <3
Nếu mọi người thích đọc ngoại truyện thì hãy comment nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com