TruyenHHH.com

Phu Tu Khai Phong 2 Thanh Thien Phu Than

"Còn 9 roi. Bạch Ngọc Đường, cậu đếm đi."

" Bao Đại Nhân, tại sao con Mèo không cần phải đếm?"

Vừa dứt lời, roi trên tay Đại Nhân đã vụt xuống đánh chát trên cả mông kẻ nhiều chuyện lẫn kẻ đồng lõa không may bên cạnh. "Vẫn còn nhiều lời sao? Roi này không tính. Bỏ tay ra!"

Bạch Ngọc Đường luyến tiếc xoa mông thêm một chút nữa mới do dự rút tay.

"Chiêu nhi, ngươi đếm!"

"Dạ, phụ thân!"

"Chát!"

"Hai ạ"

Tiếng đếm của Triển Chiêu chìm nghỉm trong tiếng hét của con Chuột hư hỏng nhưng rõ là nhát đòn kia. Triển Chiêu cau chặt mày kiếm, phần vì roi thứ hai đau tê tái, phần vì phiền não bởi Bạch Ngọc Đường. Án phạt mười roi tuy có thể miễn cưỡng mà chống, nhưng cứ đà này chẳng mấy chốc sẽ bị nhân lên chẳng biết bao nhiêu lần đây.

Bao Công cũng cau mày dùng đầu roi khẻ vào tay Bạch Ngọc Đường cảnh cáo. Đợi tay kia thu xuống mới lại vung roi lên.

Trong ngạc nhiên của Bao Công, Bạch Ngọc Đường nhận roi thứ ba lại vô cùng ngoan thuận. Thân ảnh màu trắng nằm yên không quẫy đạp, cũng không ồn ào la hét nữa. Bên cạnh Triển Chiêu lại không mấy an phận, thân thể trong phút chốc cong lên, những ngón tay thon dài nắm lại thành quyền, cực lực cố ép bản thân không kêu thành tiếng.

"Chiêu nhi!"

"D..dạ"

"Không đếm ta sẽ không tính!"

"Xin lỗi phụ thân." Triển Chiêu liếc sang bên, không ngoài dự liệu gặp ngay ánh nhìn nảy lửa của Bạch Ngọc Đường, đành lúng túng dời tầm mắt "Ba... ba ạ"

Bao Công nghe được chút run rẩy trong thanh âm kia, lòng cũng có chút bất nhẫn. Ông khẽ lắc đầu, tiếp tục vung tay.

Triển Chiêu càng tiếp roi của phụ thân lại càng căng cứng người. Thân người càng căng thẳng, địa phương chịu phạt kia vô tình lại càng bị nâng cao lên, khiến cho những roi tiếp theo thêm đau gấp bội.

Bao Công không nhịn được đành tạm dừng roi, bàn tay trái hạ xuống vuốt dọc sống lưng hài tử. Giọng nói của đại nhân lúc cất lên có bảy phần đe dọa, lại không giấu nổi ba phần cưng chiều "Thả lỏng người ra. Dám vận công ta lập tức phạt nặng thêm!"

"Hài nhi tuyệt đối không dám!" Triển Chiêu ủy khuất đáp lời. Vận công gì chứ. Nếu vận công chàng còn bị đau tê tái thế này sao? Thầm nghĩ là nghĩ thế thôi, Triển Chiêu cũng không dám trái ý phụ thân, đành hít vào một hơi, tận lực thả lỏng.

Bạch Ngọc Đường bên cạnh vẫn là tuyệt đối ngoan ngoãn nằm yên.

Bao Công thấy phần thắt lưng dưới tay đã bớt căng thẳng mới vung tay hạ nốt ba roi cuối. Triển Chiêu đau đến mắt cũng phủ sương.

"Không nên thân!" Bao Công nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt lấp loáng thủy quang đang ngước lên nhìn mình vẻ dò hỏi, buột miệng mắng. "Ngươi xem Ngọc Đường chịu phạt ngoan như thế!"

Triển Chiêu nghe nhắc đến Bạch Ngọc Đường, lúc này mới giật mình nhớ lại một chuyện, vội vàng kín đáo phóng sang bên cạnh một đạo chỉ lực.

Bao Công vừa dứt lời đã giật đến nảy mình vì thanh âm chói tai cùng đạo ánh sáng trắng mới nhảy dựng lên trước mắt.

"Mèo chết! Dám điểm huyệt gia!"
Hai tay hóa chưởng cứ thế vỗ xuống mông Triển Chiêu vẫn còn nằm sấp. Triển Chiêu vội vã hoàn thủ, nhưng bản thân chật vật ở thế hạ phong không đỡ được bao nhiêu, bị Bạch Ngọc Đường vỗ đau đến choáng váng.

"Dừng tay!" Bao Công giận dữ quát "Dám trước mặt ta ngang nhiên đánh nhau?"

Bạch Ngọc Đường lập tức quay lại, hai tay ôm mông mếu máo "Triển Chiêu điểm huyệt ta. Đại Nhân ngài không được thiên vị, phải làm chủ cho ta!"

Triển Chiêu khép mắt thở dài. Chuột, thủ pháp điểm huyệt của ta ngoài tránh cho ngươi nháo bậy, còn giúp ngươi bớt đau mà, sao ngươi lại làm ra vẻ oan uổng như vậy?

"Bạch Ngọc Đường, lập tức về phòng tắm rửa đi, Công Tôn tiên sinh sẽ đến thoa được cho ngươi. Đi mau trước khi bổn phủ đổi ý!"

