TruyenHHH.com

Phuong Hoa Edit Tam Huong Abo

Phương Đa Bệnh một đường đuổi theo Lý Liên Hoa vào sâu trong rừng trúc, chỉ thấy bóng dáng bạch y loé lên sau đó ẩn vào màn đêm, Phương Đa Bệnh vội vã đáp xuống tìm kiếm khắp nơi.

“Lý Liên Hoa! Lý Liên Hoa…”

Phương Đa Bệnh bối rối quay người lại liền đụng vào ngực một người, Lý Liên Hoa mang theo ý cười nhìn hắn.

“Ngốc hết chỗ nói luôn, khinh công cũng tệ như vậy.” Lý Liên Hoa cười nói, “Sau này làm sao đuổi kịp ta được đây?”

Phương Đa Bệnh ôm lấy thân thể đơn bạc của y, “Sau này huynh không thể chờ ta một chút được sao? Lý Liên Hoa…”

Lý Liên Hoa nâng mặt Phương Đa Bệnh, nhẹ nhàng lau sạch vết máu bên khoé miệng hắn, sau đó kéo lấy cánh tay hắn kĩ lưỡng kiểm tra khắp nơi.

“Còn không mau ngồi xuống để ta giúp ngươi trị thương.” Lý Liên Hoa thấy Phương Đa Bệnh bị thương khắp nơi liền đau lòng không thôi. Phương Đa Bệnh vì không muốn để y đau lòng nên ngoài miệng rất cứng rắn, nhưng đến khi tay chạm phải vết thương liền lập tức hít một ngụm khí lạnh.

“Ta không đau, thật đó….Ai ya….”

Lý Liên Hoa thấy Phương Đa Bệnh cứng miệng bèn lấy tay ấn nhẹ lên vết thương của hắn một phát. Phương Đa Bệnh đau đến nhe răng trợn mắt, ghé vào trên vai Lý Liên Hoa bắt đầu làm nũng.

“Liên Hoa, chừa cho ta chút mặt mũi với được không…..Tốt xấu gì ta cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

Lý Liên Hoa vừa đau lòng vừa buồn cười. Y nhặt ít củi đốt lửa lên, lại bảo Phương Đa Bệnh cởi áo ra, “Đánh không lại còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Cuối cùng ta còn phải đi cứu ngươi.”

Phương Đa Bệnh ngoan ngoãn cởi áo ra, nhìn thấy vết thương trên người mình bỗng cảm thấy có chút mất mặt, hắn gãi gãi đầu nói, “Vì huynh, ta có bị đánh cũng cam lòng.”

Lý Liên Hoa nghe xong lòng đau như cắt, cũng rất cảm động. Y lấy một lọ thuốc từ trong tay áo ra, nhỏ một ít lên tay sau đó nhẹ nhàng thoa lên người Phương Đa Bệnh. Địch Phi Thanh ra tay cũng không nặng, ít nhất gã không ra đòn hiểm, có điều tiểu thiếu gia Phương Đa Bệnh hai mươi năm nay sống trong sung sướng an nhàn, làm sao có thể chịu được đòn của Địch Phi Thanh cơ chứ, khắp người hắn đầy vết bầm xanh bầm tím.

“A….” Phương Đa Bệnh dứt khoát không gồng nữa, ỷ vào Lý Liên Hoa đau lòng vì hắn liền không kiêng dè gì bắt đầu làm nũng, “Liên Hoa, ta đau quá à….huynh nhẹ chút.”

“Còn muốn nhẹ thế nào nữa? Đụng cũng không cho đụng.”

Phương Đa Bệnh bỗng sáp tới hôn lên mặt Lý Liên Hoa.

“Hôn một cái hình như thấy đỡ đau hẳn. Hay là huynh bôi một chút xong lại hôn một cái? Ối….”

Lý Liên Hoa đập một phát lên bả vai Phương Đa Bệnh, bỗng thấy trên vai hắn cũng có một chỗ bị ứ máu lại nhịn không được mềm lòng, liền xụ mặt giúp hắn bôi thuốc sau đó cúi người hôn lên mặt hắn một cái.

“Như vậy được chưa?”

