Chương 7
Gà gáy ba hồi, cả khu rừng bừng lên tia nắng bình minh đầu tiên, chiếu sáng rực một góc Liên Hoa Lâu qua những ô cửa sổ gỗ. Hiếm khi Phương Đa Bệnh ngủ ngon giấc được như vậy. Mới sáng sớm, hắn đã trở dậy bận rộn chuẩn bị bữa sáng, vừa làm vừa vui vẻ ngâm nga vài giai điệu.
Quả nhiên tâm tình tốt, nhân gian đều trở nên đẹp đẽ, chim nhỏ vì hắn ca hát, rừng trúc vì hắn hợp âm. Phương Đa Bệnh vừa hưởng thụ gió mát thổi từ núi xuống, vừa không quên để ý bếp lửa, tỏ vẻ hài lòng nhân sinh không còn điều gì tốt hơn thế này.
A? Con chim kia nhìn thực quen mắt. Ra là bồ câu đưa thư của Phương gia.
Phương Đa Bệnh xé mở bì thư, nhìn trong thư mẫu thân viết đến thao thao bất tuyệt , không khỏi đau đầu. Đơn giản chỉ là mấy câu hỏi ân cần của Phương mẫu rằng ăn có tốt không, ngủ có ngon không, Hồ Ly Tinh béo lên không, lại có thể viết dài đến vậy, quả thật khiến Phương đại thiếu gia ngả mũ thán phục.
Trong thư còn nhắc đến chuyện ở Lạc Tiên Lâu, nghe nói từ sự việc kia, Phương gia vẫn luôn đứng trung lập trong chuyện võ lâm chính sự liền bị Cư Thượng Môn âm thầm đối địch. Lại thêm chuyện thế lực của Phương gia trong triều cũng lung lay không nhỏ, trong kinh thành người nguyện ý qua lại cùng Phương gia cũng ngày càng ít.Còn có chuyện lớn nữa chính là... Phương mẫu thúc giục hắn trở về cùng công chúa thành hôn...
- Cái gì thế, Tiểu Bảo?
- A! Không có gì!
Phương Đa Bệnh vội vàng đem thư trong tay nắm lại thành viên tròn, trực tiếp ném vào trong miệng ăn. Lý Liên Hoa không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau hắn, cũng không biết Lý Liên Hoa có nhìn thấy thư nhắc đến chuyện hôn sự với công chúa kia không...
- Ta tới tìm đồ ăn cho Hồ Ly Tinh...
Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh căng thẳng, y cũng không hiểu lắm, lúc này mới lên tiếng giải thích lý do mình xuống bếp.
- A, của huynh đây.....
Phương Đa Bệnh tiện tay túm mấy cây rau xanh đưa cho Lý Liên Hoa, sau đó đẩy người ra khỏi phòng bếp.Trước cửa Liên Hoa LâuLý Liên Hoa ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cầm rau xanh cùng Hồ Ly Tinh ở đối diện mắt lớn trừng mắt nhỏ
- Có vẻ như Phương Tiểu Bảo chê ngươi béo...
- Âu...âu
Dường như Hồ Ly Tinh nghe hiểu lời y vừa nói, ai oán kêu mấy tiếng, đáng thương vươn lưỡi ra liếm liếm mấy cây rau củ
Không được, cái này quá sai rồi. Coi như hắn muốn Hồ Ly Tinh của ta giảm béo cũng không thể trực tiếp cắt bữa, ép nó ăn toàn rau được.
Thế là Hồ Ly Tinh trơ mắt nhìn chủ nhân của mình đem toàn bộ mấy cây rau củ kia đi.
- Huynh trở lại thật đúng lúc, ăn cơm thôi!
Phương Đa Bệnh một bên bày biện chén đũa, một bên hỏi Lý Liên Hoa
- Huynh cầm mấy cọng ra héo làm gì thế?
Lý Liên Hoa giật giật khóe miệng
- Vừa nãy ngươi đưa ta để mang cho Hồ Ly Tinh ăn...
- A!
Phương Đa Bệnh vỗ đầu một cái, nhớ tới vừa rồi hắn bối rối nên cũng không nghe rõ Lý Liên Hoa nói cái gì, túm được chút rau củ đã đưa cho người ta mang đi
- Ừm...Nó không ăn thì ném đi đi.
