TruyenHHH.com

Phuc Binh Truyen

Phan An Bảo mang vẻ mặt "không thể tin nổi" đi theo đám người Đại Nhi tiến vào một tửu lâu gần đó. Vừa vào cửa, một tiểu nhị đã chạy ra tiếp đón bốn người họ: "Chào khách quan cho hỏi các ngài muốn phòng riêng hay ngồi bàn thường để tiểu nhân sắp xếp?".

- Phòng riêng đi! Mang trước lên hai chiếc màn thầu chay, một đĩa bánh quế hoa, một bình rượu thượng hạng và một bình trà hoa nhài lên trước đi!- Lâm Thuần phân phó rồi cùng mọi người theo tiểu nhị lên phòng ăn riêng.

Vừa ngồi yên vị trong phòng, Phan Khiết đã muốn "tra khảo" Lâm Thuần: "Tiểu Thuần Thuần! Sao ngươi lại mang Đại Nhi đi lung tung vậy? Ngươi không sợ bị trách phạt sao? "

- Đây là Lâm Thuần ca thay thế hầu bao mừng năm mới cho ta nha! Ta cũng chỉ đi có cùng hắn hôm này thôi! Ta không thèm cướp người của ngươi! - Đại Nhi lên tiếng bênh vực Lâm Thuần rồi gian xảo nhìn hai vị nam nhân đang ngồi cạnh nhau đỏ mặt.

- Ai là người của ai chứ! Đại Nhi muội đừng nói lung tung! Hắn mới là người của ta không phải ta là của hắn!- Lâm Thuần yếu đuối phản kháng lời Đại Nhi lại bị Phan Khiết bên cạnh kéo ngồi gần hơn.

- Đại Nhi càng ngày càng thông minh! Là ta sai!- Phan Khiết thật muốn tán dương Đại Nhi vài lần.

- Ngươi cũng biết hai người họ là đoạn áo chi phích?- Phan An Bảo ngồi đối diện Đại Nhi lên tiếng.

- Nàng là người đầu tiên cổ vũ bọn ta thành một đôi! Cũng là nàng nhiều lần che dấu chúng ta tại chỗ của nàng để bọn ta chân chính cùng nhau hẹn hò!- Phan Khiết mặt dày cảm kích "ân nhân" của mình khiến đệ đệ hắn co giật khóe miệng còn nam nhân khả ái bên cạnh thẹn đến đến độ suýt sặc nước.

- Suy nghĩ của cô nương này cũng thật sự đặc biệt!- Phan An Bảo thoáng rừng mình nhìn cô nương đối diện mang mạng che mặt đang cong cong mắt cười khúc khích.

- Đã để khách quan chờ lâu rồi! Xin thứ lỗi!- Tiểu nhị bê thức ăn vào rồi nhanh chóng lùi ra ngoài.

- Đại Nhi cô nương sao vẫn mang mạng che vậy? Cô nương có phải là đại mỹ nhân không vậy a? Sao dấu diếm nhan sắc vậy? Thật tò mò! Ta rất muốn chiêm ngưỡng dung nhan cô nương a!- Phan An Bảo lại bày ra vẻ mặt hồ ly câu hồn đoạt phách.

- Nàng không phải đại mỹ nhân khuynh quốc giống đám nữ nhân quanh đệ!

- Đại Nhi cũng không có yêu mị câu hồn giống loại nhân cách hồ ly phong lưu như An Bảo ngươi!

- Sao hai huynh cứ bảo vệ nàng vậy? Hôm nay có chết ta cũng muốn xem nhan sắc của Đại Nhi!- Phan An Bảo hung hăng nhìn hai nam nhân đang bênh vực cho Đại Nhi.

- Có thể sao? Lâm Thuần ca ca hắn có đáng tin cậy không vậy? Ta không dám tin hắn cùng phụ mẫu thân sinh với A Khiết ca đâu!- Đại Nhi e dè nhìn Lâm Thuần.

- Có thể! Có thể! Cho hắn nhìn cũng đỡ cho hắn lắm lời! Với cả muội sẽ ăn uống thuận tiện hơn!

- Nếu hắn mạo phạm Đại Nhi ta liền không nể tình huynh đệ cốt nhục đánh cho hắn không thấy mặt trời !

Lâm Thuần và Phan Khiết nhìn nàng khẽ gật đầu đồng ý

- Đại mỹ nhân cho ta xem dung mạo tuyệt sắc của nàng đi!- Phan An Bảo chống tay lên mặt nhếch môi yêu mị và mở to đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn Đại Nhi.

