Phượng Hoàng và Rồng Trắng (Húc Phượng x Nhuận Ngọc đồng nhân văn)
Chương 16. Ai cũng khác thường
Nhuận Ngọc vừa mở mắt ra, còn chưa tỉnh ngủ. Đã thấy Yểm Thú ngồi trên giường chống cằm nhìn y. Y ngẩn người, một lát sau liền giật mình. Còn Húc Phượng! Nhuận Ngọc quay sang nhìn, chỗ bên cạnh trống trơn. Hoàn toàn không thấy bóng dáng Húc Phượng, đột nhiên có hơi hụt hẫng. Có lẽ hắn tỉnh rượu nên bỏ đi rồi. Chắc là đang mắng chính mình, sao hôm qua lại làm những chuyện đó với y. Yểm Thú đột nhiên lên tiếng "Chủ nhân, người cùng nhị điên hạ.." Trong giọng nói có chút ẩn ý gì đó. Nhuận Ngọc ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc hơi rối của mình. Hỏi Yểm Thú "Ta cùng Húc Phượng làm sao?"Yểm Thú đưa tay quẹt quẹt mũi, trả lời "Lúc ta đến đây, phát hiện nhị điện hạ từ phòng chủ nhân bước ra. Chủ nhân cùng nhị điện hạ hôm qua.." nó vỗ tay bốp bốp "Như này rồi à?"Lúc nó đến đây thì phát hiện nhị điện hạ từ phòng chủ nhân bước ra. Còn nghĩ nhị điện hạ sao lại tìm chủ nhân sớm như vậy, nhưng khi nó vào phòng, lại thấy chủ nhân vẫn đang ngủ. Vậy rõ ràng hôm qua nhị điện hạ cũng ngủ ở đây, mà trên người chủ nhân còn thoang thoảng khí tức của nhị điện hạ. Hai nam nhân ở trong phòng cả đêm thì có thể làm gì chứ? Chưa kể trên cổ chủ nhân lại có nhiều vết cắn như vậy, mà ai có thể lại gần được chủ nhân. Mà chủ nhân không phán kháng để cho người đó cắn chứ? Chỉ có thể là nhị điện hạ thôi. Nhuận Ngọc làm lại theo hành động của Yểm Thú, vỗ tay hai cái "Như này là ý gì?""Là ngủ cùng đó, hôm qua chủ nhân ngủ cùng nhị điện hạ à?"Nhuận Ngọc nghe vậy mặt có hơi đỏ, nhưng cũng không che giấu. Gật đầu "Ừm, hôm qua đúng là có ngủ cùng"Yểm Thú mở to mắt, vội la lên "Chủ nhân! Sao người lại dễ dãi như vậy? Uổng công giữ thân trong sạch ngàn năm, vạn năm a~"Nhuận Ngọc nhíu mày "Ngươi phản ứng mạnh như vậy làm gì? Không phải chỉ ngủ cùng thôi sao? Lúc nhỏ ta cũng cùng hắn ngủ mà!"Yểm Thú bất lực "Lúc nhỏ với bây giờ sao giống nhau được?"Nhuận Ngọc xua tay "Thôi! Đừng nói chuyện này nữa, ta muốn nhờ ngươi một việc. Người lên Thiên Giới tìm cho ta vài cuốn.."Nhuận Ngọc bỗng khựng lại, y cũng không thể nào nói với Yểm Thú "Ngươi tìm cho ta vài cuốn xuân cung đồ, à không long dương đồ đi!" Có phải không? Y mà nói như thế, thì mặt mũi y còn để đâu nữa? Yểm Thú hỏi "Người muốn tìm gì?"Nhuận Ngọc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng "Thoại bản, là thoại bản. Ở đây buồn chán, ngươi lấy cho ta vài cuốn để ta giết thời gian đi"Yểm Thú bĩu môi "Thoại bản thì có gì mà đọc chứ, chỉ có một câu chuyện lặp di lặp lại. Công tử gặp giai nhân, giai nhận động lòng công tử, cả hai tâm đầu ý hợp. Rồi cùng vận động ư ư a a, hết câu chuyện!"Nhuận Ngọc khó hiểu "Ư ư a a?"Yểm Thú thản nhiên đáp "Chính là việc chủ nhân cùng nhị điện hạ làm hôm qua đó"Việc y cùng Húc