[Phụ Tử Khai Phong 2] Thanh Thiên Phụ Thân
🔏 Phạt Thử (5): Nghiêm Hình
Bên trong Nhân Thọ cung, Bát Hiền Vương kiên nhẫn đợi nội thị giúp Tống Nhân Tông Triệu Trinh cởi bỏ hoàng bào, dìu đến bên phụng ỷ mà Thái Hậu vừa rời đi nằm phủ phục. Triệu Trinh lúc này đầu gối vô lực, tay chân đều nhũn ra như không có gân cốt. Mắt thấy Bát Hiền Vương từng bước tiến lại gần, cả người đều không tự chủ được mà run bắn. "Hoàng thượng, Thái Hậu lệnh ban cho ngài 20 roi. Xin thứ lỗi ta sẽ mạo phạm!"Ngoại trừ lần đó ở Khai Phong phủ bị khép tội bất hiếu suýt phải chịu trượng hình, Triệu Trinh trước giờ vẫn chưa từng bị phạt qua. Nay thình lình trong một lúc phải lĩnh đến 20 roi mây, Triệu Trinh cũng không rõ mình sẽ chống đỡ như thế nào.Bát Hiền Vương giơ tay thật cao, khi đánh xuống lại chỉ dùng không đến một phần lực, nhưng cũng đủ để Triệu Trinh nảy người bật kêu lên một tiếng đau đớn...Bạch Ngọc Đường ở trên mái điện đưa tay bịt chặt hai tai "Con Rồng này, ngươi sợ người thiên hạ không biết ngươi bị đòn hay sao, la to như vậy?"Ngoài sân, Triển Chiêu nghe tiếng hét của Triệu Trinh, thân người cũng không tự chủ được mà run nhẹ. Nội thị khom người chạy vội ra, ghé vào tai Nam Cung Gia nói thầm.Triển Chiêu ngước lên, bắt gặp ánh mắt Nam Cung Gia bối rối, liền khẽ nhếch khóe môi "Bao nhiêu?""Sáu mươi!" Nam Cung Gia nghiêng đầu đi tránh ánh mắt thoáng thảng thốt kia "Xin lỗi!""Chức trách của huynh, Triển Chiêu hiểu được!"Ngọn roi đầu tiên xé gió quất xuống, mang chút tâm tình của Triển Chiêu đánh thành vạn mảnh hoa đăng vỡ vụn."Phụ thân ngươi từng tiến cung diện kiến thái hậu!"Tiếng roi khô khốc đáp xuống da thịt, lạnh lẽo, vô tình..."Phụ thân ngươi đã cầu Thái Hậu ban cho ngươi trừng phạt gấp ba lần!"Đau đớn trên thân thể, cứ thế càng lúc càng tăng..."Gấp ba lần..."Nơi đau đớn nhân lên không chỉ ba lần, lại không phải ở nơi roi kia hạ xuống... "Ba lần!"Mắt chàng mờ điNgười, tại sao lần này lại không tin tưởng hài nhi?Tại sao, ngay cả nhấc tay phạt hài nhi, người cũng không màng nữa? Phụ thân đại nhân, người chán ghét con rồi?Đau! Đến liệt phế tê tâm!
Bạch Ngọc Đường tuy đã bịt kín tai, mắt vẫn mở to nhìn ngọn roi loang loáng trong ánh đèn hoành hành trên thân Triển Chiêu. Trừng phạt trong phòng tuy nháo loạn, phải dừng lại rất nhiều lần để nội thị giữ lại tay chân Triệu Trinh tránh cho hoàng đế bị thương, nhưng cuối cùng hình như cũng đã đến hồi kết thúc.Tiếng roi xé gió chan chát đáp xuống thân thể ngoài sân lại vẫn đều đều không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ.Bát Hiền Vương ủy lạo Triệu Trinh vài câu, rồi cáo lui vội vã rời đi. Đến sân điện lại tuyệt nhiên không thấy thân ảnh muốn tìm. "Triển hộ vệ đâu?" Bát Hiền Vương quát lên "Đã nói lưu người lại cho Thái Y chăm sóc!"Nam Cung Gia thở dài cúi đầu cung tay "Triển Chiêu chuyển lời tạ Vương Gia quan tâm! Bạch Ngọc Đường đã đưa huynh ấy đi!"Bát Hiền Vương cũng thở dài. Ông cũng không lạ gì tính tình của Bạch Ngọc Đường. Nói đưa người đi, chính xác chính là cướp người?Bạch Ngọc Đường quả thật là cướp người. Roi cuối cùng vừa chạm xuống, Nam Cung Gia còn chưa kịp thu tay, một bóng trắng đã lướt ào qua như một cơn lốc, cuốn lấy thân thể vô lực của Triển Chiêu đặt vững vàng trên lưng, tung người đi mất. "Bạch Ngọc Đường, hướng này không phải Khai Phong phủ!"Bạch Ngọc Đường đảo mắt "Mèo, ngươi chưa bị đánh cho hồ đồ sao?""Ngươi đưa ta đi đâu?""Bạch phủ!""Thả ta xuống!" Triển Chiêu giãy ra "Ta phải về phục mệnh Bao Đại Nhân!""Ta lầm, ngươi đúng là đã bị đánh đến hồ đồ. Đã bị đánh ra thế này mà còn muốn về nộp mạng nữa à?"