Hơi cụp mắt xuống, Đại Nhi từ từ nâng tay ngọc thon dài gỡ mảnh vải che mặt xuống và nhìn thẳng vào nam nhân yêu mị trước mặt mình khẽ cong đôi môi xinh đẹp tựa cánh hoa anh đào

- Ta không phải đại mỹ nhân! Chỉ có chút nhan sắc này thôi!

Tiếng nữ tử trước mắt nhẹ nhàng như làn gió xuân. Làn tóc mái phía trước che đi một phần vầng trán cao rộng tinh anh của nàng, tóc mai hai bên nhẹ nhàng cong cong ôm lấy sườn mặt làm nổi bật khuôn mặt thon gọn tinh tế hơn người. Đôi mày ngài sắc nét không tô cũng đậm. Đôi mắt lung linh, trong veo như hồ nước mùa thu, đôi hàng lông mi dài, đen nhánh hơi cong cong hệt như cánh bướm xinh xắn. Cánh mũi dọc dừa nhỏ nhắn, thẳng tắp vô cùng ưu tú, đôi môi anh đào và đôi gò má cao phớt hồng cân đối cùng làn da trắng mịn dường như có thể phát sáng. Trên tất thảy là thần thái, khí chất đế vương từ trong xương tủy. Tất cả kết hợp hài hoà và thu hút đến kì lạ. Cô nương trước mắt hắn xinh đẹp lại hút mắt người khác một cách cao quý khó tả tựa như một một đóa bạch phù dung từ trên thiên đình.

Nhan sắc của nàng quả thật không thể dùng những ngôn từ như: mỹ nhân, mị hoặc hay khuynh quốc để miêu tả. Vì nàng chính là một viên trân châu tinh xảo chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể với tới. Không thể so sánh nàng với mỹ nhân tuyệt sắc bởi nhan sắc nàng không như họ được mà bởi nàng thu hút ánh nhìn đến nỗi "không phải người" nữa rồi!- Tiếng lòng của Phan An Bảo không ngừng cảm khái khi nhìn thấy dung mạo của Đại Nhi.

Đại Nhi đành mở lời gọi hồn phách của Phan An Bảo đang nhìn chằm chằm mình về thực tại:

- Ngươi biết ngươi nhìn ta như thế rất vô lễ hay không?

Phan An Bảo cuối cùng cũng thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình nhìn ba người trước mắt nói với giọng điệu vô cùng... làm nũng:

- Lâm Thuần ca ca, tam ca! Kỳ thực nhan sắc nàng không có đẹp kiểu như đám mỹ nhân ta quen nhưng cái vẻ ưa nhìn của nàng và khí chất của nàng không có giống người như chúng ta a, vẻ đẹp rất khác biệt a!

-------------------------

Sau bữa ăn, nhóm người Lâm Thuần lại đi dạo phố và Đại Nhi lại mang mạng che trên mặt chỉ để lộ đôi mắt của mình. Khi cặp nam nhân Lâm Thuần và Phan Khiết đi phía trước "bồi dưỡng tình cảm" một cách kín đáo thì Đại Nhi và Phan An Bảo bắt đầu làm thân.

- Đại cô nương! Ngươi 19 tuổi ư?- Phan An Bảo bắt chuyện.

- Đúng vậy!- Đại Nhi lơ đễnh trả lời.

- Ta cũng 19 tuổi! Ta sinh đầu năm! Còn ngươi?

- Là một ngày mùa hạ!

- Nhìn cách trang điểm và ăn mặc của ngươi rất giống người chưa gả đi! Ngươi chưa lập gia thất sao?

- Ta chưa!

- Nữ nhi ở tuổi ngươi còn chưa lấy chồng rất ít a! Nhị tỷ nhà ta là gả muộn cũng là 17 đã gả cho nhà người ta rồi đó!- Phan An Bảo hỏi.

- Ta không muốn sớm lập gia! Phụ mẫu của ta cũng muốn ta chân chính tìm được ý chung nhân! Còn ngươi nữa cũng đến tuổi lập gia rồi còn gì?- Đại Nhi cười đáp lại.

- Ta cũng là chưa muốn vội vã lập gia đình! Tam ca của ta cũng chưa có lập!- Phan An Bảo nhìn hai nam nhân phía trước.

- Ta không mong ngươi phá chuyện của Lâm Thuần và Phan Khiết!- Đại Nhi dừng lại.

- Do ngươi là người đã tác thành cho họ sao?- Phan An Bảo quay đầu lại nhìn Đại Nhi .

- Cũng có thể là vậy! Nhưng quay về lúc trước ta vẫn sẽ giúp họ! Ngươi không hiểu họ đã đau khổ ra sao đâu!