Phượng làm hôm qua sao? Hôm qua y đâu có cùng Húc Phượng làm cái gì gọi là ư ư a a nhỉ? Yểm Thú đột nhiên nói "Chủ nhân, chút người thay y phục cổ cao một chút. Chuyện này ấy à, dù sao cũng không nên để nhiều người biết quá"Nhuận Ngọc biết Yểm Thú đang nói mấy vết cắn trên cổ mình, có hơi đỏ mặt. Đúng là chuyện này không nên để nhiều người biết quá, nếu người ta biết y bị Húc Phượng đè ra cắn, như chó cắn xương. Thì rất mất mặt. Chờ Nhuận Ngọc thay y phục khác xong, Yểm Thú lại lôi Nhuận Ngọc đến Ma Đô, vừa đi, vừa nói "Chủ nhân, chúng ta đến Vạn Bảo Lầu đi, ở đây nhiều ngày như vậy, ta cảm thấy quán ăn này có nhiều món ngon nhất"Nhuận Ngọc nhàn nhạt nói "Chúng ta là thần tiên, không cần phải ăn. Huống hồ người cũng chỉ ăn mộng cảnh thôi không phải sao?""Nhưng mà vẫn có mùi vị a~" Giọng nói có chút mờ ám "Với lại sẵn tẩm bố cho người luôn, hôm qua trải qua một đêm kịch liệt như vậy, chắc người cũng mệt lắm"Nhuận Ngọc nhíu mày "Hôm nay ngươi toàn nói những thứ gì, khiến ta không hiểu nổi!"Yểm Thú cười cười, vừa đến Ma Đô liền kéo Nhuận Ngọc vào Vạn Bảo Lầu, nhưng còn chưa kịp tìm chỗ ngồi. Đã thấy Liên Hoa cùng Húc Phượng đang ngồi ăn sáng với nhau. Trong mắt người ngoài, họ như một đôi tiên đồng ngọc nữ. Nhưng trong mắt Yểm Thú thì như một đôi gian phu dâm phụ. Hôm qua mới ngủ cùng chủ nhân nó xong, hôm nay lại tình chàng ý thiếp với một nữ nhân khác. Không phải gian phu dâm phụ, thì là gì? Tiểu nhị đi đến vui vẻ nói "Khách quan! Mời vào, mời vào!"Vạn Bảo Lầu rất đông, nhưng không ai dám ngồi gần Húc Phượng, thế là chỉ duy nhất còn bàn bên cạnh Húc Phượng. Tiểu nhị thấy thế cũng hơi e dè "Khách quan, chỉ còn một bàn này thôi. Các ngài có thể ngồi không?"Yểm Thú gật đầu, rồi ngồi xuống. Mà nãy giờ Nhuận Ngọc cứ thất thần nhìn Húc Phượng, đến lúc Yểm Thú kéo ống tay áo y, y mới giật mình. Y đưa mắt nhìn Yểm Thú, buột miệng hỏi "Sao vậy?"Yểm Thú chỉ vào chỗ ngồi "Chủ nhân, ngồi xuống đi"Nhuận Ngọc lúc này mới ngồi xuống, cũng không nhìn Húc Phượng nữa. Húc Phượng đã cố tình không thấy y, thì y cũng không cần khiến bản thân mình mất mặt hơn. Nhuận Ngọc cũng không biết Yểm Thú kêu thức ăn ra từ lúc nào, mà lúc y nhìn lại đã thấy một bàn thức ăn. Dù thức ăn rất phong phú, nhưng không hiểu sao trong lòng y rất khó chịu. Cảm thấy thức ăn gì mà thật chướng mắt, không muốn ăn. Yểm Thú thấy Nhuận Ngọc mãi vẫn chưa động đũa, nên hỏi "Chủ nhân, sao vậy? Không hợp khẩu vị sao? Sao người không ăn?""