Phương Đa Bệnh được hôn lập tức ngứa ngáy, cảm giác đau nhức trên người cũng giảm bảy tám phần, liên tục gật đầu, “Được, được. Có điều chỗ ngực ta rất đau, chỉ hôn mặt thôi hình như không bớt đau xíu nào…”

Lý Liên Hoa đổ thuốc ra lòng bàn tay rồi chà xát hai tay cho nóng lên, sau đó đặt tay lên ngực hắn bắt đầu thoa thuốc. Phương Đa Bệnh cố ý giả vờ đau rên hừ hừ cả buổi, Lý Liên Hoa hết cách đành nghiêng người về phía trước hôn lên môi Phương Đa Bệnh.

Phương Đa Bệnh lập tức không rên đau nữa, muốn hôn đáp trả y, nào ngờ Lý Liên Hoa vừa chạm tới đã tách ra, ngồi trở về tiếp tục thoa thuốc cho hắn.

Lý Liên Hoa vận công truyền nội lực vào người Phương Đa Bệnh, giúp hắn làm tan máu ứ, Phương Đa Bệnh khó hiểu hỏi, “Liên Hoa, nội công của huynh cường đại như vậy tại sao lần trước lại nhờ Địch Phi Thanh trị thương cho ta?”

Lý Liên Hoa thở dài, “Ta chung quy vẫn là Khôn Trạch, không thể so được với nội công chí cương của Địch Phi Thanh. Nếu dùng nội công của ta để cứu ngươi, thì e là chỉ được có bảy phần nắm chắc, nhưng nếu là Địch Phi Thanh thì tuyệt đối sẽ không có sai sót nào.”

“Chỉ vì ba phần thắng kia mà huynh quyết định gánh chịu bao nhiêu uỷ khuất như vậy sao?” Phương Đa Bệnh nắm chặt lấy tay Lý Liên Hoa, “Ta nghe nói năm đó huynh luyện Dương Châu Mạn chỉ nắm chắc một phần có thể đột phá, nhưng huynh vẫn thử, vì sao bây giờ có tới bảy phần thắng mà huynh không thử xem?”

Lý Liên Hoa nghiêm túc nhìn Phương Đa Bệnh, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tiểu Bảo, đối với ngươi… dù chỉ có một phần không xác định ta cũng không thể nào chấp nhận được, ta muốn ngươi hoàn toàn bình an vô sự.”

Trái tim Phương Đa Bệnh cũng nóng lên, vành mắt đã đỏ hoe, “Liên Hoa, ta đối với huynh cũng như vậy. Tuy rằng ta đánh không lại Địch Phi Thanh, nhưng cho dù chỉ có một phần thắng…. Không, cho dù không hề có phần thắng nào ta cũng phải cướp huynh về cho bằng được! Huynh, huynh thấy ta ngốc lắm đúng không?”

“Không có phần thắng còn dám nhào qua để bị đánh, Phương Tiểu Bảo, ngươi đúng là ngốc hết chỗ nói luôn.” Lý Liên Hoa nói xong lại ngẩng đầu hôn lên môi Phương Đa Bệnh, lần này không phải như chuồn chuồn lướt nước nữa, mà là một nụ hôn vô cùng cháy bỏng.

Đầu lưỡi Lý Liên Hoa vươn ra chủ động quấn lấy lưỡi Phương Đa Bệnh, y cố ý phóng ra một ít tín hương, khiến Phương Đa Bệnh trừng to mắt.

“Liên Hoa….” Phương Đa Bệnh sợ Lý Liên Hoa để lộ dấu vết liền vội vàng dùng khí tức Càn Nguyên của mình bao lấy, khoá chặt khí tức của Lý Liên Hoa lại trong phạm vi mười dặm, chỉ để riêng một mình hắn thưởng thức.

Lý Liên Hoa thấy hắn như con cún nhỏ hận không thể đem y giấu đi liền nhịn không được bật cười. Y càng không kiêng dè gì phóng ra tín hương, mùi hoa sen kiều diễm thành công khiến Phương Đa Bệnh ngây ngất, hắn lập tức ôm lấy Lý Liên Hoa muốn đè y xuống đất.

“Này…!” Lý Liên Hoa chống tay lên ngực Phương Đa Bệnh, “Lỡ đè trúng miệng vết thương của ngươi thì sao.”

Lý Liên Hoa bất đắc dĩ thở dài, dạng chân ngồi trên người Phương Đa Bệnh. Tay áo y bồng bềnh phảng phất như tiên tử hạ phàm. Phương Đa Bệnh ngồi nhìn Lý Liên Hoa chủ động cưỡi trên người mình, trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Lý Liên Hoa nhẹ nhàng tháo đai lưng, lý y rộng thùng thình mở bung qua hai bên lộ ra thân mình đơn bạc. Vì đang ngồi cạnh đống lửa nên làn da trắng nõn lạnh lẽo quanh năm của y cũng nhiễm lên một tầng khí sắc ôn nhuận, thoạt nhìn còn tăng thêm vài phần mị hoặc.

Lồng ngực rắn chắc hơi hơi phập phồng, đung đưa trước mắt Phương Đa Bệnh. Hắn nắm lấy eo Lý Liên Hoa, vươn đầu lưỡi ra liếm lên đầu nhũ của y, nhũ hoa vốn đang mềm mại nhưng dưới sự chơi đùa của đầu lưỡi đã nhanh chóng cứng rắn, trông như một quả mọng đỏ thẫm.

Một tay Phương Đa Bệnh vói vào trong quần Lý Liên Hoa vuốt ve bờ mông căn tròn, một bên chậm rãi liếm láp nhũ hoa của y. Phương Đa Bệnh cố ý làm không nhanh không chậm, lại vừa đúng khơi lên dục vọng của Lý Liên Hoa. Chỉ một lúc sau Lý Liên Hoa đã không chịu được bắt đầu giãy giụa trong lòng hắn. Phương Đa Bệnh đưa tay sâu vào trong dò xét, quả nhiên giữa hai chân Lý Liên Hoa lúc này đã ướt đẫm.

“Muốn ta rồi sao, Liên Hoa…”

Lý Liên Hoa cắn chặt môi cúi xuống nhìn Phương Đa Bệnh, sau đó đỏ mặt gật đầu. Phương Đa Bệnh cởi quần Lý Liên Hoa ra, tách hai cánh mông y sang hai bên, cửa huyệt chặt khít bị căng ra đè lên côn thịt của Phương Đa Bệnh.

“A……” Quy đầu khiến cửa huyệt hoàn toàn mở ra, sau đó bá đạo đâm sâu vào. Lý Liên Hoa đã lâu không được khai phá nên vách thịt bên trong nhất thời không thích ứng được liên tục co rút kịch liệt.

“Chậm thôi….Tiểu Bảo….” Cái miệng phía dưới của Lý Liên Hoa mút chặt lấy quy đầu hắn, y trước tiên nhẹ nhàng lắc lư eo để quy đầu chọc vào mật huyệt đến khi chảy ra dâm thuỷ, sau đó mới dám nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tuy rằng Phương Đa Bệnh vẫn không nói gì nhưng từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát mỗi một tấc da thịt trên người Lý Liên Hoa. Hắn biết Địch Phi Thanh là một quân tử, nhưng ai dám chắc rằng ở trước mặt Lý Liên Hoa gã vẫn giữ vững được phẩm hạnh? Nhưng mà trên người Lý Liên Hoa ngoại trừ dấu vết lần trước hắn để lại ra, thì không phát hiện có gì khác thường. Nội tâm Phương Đa Bệnh vẫn có chút nghi hoặc, nhưng lại không dám nói ra.

“Liên Hoa….Sao hôm nay huynh lạ lạ….” Phương Đa Bệnh cảm giác hôm nay Lý Liên Hoa có hơi trúc trắc, vách thịt bên trong kẹp hắn đến phát đau. Phương Đa Bệnh chậm rãi đâm lên trên, vùi côn thịt vào nơi sâu nhất, sau đó dùng quy đầu nhẹ nhàng thăm dò khoang thể Lý Liên Hoa, xem có phải đã bị người khác khai phá qua hay không.

“Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi….” Lý Liên Hoa cưỡi trên người Phương Đa Bệnh, có chút chế nhạo nhìn hắn, “Có phải ngươi đang muốn biết ta cùng Địch Phi Thanh mấy ngày nay có làm như thế này không, đúng chứ?”