- Ngươi thì hiểu chắc?- Phan An Bảo nghi hoặc nhìn Đại Nhi.

- Đương nhiên! Vì họ có tâm sự là liền bí mật tìm ta tâm sự a! Chỉ là họ không ngờ đối phương cũng tìm ta mà tâm sự!

- Ngươi quen họ từ khi nào vậy sao ta không biết ?

- Năm ta lên sáu! Sau sinh thần hai tháng!

- Vậy là 12 năm rồi ! Hai người họ không bao giờ kể cho ta về ngươi!

-Là ta muốn họ giữ bí mật về ta với mọi người! Phụ thân ta cũng muốn vậy!

- Ngươi có biết tam ca ta là thống lĩnh một đội cấm vệ quân trong hoàng cung không? Còn có Lâm Thuần ca ca là Lâm đại học sĩ của Quốc Tử Giám!

- Ta biết!

- Ta là đồ đệ đã tốt nghiệp của Lâm Thuần ca ca! Ta mới tốt nghiệp Quốc Tử Giám năm ngoái!

- Cái này ta mới biết!

- Sao cô nương không thử kể về mình đi? Nói cho ta nghe một chút về gia đình cô nương đi !

- Ừm! Ta là biểu muội kết nghĩa của Lâm Thuần và Phan Khiết chứ không phải biểu muội xa của hắn!

- Cái này không phải là Lâm Thuần ca ca lừa ta sao? Cái gì mà họ hàng xa chứ!

- Nhà ta có năm người là phụ thân, mẫu thân, ta, nhị muội và tiểu đệ!

- Nhà ta có tận tám huynh đệ tỷ muội, ta xếp thứ sáu nên ở nhà bị kêu là A Lục!

- Ta thích nhất là họa họa! Đôi lúc ta sẽ đi chăm cây nuôi cá ! Ta thích nơi yên tĩnh thanh bình có cảnh đẹp!

- Ta thích nhất là gảy đàn! Đôi lúc sẽ tụ hội cùng đám công tử mỹ nam chơi đá cầu! Ta thích nơi náo nhiệt có phố phường sa hoa!

- Chúng ta hoàn toàn trái ngược nhau!

- Vậy cô nương có muốn cùng ta kết giao bằng hữu?

- Rất thú vị! Ta đồng ý!

- Vậy từ sau ta gọi cô nương là Đại Nhi!

- Ta sẽ gọi công tử là A Bảo!

- Ngươi gọi tên người khác thật không hay!

- Ta cũng muốn gọi tên ngươi thật hay nhưng Lâm Thuần ca ca khuyên ta gọi người khác như thế sẽ tiện hơn!

- Chắc tam ca nhà chúng ta là người đầu tiên! - A Bảo muốn khóc.

- Đúng vậy A Khiết ca là người đầu tiên! Mà này, A Bảo ngươi phong lưu như vậy có biết cái gì gọi là tình ái không? Thật muốn hiểu tại sao hai người xa lạ lại muốn bảo vệ nhau, muốn cùng nhau ở tại một chỗ, cùng già đi mỗi ngày! Lại có những người như Lâm Thuần ca ca cùng A Khiết ca ca mặc kệ mọi điều chỉ cần có thể bên nhau! Đại Nhi hỏi.

- Ta biết! Ta đã nếm trải qua ba mối tình rồi! Mỗi lần sẽ có một dư vị khác nhau, chỉ cần biết người nọ là người con tim mình rung động, tự khắc sẽ làm những điều trái tim muốn nói ra!- Phan An Bảo nhàn nhạt trả lời.

- Ta không có trải nghiệm đó! Ta chỉ hiểu tình ái là thông qua việc quan sát và sự chia sẻ của những người như họ a!- Đại Nhi chỉ về phía mấy đôi uyên ương trên đường.

- Thật ngốc nghếch, ngây thơ!

- Đó là điều ta ghét nhất ở bản thân mình!

- Đừng buồn! Ta quá lời rồi! Đôi khi là một người chưa từng trải qua nhưng thông thấu những vấn đề về ái tình sẽ tốt hơn là người trong cuộc!

- Ta không buồn! Mà này, khi nào thì tình cảm đó sẽ xuất hiện vậy? Ta thật sự rất hiếu kì nha!

- Nó sẽ đến khi tim ngươi muốn ngừng đập vì một người, khi tâm trí ngươi chỉ có người đó và ngươi nguyện hi sinh tất cả vì hắn không tiếc bản thân! May mắn chính là cùng người mình thương hợp tâm hợp ý nếu không tình cảm đơn phương vẫn là đáng thương nhất! Ta không thể cưỡng cầu tình ái mà chỉ có thể thuận theo tự nhiên!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com