Đồ ăn ở Ma Giới chắc có lẽ không hợp với Dạ Thần điện hạ, dù sao ngài ấy cũng là người Thiên Giới!" Liên Hoa đột nhiên lên tiếng. Yểm Thú quay đầu liếc nàng ta "Đồ ăn ở Ma Giới rất hợp khẩu vị chủ nhân ta, đặc biệt Ma Tôn của Ma Giới càng hợp khẩu vị hơn!"Nhuận Ngọc nghe xong, mặt đỏ lên. Muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi. Nhuận Ngọc còn chưa kịp trách Yểm Thú, lại nghe nó nói "Lo mà ăn phần của ngươi đi, quan tâm chuyện người khác làm gì?"Liên Hoa uất ức "Ta chỉ quan tâm..""Không cần!" Còn chưa nói hết Yểm Thú đã cắt ngang "Người Thiên Giới bọn ta không cần yêu nữ Yêu Giới như ngươi quan tâm!""Câm miệng!" Húc Phượng lạnh giọng "Hôm đó nhốt ngươi vẫn chưa đủ sao? Vẫn không có phép tắc như vậy?""Phượng Hoàng!" Liên Hoa nhẹ giọng "Chàng đừng giận"Nhuận Ngọc nhíu mày, từ khi nào Liên Hoa lại thân thiết với Húc Phượng như vậy? Hôm qua còn gọi Tôn Thượng, hôm nay lại gọi Phượng Hoàng. Cái tên mà trước đây Cẩm Mịch đã gọi, mà nói mới nhớ. Hôm qua nàng ta cũng không biết y là ai, hôm nay lại có thể tự nhiên gọi y là Dạ Thần điện hạ. Đột nhiên một tiếng "vút" xé gió mà đến, chỉ kịp thấy một ánh sáng tím. Liên Hoa đang ngồi trên ghế kêu lên một tiếng, liền ngã ra đất, y phục trên lưng bị xé rách theo hình vết roi, máu liền chảy ra. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, một nữ nhân mái tóc đuôi ngựa cột cao, hiên ngang bước đến trước mặt Liên Hoa. Roi Ma Cốt trong tay phải thu lại, tay trái đang nắm cổ áo sau gáy một ma tỳ, lạnh lùng đẩy ngã xuống đất bên cạnh Liên Hoa. Lạnh giọng "Mượn thế làm càn, các ngươi tưởng bổn công chúa không làm gì được các ngươi sao?"Yểm Thú vỗ tay "Lưu Anh tỷ tỷ đánh hay lắm!"Húc Phượng nhíu mày, đi đến dùng linh lực chữa thương cho Liên Hoa. Nhưng roi Ma Cốt dù sao cũng là thần khí Ma Giới, nên hắn chỉ có thể làm giảm nhẹ đau đớn. Chứ không thể nào làm vết thương khép miệng được. Húc Phượng thu tay lại, đỡ Liên Hoa lên. Nhìn Lưu Anh hỏi "Có chuyện gì lại tức giận đến mức đánh người như vậy?" Trong giọng nói không chứa chút tình cảm nào. Lưu Anh chỉ vào Liên Hoa "Nàng ta mượn thế làm càn, kêu người hủy đi tất cả hoa lan ở sân của ta. Huynh cũng biết Ma Giới không có hoa, là ta cực khổ đến Hoa Giới xin về. Lại bị nàng ta hủy mất, huynh nói ta có nên tức giận không?"Liên Hoa lắc đầu "Không phải như công chúa nghĩ đâu, là ta dị ứng với hoa lan. Nên mới.."Lưu Anh cắt ngang "Ngươi dị ứng với hoa lan thì liền hủy đi chúng sao?" Nàng hừ lạnh "Vậy nếu ngươi dị ứng với ta, có phải giết ta luôn không?"Liên Hoa như sắp khóc "Ta chưa từng nghĩ như vậy, công chúa đừng nghĩ oan cho ta!"Lưu Anh cười lạnh "Nghĩ oan cho ngươi? Ngươi có dám nói mình không mượn thế làm càn không? Có phải ngươi nghĩ mình giống với Cẩm Mịch, nên ngôi vị Ma Hậu sớm muộn gì cũng là của ngươi. Nên ngươi mới không xem ai ra gì có phải không?"Liên Hoa níu cánh tay Húc Phượng, lắc đầu "Phượng Hoàng, ta không có!"Lưu Anh tức giận "Ngươi không có? Nếu ngươi không có sao lại tìm người hỏi chuyện trước đây của Cẩm Mịch? Lại ăn mặc giống nàng ấy, bắt trước nàng ấy gọi Phượng huynh là Phượng Hoàng? Chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp? Có quỷ mới tin ngươi đó!"Lưu Anh nhìn ma tỳ lúc này đã quỳ dưới đất "Ngươi nói cho mọi người nghe, nàng ta có tìm ngươi hỏi chuyện của Cẩm Mịch không?"Nàng ta lập tức lắc đầu "Tiểu thư Liên Hoa chưa từng tìm nô tỳ hỏi chuyện gì cả"Liên Hoa đúng là có tìm nàng hỏi chuyện Cẩm Mịch, nhưng nàng không ngu gì mà nói ra. Nhìn tình hình trước mặt, cũng biết Ma Tôn đối với Liên Hoa kia thiên vị hết mực. Nàng đứng về phía Liên Hoa mới có lợi cho nàng, là một ma tỳ nhỏ bé ở Ma Giới, không biết khi nào sẽ bị chủ nhân giết chết, đứng về phía kẻ mạnh. Mới là lựa chọn thông minh.Mà Lưu Anh nghe thế liền nổi cơn thịnh nộ, roi Ma Cốt xuất hiện trong tay. Ánh sáng tím nổi lên, quất vào người ma tỳ kia. "Ở trước mặt bổn công chúa lại dám nói dối?"Nhưng roi Ma Cốt vừa quất xuống ma tỳ kia, đã được một bóng lưng chặn lại. Hự một tiếng, người nọ liền phun ra ngụm máu. Lưu Anh nghiến răng "Nếu ngươi muốn chết cùng ả, ta liền thành toàn cho ngươi!"Tiếng roi lại xé gió mà đến, nhưng gần đánh vào người Liên Hoa, một bàn tay đã dưa lên nắm lấy Ma Cốt. Đồng tử Húc Phượng hiện lên sát khí, lạnh giọng "Bổn tọa sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương nàng nữa!"Dứt lời, một đạo linh lực cực mạnh đánh vào đầu vai Lưu Anh, khiến nàng lui về sau. Mùi máu tanh trong miệng ngập tràn, nàng mím môi nuốt xuống. Ngẩn người nhìn Húc Phượng, roi Ma Cốt trong tay cũng bất giác buông ra. Húc Phượng đánh nàng? Tuy Húc Phượng là Ma Tôn, nhưng hắn luôn xem nàng như bằng hữu, như muội muội. Trước giờ còn chưa từng trách mắng nàng nặng lời, nhưng hôm nay hắn lại đánh nàng. Thật sự ra tay đánh nàng, còn rất mạnh tay. Một đạo linh lực lại đánh đến, Lưu Anh rất muốn né đạo linh lực đó. Nhưng tâm tình nàng hỗn loạn, không biết nên né thế nào. Nên đành đứng im chịu trận, còn tưởng rằng mình sẽ ăn thêm một chưởng này nữa. Nhưng một kết giới hiện lên, bao bọc nàng không thương tổn. Hồi lâu sau, kết giới thu lại. Nhuận Ngọc chắn trước mặt nàng. Nhuận Ngọc lạnh giọng "Húc Phượng! Ngươi bị điên à? Lại ra tay với Lưu Anh công chúa?"Đồng tử Húc Phượng vẫn còn sát khí "Bất kể là ai, chỉ cần thương tổn đến nàng. Bổn tọa đều giết hết!"Nhuận Ngọc cười nhạt "Vậy ngươi giết ta đi!""Ngươi đừng tưởng bổn tọa không dám!""Ta nào nói người không dám?" Nhuận Ngọc thản nhiên "Bây giờ ngươi rất lợi hại, trắng đen ra sao ngươi còn không biết phân biệt. Cả Lưu Anh công chúa ngươi cũng ra tay, thì còn có gì mà ngươi không dám?"Nhuận Ngọc cúi người cầm roi Ma Cốt lên, đưa lại cho Lưu Anh. Rồi nhìn Húc Phượng nói tiếp "Ngày trước ngươi vì cứu Lưu Anh công chúa, một mình xông vào Thiên Giới. Dù biết rằng là nguy hiểm, có thể mất cả tính mạng, nhưng ngươi vẫn đến. Vậy mà hôm nay ngươi vì một người mới quen biết, lại ra tay với nàng. Húc Phượng! Là trí nhớ ngươi kém đi, hay lương tâm ngươi đã trở nên vặn vẹo?""Lương tâm vặn vẹo?" Húc Phượng cười trào