Lý Liên Hoa tránh đi cánh tay đang ân cần vươn tới của Phương Đa Bệnh, hơi nheo mắt nhìn hắn với vẻ dò hỏi
- Phương Tiểu Bảo, có chuyện gì thế
Phương Đa Bệnh bị y nhìn chăm chăm, có chút chột dạ mà lúng túng trả lời
- Nào có? Nhanh nhanh ngồi xuống ăn cơm, để một lúc nữa đồ ăn sẽ nguội hết.
Hảo a, trên trời dưới đất, chuyện ăn cơm vẫn là lớn nhất, có chuyện gì đợi lấp đầy bụng xong lại nói, Lý Liên Hoa nghĩ như vậy, chậm rãi ung dung ngồi xuống bàn ăn. Phương Đa Bệnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được Lý Liên Hoa nhỏ giọng mở miệng
- Tiểu Bảo, Hồ Ly tinh lớn tuổi, nếu ngươi sợ nó mập quá, muốn nó giảm cân cũng cần phải theo trình tự nha.
Tim Phương Đa Bệnh như thắt lại, Hồ Ly Tinh béo lên, trong thư cũng có nói, chẳng lẽ Lý Liên Hoa đã nhìn thấy hết rồi sao? Y biết chuyện Phương mẫu thúc giục hắn trở về cưới công chúa sao?
- Ta không phải muốn nó giảm béo... chỉ là lo lắng mùa hè Hồ Ly Tinh ăn nhiều thịt quá, không ăn rau sẽ bị nóng trong.
Ở lâu cùng Lý Liên Hoa, Phương đại thiếu gia cũng học được cách nói láo với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
- Vậy lát nữa phải dỗ dành nó một chút, tiểu gia hỏa này mà mang thù, coi chừng về sau nó không cho ngươi bước vào cửa!
- Há!
Phương Đa Bệnh mặt mũi tràn đầy ngạo kiều hừ lạnh một tiếng
- Nó dám cản bổn thiếu gia sao?
Lý Liên Hoa bật cười
- Đúng đúng đúng, Phương Tiểu Bảo lợi hại nhất.
- Bao lâu rồi không về nhà?
Lý Liên Hoa thong thả khuấy thìa trong tay, tựa hồ vô tình nhắc tới chuyện này
- Cũng không lâu lắm!
Phương Đa Bệnh tính toán, hắn muốn chăm sóc cho Lý Liên Hoa thật tốt, hảo hảo chữa bệnh cho y
- Nếu không huynh cùng ta trở về đi...
- Ta không đi được
Lý Liên Hoa khẽ mỉm cười, tiện tay cầm lấy khăn lau lau miệng, tựa như nói đùa
- Đã là người chết rồi, trở về sẽ hù dọa bọn họ mất
Phương Đa Bệnh không chịu được bộ dáng không màng sinh tử của Lý Liên Hoa, vành mắt lúc này đã nhuộm một tầng đỏ ửng, không nói tiếng nào đặt đũa xuống.
Lý Liên Hoa thấy hắn tâm tình không tốt, vội vàng trêu chọc hắn:
- Lớn đến tuổi này còn muốn khóc hả?
- Huynh không cần lo lắng cho ta...
Phương Đa Bệnh lúng túng xoay người, tránh đi bàn tay đang nhẹ nhàng an ủi của Lý Liên Hoa. Mà bộ dáng của tiểu hài từ này khiến y không nhịn được trêu chọc tiếp
- Sắp thành hôn rồi mà tính tình vẫn còn như trẻ con!
- Huynh...huynh biết hết rồi?!
Phương Đa Bệnh giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, tức giận xù lông lên
Lý Liên Hoa cũng nhận tâm tình bất ổn của hắn. Y làm bộ vô tội chớp chớp mắt
- Thật xin lỗi vì đã đọc thư của ngươi, nhưng ta không cố ý, ngươi xuất thần như vậy, ngay cả ta gọi ngươi cũng không nghe thấy.
- Vậy huynh không... không...
Phương Đa Bệnh tức đến nỗi không thốt nên lời
- Không cái gì?
