TruyenHHH.com

Phu Tu Khai Phong 2 Thanh Thien Phu Than

"Triển Chiêu, trận cầu ngày hôm nay ta thua, ta tâm phục khẩu phục. Nhưng Tây Hạ ta, tuyệt đối sẽ không thua Đại Tống!  Ngày sau, nhất định hẹn các ngươi trên sa trường!"

Dứt lời, Lý Nguyên Hạo liền phất tay áo nghênh ngang rời đi. Bạch Ngọc Đường lăm lăm cầu mây trên tay, nghiến răng định ném.

"Ngươi thấy chỗ này loạn chưa đủ sao?" Triển Chiêu vội vã chụp lấy tay hắn "Mau giúp ta đỡ Hổ Tử!"

"Mèo, khoan đã!" Bạch Ngọc Đường cản lại.

"Chuyện gì nữa?" Triển Chiêu sốt ruột "Còn không mau trở về Khai Phong, Hổ Tử bị chấn thương đến ngất, tất không nhẹ.  Chúng ta vẫn nên sớm để Công Tôn tiên sinh kiểm tra qua thì hơn!"

"Ta đã nói không cần đâu!" Bạch Ngọc Đường lặp lại.

Triển Chiêu nhìn khóe miệng con Chuột đang co giật, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút bất an.  Chàng vội vã bước đến cúi xuống nắm lấy cổ tay Triệu Hổ trước khi Bạch Ngọc Đường có cơ hội ngăn cản. Vừa nghe qua mạch tượng, mày kiếm Triển Chiêu lập tức cau lại "Ngươi!"

"Mèo, đừng xù lông!" Bạch Ngọc Đường đưa tay lên môi khẽ suỵt "Ta là có lý do của ta, ngươi lui ra một chút!"

Triển Chiêu trợn tròn mắt nhìn con Chuột lấy ra một lọ nhỏ, đổ chất lỏng đỏ như máu lên vùng gần thắt lưng của Triệu Hổ đang mê man. À không, chính xác là đang bị điểm huyệt đến mê man. "Thái y, gọi thái y!"

"Ngươi muốn chết hay sao?" Đến lượt Triển Chiêu vội vã kéo tay Bạch Ngọc Đường "Thái y đến, trò đùa này của ngươi liền bại lộ!"

"Không muốn ta bại lộ thì lập tức giúp ta đi!" Bạch Ngọc Đường ghé môi sát tai Triển Chiêu thầm thì "Sao, vẫn không giúp?"

"Chuột điên!" Triển Chiêu mắng "Ngươi thật ra muốn bày trò gì mới được?"

"Mèo, mau lên, mau mang Hổ Tử chạy sang bên kia!"

Triển Chiêu thở dài, bất đắc dĩ xốc Triệu Hổ lên chạy về hướng Bạch Ngọc Đường vừa chỉ.

"Đã xuất huyết nhiều như vậy còn mang hắn đi đâu?" Viên thái y hoảng hồn nhìn vết máu còn vương vãi trên đất "Mau kêu Triển Hộ Vệ dừng lại!"

"Phiền thái y rồi" Bạch Ngọc Đường vỗ vai vị thái y còn đang ôm ngực thở hổn hển, mắt canh chừng cỗ kiệu vừa trờ đến "Chúng ta về đến Khai Phong sẽ không sao nữa!"

Lời chưa dứt, bóng trắng đã vụt đi mất dạng.

Bát Hiền Vương xuống kiệu, vừa vặn thấy được cảnh Viên thái y đang giậm chân vò đầu bứt tai, miệng lẩm bà lẩm bẩm "Viên thái y!"

"Bát Hiền Vương thiên tuế!"

"Miễn lễ, ngài làm sao lại ở chỗ này?" Bát Hiền Vương tò mò "Sao lại có vẻ bồn chồn không yên như thế?"

"Bát Hiền Vương ngài không rõ thôi." Viên thái y giậm chân kể khổ "Vừa rồi Triệu hộ vệ của Khai Phong phủ bị thương nặng mất rất nhiều máu, nhưng Triển hộ vệ lại cứ thế cướp bệnh nhân của lão phu đi mất!"

"Làm sao lại bị thương nặng?" Bát Hiền Vương chau mày "Chẳng phải ban nãy còn đang đá cầu vui vẻ hay sao?"

"Lão phu không rõ, cầu Bát Hiền Vương hỏi nội thị trong cung sẽ rõ hơn!"

Bát Hiền Vương không hỏi nội thị, trực tiếp diện thánh hỏi Tống Nhân Tông Triệu Trinh. Hoàng đế mặt mày đang hớn hở, nghe hỏi liền ngẩn ra "Ban nãy trẫm rời Diệu Võ Lâu, Triệu Hổ chẳng phải chỉ bị ngất sao? Trẫm vì thế mới cho phép Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa người hồi Khai Phong phủ, nếu không trẫm đã bắt họ ở lại cùng dự yến chúc mừng đêm nay rồi!"

***

Triển Chiêu đặt Triệu Hổ nằm xuống giường, đang định đưa tay giải huyệt thì lại bị móng Chuột cản lại "Khoan đã, đợi Đại Nhân đến đã!"