Phương Đa Bệnh đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy, “Làm gì có! Ta đương nhiên…. đương nhiên tin tưởng huynh.”

Lý Liên Hoa nâng cằm Phương Đa Bệnh lên, vỗ vỗ lên mặt hắn, “Phải không? Thế sao hai mắt ngươi cứ quét lên quét xuống nhìn cái gì vậy? Mùi giấm bốc lên cũng chua chết ta rồi.”

Động tác mang chút ý tứ “thuần phục” này không hiểu sao lại làm Phương Đa Bệnh động tâm. Lý Liên Hoa từ trên cao nhìn xuống, bàn tay không nhẹ không nặng vỗ lên mặt hắn, Phương Đa Bệnh cảm giác côn thịt của mình cũng phình to thêm vài phần, cương cứng đến đau nhức.

“Liên Hoa, có phải huynh chỉ có một mình ta thôi đúng không? Huynh nói đi….” Phương Đa Bệnh ngước cặp mắt cún con to tròn lên, đáng thương nhìn Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa ôm lấy cổ hắn, hạ eo sâu xuống thêm vài phần.

Quy đầu đã đụng đến khoang thể, cái miệng nhỏ của khoang thể nhanh chóng bị đẩy ra một khe hở, Lý Liên Hoa cắn chặt môi, dứt khoát hạ mạnh eo xuống.

“A—!”

Miệng khoang thể lúc này mới miễn cưỡng bị đẩy ra, ngậm lấy quy đầu Phương Đa Bệnh. Hiển nhiên mấy ngày nay không có người nào chạm qua nên bên trong mới chặt khít như vậy. Phương Đa Bệnh nhìn trán Lý Liên Hoa rịn mồ hôi, hắn cảm thấy vừa hối hận vừa đau lòng, liên tục xin lỗi.

“Xin lỗi Liên Hoa, ta không nên nghi ngờ huynh….ta….ưm….”

Khoang thể Lý Liên Hoa chặt khít, bao lấy quy đầu của Phương Đa Bệnh, khiến hắn thoải mái không nói nên lời. Lý Liên Hoa tăng tốc, lên xuống cưỡi trên người Phương Đa Bệnh như cưỡi ngựa.

“Tiểu Bảo….nơi này….nơi này muốn ngươi lâu lắm rồi….” Lý Liên Hoa trước nay chưa từng nói những lời tâm tình như thế, nhưng hôm nay y lại đặc biệt chủ động, hoa huyệt khát khao tiết ra mật dịch ấm nóng tưới ướt côn thịt Phương Đa Bệnh, khoang thể gắt gao mút lấy quy đầu hắn. Lý Liên Hoa tách rộng chân qua hai bên cưỡi trên người hắn, chỉ cần Phương Đa Bệnh cúi đầu xuống là có thể thấy rõ mồn một Lý Liên Hoa làm thế nào phun ra nuốt vào côn thịt của mình.

Phương Đa Bệnh nắm lấy côn thịt đã cương cứng của Lý Liên Hoa, dùng vết chai trên đầu ngón tay ma sát qua lại, “Liên Hoa, huynh có tự sờ qua nơi này không…..”

“Ưm….” Lý Liên Hoa được sờ đến vô cùng thoải mái, trên đỉnh đầu của vật kia đã rỉ ra một chút mật dịch, “Không có….Không có…..A…..”

Lỗ nhỏ trên quy đầu bị chà đạp thô bạo khiến hậu huyệt y càng siết chặt thêm, phía trước nhịn không được lập tức cao trào, một cỗ bạch dịch phun lên ngực Phương Đa Bệnh. Vì cao trào mà mật huyệt liên tục co rút, gắt gao cắn lấy côn thịt dữ tợn kia.

Cao trào qua đi càng làm dục vọng của Lý Liên Hoa trở nên mãnh liệt. Hậu huyệt bị làm đến mềm mại trơn ướt, khiến côn thịt thô cứng có thể mạnh mẽ thao ở mọi góc độ. Lý Liên Hoa nhiều lần nâng cao eo, sau đó để mật huyệt ngậm lấy đầu côn thịt rồi mạnh mẽ ngồi xuống. Hoa tâm bị thao đến mức lênh láng nước, côn thịt bên trong cũng bị tưới ướt đẫm, nơi hai người kết hợp phát ra tiếng nước xì xì theo từng động tác lên xuống của Lý Liên Hoa.