***Bạch Phúc đi trước, Công Tôn Sách tay nắm chặt quai hòm thuốc vội vã theo sau. Chưa vào đến hoa viên đã nghe vẳng ra giọng của Bạch Ngọc Đường đang mắng người. Triển Chiêu cật lực nắm lại tà áo "Ta tự làm được!""Nam nhân với nhau, ngươi cho là ta sẽ ăn ngươi sao?" "Không làm phiền ngươi!" Triển Chiêu toàn thân đã rã rời đến mi mắt cũng nâng không nổi, mấp máy đôi môi không chút huyết sắc "Cho ta nghỉ một chút!"Một chút thôi! Ta mệt lắm!Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh tượng ấy, cắn răng "Bây giờ không tắm làm sao thượng dược. Không cởi áo cũng được, cứ thế vào đi!"Lúc Bạch Phúc cùng Công Tôn Sách bước qua ngưỡng cửa, chỉ thấy rào một tiếng, giữa phòng dâng lên một cột nước lớn. Đến lúc mưa tạnh trời sáng, lại vẫn không thấy Triển Chiêu đâu. Bạch Ngọc Đường chau mày "Mèo? Ló đầu lên đi, chơi vui lắm sao?"Công Tôn Sách vứt cả hòm thuốc vội vàng chạy đến. ***"Công Tôn tiên sinh!" Bạch Ngọc Đường đứng một bên giường, hai tay xoắn vặn vào nhau "Ta không cố ý đâu, nhưng con Mèo cứng đầu nhất định không cho ta giúp thay áo thoa thuốc, bí quá ta mới...""Trấn nước cậu ấy?""Tiên Sinh!""Bạch Ngọc Đường, cậu nha!" Công Tôn Sách xoay người định tìm lọ thuốc, đã lại thấy Bạch Ngọc Đường chìa một bình ngọc màu xanh tinh xảo đến trước mặt "Này là cái gì?""Của Đại Tẩu cho ta phòng thân! Tiên Sinh xem có dùng được không?""Mua chuộc ta sao?" Công Tôn Sách nhịn không được khẽ lắc đầu cười "Cậu mang Triển Chiêu về Bạch Phủ mà không trực tiếp về Khai Phong, không sợ bị khép tội bắt cóc cầm giữ một lần nữa sao?"Bạch Ngọc Đường bĩu môi xịu mặt...***Bát Hiền Vương Triệu Đức Phương hai tay chắp sau lưng đi tới đi lui, chốc chốc lại dõi mắt ra ngoài cửa lớn, chốc chốc lại khẽ liếc Bao Công đang nhàn nhã thưởng trà. Vẻ ngoài nhàn nhã đó tuy qua mắt được tứ đại hộ vệ, nhưng lại không qua mắt được Bát Hiền Vương. Những ngón tay nắm chặt chén trà kia lại không phải đang run rẩy vì hài tử đó hay sao?"Bao Chửng, bổn vương thật sự..." "Vương gia không cần nói!" Bao Công ngăn lại "Vương gia đã giúp đỡ Bao Chửng rất nhiều, khuyển tử bị phạt như vậy, Thái Hậu đã khoan hồng lắm rồi!"Triệu Đức Phương nghẹn lời, bưng chung trà uống cạn. ***Bạch Phúc vừa ngừng cỗ xe song mã trước cửa Khai Phong, bên trong tứ đại hộ vệ đã túa ra như đã chờ rất lâu. "Triển Chiêu!""Về rồi!" Bát Hiền Vương thở ra nhẹ nhõm, lại liếc sang vị nghiêm phụ thiết diện không biểu tình kia. "Bổn vương đã có thể yên tâm hồi cung!"Triển Chiêu gỡ tay Công Tôn Sách đang dìu, cố gắng giữ thẳng thân người, bước đến hai bước hạ gối quỳ xuống."Thuộc hạ tham kiến Vương Gia, tham kiến Đại Nhân!"Những ngón tay quanh chung trà lại run lên. "Triển Hộ Vệ mau bình thân!" Triệu Đức Phương nhác thấy Bao Công vẫn không nhúc nhích, trong lòng bất nhẫn liền sải hai bước đến trước mặt Triển Chiêu, đưa tay định đỡ chàng lên. "Vương gia," Bao Công chợt lên tiếng "Bao Chửng không dám khiến Vương Gia hồi cung chậm trễ. Vương Triều Mã Hán, cung tiễn Bát Vương Gia!"Triệu Đức Phương trong lòng thở dài."Triển Chiêu, bảo trọng!"