Lý Liên Hoa mờ mịt nhìn hắn."Không......Không cái gì? Hắn hi vọng Lý Liên Hoa biết tin thành thân sẽ tức giận, ít nhất là cảm thấy mất mát, chứ không phải là bộ dáng điềm nhiên như thếNhưng... Bằng hữu, chúc phúc như vậy là hoàn toàn bình thường, không có gì sai cả. Lửa giận trong lòng Phương Đa Bệnh phút chốc bị giội tắt, thay vào đó là cảm giác hoảng sợ và mê mang
- Ta...... Ta ra ngoài đi dạo một chút.....Helu mọi người, tính up sớm chút nhưng mà không ngờ tui lại có việc đột xuất 😭. Xin lỗi mọi người nhiềuuuuuu
Quả nhiên tâm tình tốt, nhân gian đều trở nên đẹp đẽ, chim nhỏ vì hắn ca hát, rừng trúc vì hắn hợp âm. Phương Đa Bệnh vừa hưởng thụ gió mát thổi từ núi xuống, vừa không quên để ý bếp lửa, tỏ vẻ hài lòng nhân sinh không còn điều gì tốt hơn thế này.
A? Con chim kia nhìn thực quen mắt. Ra là bồ câu đưa thư của Phương gia.
Phương Đa Bệnh xé mở bì thư, nhìn trong thư mẫu thân viết đến thao thao bất tuyệt , không khỏi đau đầu. Đơn giản chỉ là mấy câu hỏi ân cần của Phương mẫu rằng ăn có tốt không, ngủ có ngon không, Hồ Ly Tinh béo lên không, lại có thể viết dài đến vậy, quả thật khiến Phương đại thiếu gia ngả mũ thán phục.
Trong thư còn nhắc đến chuyện ở Lạc Tiên Lâu, nghe nói từ sự việc kia, Phương gia vẫn luôn đứng trung lập trong chuyện võ lâm chính sự liền bị Cư Thượng Môn âm thầm đối địch. Lại thêm chuyện thế lực của Phương gia trong triều cũng lung lay không nhỏ, trong kinh thành người nguyện ý qua lại cùng Phương gia cũng ngày càng ít.Còn có chuyện lớn nữa chính là... Phương mẫu thúc giục hắn trở về cùng công chúa thành hôn...
- Cái gì thế, Tiểu Bảo?
- A! Không có gì!
Phương Đa Bệnh vội vàng đem thư trong tay nắm lại thành viên tròn, trực tiếp ném vào trong miệng ăn. Lý Liên Hoa không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau hắn, cũng không biết Lý Liên Hoa có nhìn thấy thư nhắc đến chuyện hôn sự với công chúa kia không...
- Ta tới tìm đồ ăn cho Hồ Ly Tinh...
Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh căng thẳng, y cũng không hiểu lắm, lúc này mới lên tiếng giải thích lý do mình xuống bếp.
- A, của huynh đây.....
Phương Đa Bệnh tiện tay túm mấy cây rau xanh đưa cho Lý Liên Hoa, sau đó đẩy người ra khỏi phòng bếp.Trước cửa Liên Hoa LâuLý Liên Hoa ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cầm rau xanh cùng Hồ Ly Tinh ở đối diện mắt lớn trừng mắt nhỏ
- Có vẻ như Phương Tiểu Bảo chê ngươi béo...
- Âu...âu
Dường như Hồ Ly Tinh nghe hiểu lời y vừa nói, ai oán kêu mấy tiếng, đáng thương vươn lưỡi ra liếm liếm mấy cây rau củ
Không được, cái này quá sai rồi. Coi như hắn muốn Hồ Ly Tinh của ta giảm béo cũng không thể trực tiếp cắt bữa, ép nó ăn toàn rau được.
Thế là Hồ Ly Tinh trơ mắt nhìn chủ nhân của mình đem toàn bộ mấy cây rau củ kia đi.
- Huynh trở lại thật đúng lúc, ăn cơm thôi!
Phương Đa Bệnh một bên bày biện chén đũa, một bên hỏi Lý Liên Hoa
- Huynh cầm mấy cọng ra héo làm gì thế?
Lý Liên Hoa giật giật khóe miệng
- Vừa nãy ngươi đưa ta để mang cho Hồ Ly Tinh ăn...
- A!
Phương Đa Bệnh vỗ đầu một cái, nhớ tới vừa rồi hắn bối rối nên cũng không nghe rõ Lý Liên Hoa nói cái gì, túm được chút rau củ đã đưa cho người ta mang đi
- Ừm...Nó không ăn thì ném đi đi.
Lý Liên Hoa tránh đi cánh tay đang ân cần vươn tới của Phương Đa Bệnh, hơi nheo mắt nhìn hắn với vẻ dò hỏi
- Phương Tiểu Bảo, có chuyện gì thế
Phương Đa Bệnh bị y nhìn chăm chăm, có chút chột dạ mà lúng túng trả lời
- Nào có? Nhanh nhanh ngồi xuống ăn cơm, để một lúc nữa đồ ăn sẽ nguội hết.