"Bạch Ngọc Đường, ngươi ngứa mình à?" Triển Chiêu nghiến răng "Đợi phụ thân ta tới, chi bằng ngươi nằm sấp xuống sẵn đi!"

"Xì!" Chuột trắng bĩu môi "Nếu ta bị phạt ngươi cũng không xong. Chi bằng giúp ta một chút. Chỉ một chút nữa thôi!"

Triển Chiêu tiếp tục thở dài, không biết đã là lần thứ bao nhiêu. May mà hôm nay Công Tôn tiên sinh ra ngoại thành mua thuốc, nếu không mưu ma chước quỷ kia của con Chuột còn có thể diễn được đến nước này hay sao?

***

"Bát Hiền Vương quang lâm, Bao Chửng chậm trễ tiếp đón, xin Bát Hiền Vương thứ tội!"

"Bao Chửng đừng nói như vậy, bổn vương đến vì nghe nói Triệu hộ vệ bị thương nặng, không rõ tình hình thế nào rồi?"

"Bao Đại Nhân, không xong rồi Bao Đại Nhân!" Bạch Ngọc Đường rền rĩ chạy một mạch từ ngoài xông vào thư phòng. "Hổ Tử hắn... hắn..."

"Hổ Tử thế nào?" Bao Đại Nhân đứng bật dậy

"Mất máu quá nhiều hôn mê không thể tỉnh!" Bạch Ngọc Đường mếu máo "Chúng ta đã thử vận công nhưng khí huyết của hắn quá hư nhược."

"Công Tôn tiên sinh đã hồi phủ chưa?" Bao Công cau mày hỏi vọng ra.

Trương Long mau mắn ứng tiếng "Dạ chưa, chuyến này nhanh nhất cũng phải đến ngày mai Công Tôn tiên sinh mới có thể hồi phủ!"

"Hay là ta vào cung triệu Thái Y?" Bát Hiền Vương lo lắng hỏi

"Vẫn là không nên kinh động đến Hoàng Thượng cùng Thái Hậu," Bao Công khẽ lắc đầu, đoạn lại quay sang Bạch Ngọc Đường hỏi một câu "Cậu được chân truyền không ít từ Lư phu nhân, cậu có ý gì không?"

"Bao Đại Nhân, Ta nhớ Đại Tẩu có nói, gặp trường hợp này, có một phương pháp đặc biệt có thể dùng, nhưng có điều..."

"Có gì cậu cứ nói thẳng!"

"Bao Đại Nhân, Bát Hiền Vương," Bạch Ngọc Đường ngập ngừng vẻ khó nghĩ "Phương pháp này, cần phải có khí huyết chí cương chí dương mới được!"

"Máu của bổn phủ thế nào?" Bao Công xăn vội tay áo, nhưng Bạch Ngọc Đường lập tức lắc đầu "Đại nhân hôm trước mới cảm mạo vừa khỏi, không thể mạo hiểm!"

"Vậy bổn vương thì thế nào?"

Hai mắt Bạch Ngọc Đường lập tức sáng rỡ "Tạ vương gia cứu giúp!"

***

"Chuột, ngươi bày ra một màn này, chỉ để xin ba giọt máu của Bát Hiền Vương?" Triển Chiêu một tay đỡ trán, một tay giải huyệt cho Triệu Hổ

"Nếu từ đầu ngươi chịu giúp ta, Bạch gia phải hao tâm tổn sức đến thế này sao?" Bạch Ngọc Đường không chịu thua vặc lại.

Triệu Hổ tỉnh lại, hồ hồ đồ đồ nhìn hai kẻ đang mắt qua mày lại sát khí đùng đùng bên giường mình, sau đó nhìn xuống y phục, lập tức la thảm một tiếng.

"Ngươi la cái gì?" Bạch Ngọc Đường quay lại mắng

"Ta... ta làm sao lại chảy máu nhiều như vậy?" Triệu Hổ lắp bắp

"Ngươi ngốc vừa thôi chứ?" Bạch Ngọc Đường trợn mắt "Bản thân có bị thương hay không cũng không biết à?"

"Nhưng... nhưng..." Triệu Hổ đáng thương trốn sau lưng Triển Chiêu "Triển Đại Ca!"

Triển Chiêu mím môi "Bạch Ngọc Đường, ngươi cần làm gì lập tức làm cho xong đi! Để Công Tôn tiên sinh về tới ngươi sẽ không còn cơ hội đâu!"

"Yên tâm!" Bạch Ngọc Đường khoát tay

Triển Chiêu lại mở to mắt, thần thái trông rất giống một con mèo vì kinh hãi mà hóa giận "Người hẹn với Công Tôn tiên sinh hôm nay là do ngươi phái tới?"

Bạch Ngọc Đường không trả lời, chỉ nhếch khóe môi. Kim châm trên tay không khách khí đâm một phát vào ngón tay Triệu Hổ.

"Á!"

***

[Con Chuột quá sức rảnh rỗi, lại quá sức to gan...  Làm Chuột thật sảng khoái (chí ít là cho đến khi Bao Đại Nhân gọi nó vào thư phòng, hì hì...)]

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://www.wattpad.com/user/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com