Bạch Ngọc Đường trừng Triển Chiêu lần nữa rồi mới cung tay thi lễ qua loa với Bao Công trước khi rời đi.

Triển Chiêu chưa được lệnh, vẫn nằm phục sấp trên giường. Thâm tâm chàng có chút hối hận. Có lẽ không nên điểm huyệt Bạch Ngọc Đường, cho dù có bị phạt thêm, cũng là có huynh đệ cùng chịu. Hiện tại bản thân có chút cảm giác cô đơn, lại thêm vài phần phập phồng lo sợ. Loại án phạt không tuyên rõ ràng từ đầu vẫn là loại Triển Chiêu ngại nhất.

" Chiêu nhi!" Bao Công đóng cửa lại rồi mới đến bên giường ngồi xuống, vươn tay vén lọn tóc đen nhánh vương trên trán chàng.

Triển Chiêu dạ nhỏ.

"Tại sao bị phạt, nhắc lại ta nghe?"

"Hài nhi..." Triển Chiêu hạ mi mắt "Hài nhi vì bản thân cũng tò mò, rất muốn giúp Hổ Tử tra ra thân thế, cho nên..."

"Chiêu nhi, có nhiều cách để tra án, tại sao lại dùng cách ấu trĩ đến như thế, lừa gạt mọi người?"

"Hài nhi vô tri.." rèm mi Triển Chiêu chớp lên, ánh mắt trở nên trong veo ẩn chút hi vọng "Phụ thân, chuyện này người cho phép hài nhi tra xét?"

"Tai nào của ngươi nghe ta nói vậy?" Bao Công quắc mắt khiến Triển Chiêu lại hoảng hốt hạ mi "ngày mai theo ta đến Nam Thanh Cung xin tội với Bát Hiền Vương!"

Triển Chiêu trong thâm tâm thầm thở dài một tiếng. Phụ thân đại nhân chẳng phải cũng đã tốn nhiều tâm tư vì chàng cùng các huynh đệ đó sao? Đưa chàng đến Nam Thanh Cung thỉnh tội chỉ là cái cớ. Thâm nhập Nam Thanh Cung tra án mới là chủ ý của người.

"Chiêu Nhi, mười roi vừa rồi" Bao Công lại lên tiếng kéo Triển Chiêu trở về thực tại phũ phàng "là phạt Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường ham chơi vô tri như thế nào đi nữa, chung quy vẫn không phải người của công môn! Chiêu Nhi, con lại khác!"

Triển Chiêu trong lòng chùng xuống. Chạy trời thế nào cũng chẳng khỏi nắng. Mới vừa rồi chàng còn ngây thơ ngỡ chuyện đã xong.

"Lập tức trở về thư phòng cẩn thận chép lại toàn bộ Thanh Tâm Trực Đạo cho ta. Sai một chữ ta sẽ phạt ba roi."

Triển Chiêu không rõ biểu tình vừa mừng rỡ vừa xấu hổ trên mặt mình hiện tại trông như thế nào.

Nhưng chắc hẳn phải là rất ngốc, vì khóe miệng của phụ thân đại nhân đã nhếch lên thế kia...

***

Công Tôn Sách vội vàng thu dọn hòm thuốc, đi như chạy trốn ra khỏi phòng Bạch Ngọc Đường. Được một quãng xa mới đưa tay lên day thái dương. Con Chuột phiền nhiễu kia làm ông đến điếc cả tai.

Vào đến tận trong phòng Triển Chiêu rồi mà đầu ông vẫn còn ong ong. Công Tôn Sách ngồi đợi một đỗi, trong lòng càng lúc càng hoảng sợ.

Không lẽ Triển Chiêu lại đã xảy ra chuyện gì?

Hai lần trước để hài tử này trong tay Bao Đại Nhân cùng một ngọn roi mây, hậu quả đều là mạng treo tơ mành.
Công Tôn Sách nghĩ đến đây liền hoảng hốt chạy ra ngoài. Triệu Hổ đang ngồi ngẩn ra bên bàn đá trong hoa viên, nhác thấy ông vội vàng đuổi theo "Công Tôn tiên sinh, ta đợi tiên sinh lâu lắm rồi, tiên sinh..."

Công Tôn Sách túm lấy vai Triệu Hổ, không khách khí ngắt lời "Hổ Tử, cậu có thấy Triển Chiêu đâu không?"

"Hồi nãy huynh ấy nói đến thư phòng..."

"Không xong rồi," Công Tôn Sách than một tiếng, xoay người chạy đi.

Triệu Hổ đứng ngẩn giữa sân dụi dụi mắt "Tiên sinh học khinh công lúc nào? Ta còn chuyện muốn hỏi đây!"

Công Tôn Sách xô cửa thư phòng, suyễn hơi suýt gục xuống nếu Vương Triều Mã Hán không kịp thời đỡ lấy. Ông ngẩng lên, cật lực chớp mắt cố nhìn qua làn sương mờ ảo trước mắt.

Mãi cho đến khi thấy được thân ảnh thẳng tắp của Triển Chiêu đang đứng nguyên nguyên vẹn vẹn trước mặt Bao Công, chủ bộ phủ Khai Phong mới yên tâm ngất xỉu.

***

[Haizz bạn cũng đi xỉu đây. Lần đầu tiên gõ truyện trên điện thoại, 1500 chữ mất hết... nửa buổi. Bó tay hết sức huhu. Bạn thương cả nhà vậy đó, có lỗi có sạn gì mọi người thương tình bỏ quá cho bạn nha 😑]

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://www.wattpad.com/user/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com