“Tiểu Bảo, chỗ này cũng muốn…..” Lý Liên Hoa ưỡn ngực lên đưa tới bên miệng Phương Đa Bệnh, bầu ngực trắng nõn đã to hơn nhiều so với ban nãy, hai đầu nhũ bị Phương Đa Bệnh chà đạp đến sưng đỏ, “Ô…..đừng cắn….”

Lý Liên Hoa ngoài miệng nói đừng, nhưng lúc bị Phương Đa Bệnh cắn lên đầu nhũ thì  hoa tâm cũng đồng thời phun ra một dòng xuân thuỷ. Phương Đa Bệnh bị y kẹp chặt cũng không nhịn được bắn toàn bộ vào trong.

“A A A——!” Tinh dịch lâu ngày vừa nhiều vừa đặc toàn bộ bắn hết vào khoang thể nho nhỏ của Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa cảm thấy cơ thể cũng bị nhồi đầy liền nhịn không được muốn nâng eo lên, lập tức bị Phương Đa Bệnh một phát đè lại.

“Liên Hoa, sinh cho ta một đứa đi….” Côn thịt dữ tợn của Phương Đa Bệnh vẫn còn đang run rẩy, liên tiếp bắn rất nhiều đợt, khoang thể Lý Liên Hoa cũng bị ma sát đến căng mỏng ra, chứa đầy tinh dịch của Phương Đa Bệnh

“Ưm……A…aa!” Lý Liên Hoa không hiểu sao lại bị câu nói này đánh trúng, thế mà lại tiếp tục đến cao trào. Vách thịt không ngừng co rút đẩy côn thịt của Phương Đa Bệnh ra ngoài, một cỗ xuân thuỷ phun ra, tiếp sau đó là tinh dịch mà Phương Đa Bệnh bắn vào cũng chảy ra ngoài. Giữa hai chân Lý Liên Hoa nhớp nháp, thoạt nhìn dâm mỹ vô cùng.

Chờ hô hấp của Lý Liên Hoa bình ổn trở lại, Phương Đa Bệnh liền ôm y hỏi, “Liên Hoa, vậy là huynh đã đồng ý sinh cho ta một đứa bé đúng không?”

Lý Liên Hoa lườm hắn một cái, “Ta có nói vậy đâu.”

“Vậy lúc nãy huynh phản ứng mạnh như thế…. Có phải huynh cũng muốn có một đứa không?” Phương Đa Bệnh ôm Lý Liên Hoa thuần thục làm nũng.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta không muốn con của ta có một người cha võ công kém như vậy.”

Phương Đa Bệnh than thở, “Ta có tiền còn không được sao? Mẹ của bọn trẻ võ công giỏi là được, ta thì chi tiền, vậy có được không?”

Sau đó chỉ nghe Phương Đa Bệnh bên cạnh bắt đầu luyên thuyên không ngừng, “Chúng ta muốn con trai hay con gái nhỉ? Đặt tên gì cho hay đây? Ơ không đúng, ta phải cưới huynh vào cửa trước đã, sau đó mới tính đến chuyện sinh con…. Aizz Lý Liên Hoa, chúng ta sinh hai đứa đi, một đứa kế thừa Thiên Cơ Sơn Trang, một đứa kế thừa Tứ Cố Môn…..Thôi bỏ đi bỏ đi, sau này bọn chúng muốn làm gì thì làm nấy, không cần tiếp quản mấy cái này….”

Lý Liên Hoa bên cạnh lẳng lặng nghe, khoé miệng khẽ cong cong. Y không biết nếu Thiện Cô Đao hay tin y còn sống thì có tiếp tục ngóc đầu trở lại nữa hay không, cũng không biết người trong giang hồ có để ý trên đời này xuất hiện thêm một Lý Liên Hoa hay không. Nhưng Lý Liên Hoa biết rõ, những ngày tháng sau này chỉ cần ở bên cạnh Phương Đa Bệnh thì không có chuyện gì đáng để bận tâm nữa.

Hoàn chính văn.

=================

Còn phiên ngoại choáy lắm nha anh em =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com