Hảo a, trên trời dưới đất, chuyện ăn cơm vẫn là lớn nhất, có chuyện gì đợi lấp đầy bụng xong lại nói, Lý Liên Hoa nghĩ như vậy, chậm rãi ung dung ngồi xuống bàn ăn. Phương Đa Bệnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được Lý Liên Hoa nhỏ giọng mở miệng
- Tiểu Bảo, Hồ Ly tinh lớn tuổi, nếu ngươi sợ nó mập quá, muốn nó giảm cân cũng cần phải theo trình tự nha.
Tim Phương Đa Bệnh như thắt lại, Hồ Ly Tinh béo lên, trong thư cũng có nói, chẳng lẽ Lý Liên Hoa đã nhìn thấy hết rồi sao? Y biết chuyện Phương mẫu thúc giục hắn trở về cưới công chúa sao?
- Ta không phải muốn nó giảm béo... chỉ là lo lắng mùa hè Hồ Ly Tinh ăn nhiều thịt quá, không ăn rau sẽ bị nóng trong.
Ở lâu cùng Lý Liên Hoa, Phương đại thiếu gia cũng học được cách nói láo với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
- Vậy lát nữa phải dỗ dành nó một chút, tiểu gia hỏa này mà mang thù, coi chừng về sau nó không cho ngươi bước vào cửa!
- Há!
Phương Đa Bệnh mặt mũi tràn đầy ngạo kiều hừ lạnh một tiếng
- Nó dám cản bổn thiếu gia sao?
Lý Liên Hoa bật cười
- Đúng đúng đúng, Phương Tiểu Bảo lợi hại nhất.
- Bao lâu rồi không về nhà?
Lý Liên Hoa thong thả khuấy thìa trong tay, tựa hồ vô tình nhắc tới chuyện này
- Cũng không lâu lắm!
Phương Đa Bệnh tính toán, hắn muốn chăm sóc cho Lý Liên Hoa thật tốt, hảo hảo chữa bệnh cho y
- Nếu không huynh cùng ta trở về đi...
- Ta không đi được
Lý Liên Hoa khẽ mỉm cười, tiện tay cầm lấy khăn lau lau miệng, tựa như nói đùa
- Đã là người chết rồi, trở về sẽ hù dọa bọn họ mất
Phương Đa Bệnh không chịu được bộ dáng không màng sinh tử của Lý Liên Hoa, vành mắt lúc này đã nhuộm một tầng đỏ ửng, không nói tiếng nào đặt đũa xuống.
Lý Liên Hoa thấy hắn tâm tình không tốt, vội vàng trêu chọc hắn:
- Lớn đến tuổi này còn muốn khóc hả?
- Huynh không cần lo lắng cho ta...
Phương Đa Bệnh lúng túng xoay người, tránh đi bàn tay đang nhẹ nhàng an ủi của Lý Liên Hoa. Mà bộ dáng của tiểu hài từ này khiến y không nhịn được trêu chọc tiếp
- Sắp thành hôn rồi mà tính tình vẫn còn như trẻ con!
- Huynh...huynh biết hết rồi?!
Phương Đa Bệnh giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, tức giận xù lông lên
Lý Liên Hoa cũng nhận tâm tình bất ổn của hắn. Y làm bộ vô tội chớp chớp mắt
- Thật xin lỗi vì đã đọc thư của ngươi, nhưng ta không cố ý, ngươi xuất thần như vậy, ngay cả ta gọi ngươi cũng không nghe thấy.
- Vậy huynh không... không...
Phương Đa Bệnh tức đến nỗi không thốt nên lời
- Không cái gì?
Lý Liên Hoa mờ mịt nhìn hắn."Không......Không cái gì? Hắn hi vọng Lý Liên Hoa biết tin thành thân sẽ tức giận, ít nhất là cảm thấy mất mát, chứ không phải là bộ dáng điềm nhiên như thếNhưng... Bằng hữu, chúc phúc như vậy là hoàn toàn bình thường, không có gì sai cả. Lửa giận trong lòng Phương Đa Bệnh phút chốc bị giội tắt, thay vào đó là cảm giác hoảng sợ và mê mang
- Ta...... Ta ra ngoài đi dạo một chút.....Helu mọi người, tính up sớm chút nhưng mà không ngờ tui lại có việc đột xuất 😭. Xin lỗi mọi người nhiềuuuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com