phúng "Nhuận Ngọc! Bản thân ngươi là loại người gì, ngươi không tự mình hiểu rõ sao? Ngươi nghĩ bản thân mình có đủ tư cách, để nói những lời đó với ta sao?Nhuận Ngọc siết chặt tay, Húc Phượng hôm nay, mới chính là Húc Phượng. Một Húc Phượng đối với y chỉ có căm hận cùng chán ghét. Húc Phượng bám dính y của hôm qua, chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nếu hắn không say rượu, e rằng cả đời này, hắn cũng không đối với y như ngày hôm qua. Đột nhiên Liên Hoa mở miệng "Phượng Hoàng, chúng ta về đi. Vết thương ta đau quá"Húc Phượng cùng Liên Hoa đi khỏi, khách khứa trong Vạn Bảo Lầu nãy giờ không dám động. Cũng bắt đầu ăn uống nói chuyện lại bình thường. Dù trong lòng họ có nhiều chuyện muốn nói, nhưng Lưu Anh vẫn còn ở đây. Nên họ cũng không dám nói nhiều. Nhuận Ngọc đỡ Lưu Anh ngồi xuống ghế, hỏi "Lưu Anh công chúa, cảm thấy sao rồi?"Lưu Anh lắc đầu "Không sao! Chỉ là không ngờ Phượng huynh lại bảo vệ nàng ta như vậy!" Nàng cả giận "Ma tỳ đó đang nói dối, chính ả nói với ta, Liên Hoa tìm ả hỏi chuyện của Cẩm Mịch!"Nhuận Ngọc gật đầu "Ta cũng thấy ma tỳ đó đang nói dối" Y hỏi "Lưu Anh công chúa, từ trước tới giờ, Húc Phương có từng ra tay đánh cô chưa?"Nói đến chuyện này, Lưu Anh hơi ngẩn ra. Rồi lắc đầu "Trước kia Phượng huynh còn là Hỏa Thần, thì từng có giao chiến. Nhưng từ khi huynh ấy lên làm Ma Tôn, mắng ta còn chưa từng, chứ đừng nói là đánh!"Nhuận Ngọc trầm mặc, có chút suy tư. Hồi lâu sau mở miệng "Nếu như Húc Phượng ra tay với ta, thì không có gì lạ. Nhưng Húc Phượng lại ra tay với cô, chuyện này ta thật sự chưa từng nghĩ tới. Lúc Húc Phượng đánh cô, ta còn thấy sát khí trong mắt hắn. Húc Phượng tại sao lại nổi lên sát khí với cô? Mà nàng trong miệng hắn, thật sự là đang nói đến Liên Hoa?"Nhuận Ngọc uống một ngụm trà, nói tiếp "Hôm qua Húc Phượng với Liên Hoa còn chưa thân thiết đến mức tình chàng y thiếp như vậy đâu. Sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi? Húc Phượng không thể nào vì Liên Hoa giống Cẩm Mịch mà chấp nhận nàng ta được. Mà hôm nay ta cảm thấy Húc Phượng rất lạ, tuy không biết lạ chỗ nào. Nhưng cứ cảm giác hắn không giống thường ngày"Lưu Anh nghe Nhuận Ngọc nói nãy giờ, cũng gật gù đồng tình "Đừng nói là ta chỉ đánh Cẩm Mịch giả mạo kia, cho dù ta có đánh Cẩm Mịch thật. Phượng huynh cũng không thể nào nổi lên sát khí với ta được!"Lưu Anh như nhớ đến điều gì, nghi ngờ nói "Nghe nói Yêu Giới có rất nhiều yêu thuật, theo như ta nhớ không lầm, thì Cẩm Mịch giả kia là người Yêu Giới nhỉ? Chẳng lẽ Phượng huynh bị Cẩm Mich giả kia yểm bùa rồi?"Nhuận Ngọc trầm mặc. "Yểm Thú, ngươi nghĩ như thế nào?" Lưu Anh quay sang hỏi Yểm Thú, nhưng không biết Yểm Thú đã đi đâu từ bao giờ. Nhuận Ngọc đột nhiên lên tiếng "Chút nữa ta sẽ đến thăm dò Húc Phượng!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com