Bạch Ngọc Đường tuy đã bịt kín tai, mắt vẫn mở to nhìn ngọn roi loang loáng trong ánh đèn hoành hành trên thân Triển Chiêu. Trừng phạt trong phòng tuy nháo loạn, phải dừng lại rất nhiều lần để nội thị giữ lại tay chân Triệu Trinh tránh cho hoàng đế bị thương, nhưng cuối cùng hình như cũng đã đến hồi kết thúc.Tiếng roi xé gió chan chát đáp xuống thân thể ngoài sân lại vẫn đều đều không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ.Bát Hiền Vương ủy lạo Triệu Trinh vài câu, rồi cáo lui vội vã rời đi. Đến sân điện lại tuyệt nhiên không thấy thân ảnh muốn tìm. "Triển hộ vệ đâu?" Bát Hiền Vương quát lên "Đã nói lưu người lại cho Thái Y chăm sóc!"Nam Cung Gia thở dài cúi đầu cung tay "Triển Chiêu chuyển lời tạ Vương Gia quan tâm! Bạch Ngọc Đường đã đưa huynh ấy đi!"Bát Hiền Vương cũng thở dài. Ông cũng không lạ gì tính tình của Bạch Ngọc Đường. Nói đưa người đi, chính xác chính là cướp người?Bạch Ngọc Đường quả thật là cướp người. Roi cuối cùng vừa chạm xuống, Nam Cung Gia còn chưa kịp thu tay, một bóng trắng đã lướt ào qua như một cơn lốc, cuốn lấy thân thể vô lực của Triển Chiêu đặt vững vàng trên lưng, tung người đi mất. "Bạch Ngọc Đường, hướng này không phải Khai Phong phủ!"Bạch Ngọc Đường đảo mắt "Mèo, ngươi chưa bị đánh cho hồ đồ sao?""Ngươi đưa ta đi đâu?""Bạch phủ!""Thả ta xuống!" Triển Chiêu giãy ra "Ta phải về phục mệnh Bao Đại Nhân!""Ta lầm, ngươi đúng là đã bị đánh đến hồ đồ. Đã bị đánh ra thế này mà còn muốn về nộp mạng nữa à?"***Bạch Phúc đi trước, Công Tôn Sách tay nắm chặt quai hòm thuốc vội vã theo sau. Chưa vào đến hoa viên đã nghe vẳng ra giọng của Bạch Ngọc Đường đang mắng người. Triển Chiêu cật lực nắm lại tà áo "Ta tự làm được!""Nam nhân với nhau, ngươi cho là ta sẽ ăn ngươi sao?" "Không làm phiền ngươi!" Triển Chiêu toàn thân đã rã rời đến mi mắt cũng nâng không nổi, mấp máy đôi môi không chút huyết sắc "Cho ta nghỉ một chút!"Một chút thôi! Ta mệt lắm!Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh tượng ấy, cắn răng "Bây giờ không tắm làm sao thượng dược. Không cởi áo cũng được, cứ thế vào đi!"Lúc Bạch Phúc cùng Công Tôn Sách bước qua ngưỡng cửa, chỉ thấy rào một tiếng, giữa phòng dâng lên một cột nước lớn. Đến lúc mưa tạnh trời sáng, lại vẫn không thấy Triển Chiêu đâu. Bạch Ngọc Đường chau mày "Mèo? Ló đầu lên đi, chơi vui lắm sao?"Công Tôn Sách vứt cả hòm thuốc vội vàng chạy đến. ***"Công Tôn tiên sinh!" Bạch Ngọc Đường đứng một bên giường, hai tay xoắn vặn vào nhau "Ta không cố ý đâu, nhưng con Mèo cứng đầu nhất định không cho ta giúp thay áo thoa thuốc, bí quá ta mới...""Trấn nước cậu ấy?""Tiên Sinh!""Bạch Ngọc Đường, cậu nha!" Công Tôn Sách xoay người định tìm lọ thuốc, đã lại thấy Bạch Ngọc Đường chìa một bình ngọc màu xanh tinh xảo đến trước mặt "Này là cái gì?""Của Đại Tẩu cho ta phòng thân! Tiên Sinh xem có dùng được không?""Mua chuộc ta sao?" Công Tôn Sách nhịn không được khẽ lắc đầu cười "Cậu mang Triển Chiêu về Bạch Phủ mà không trực tiếp về Khai Phong, không sợ bị khép tội bắt cóc cầm giữ một lần nữa sao?"Bạch Ngọc Đường bĩu môi xịu mặt...***Bát Hiền Vương Triệu Đức Phương hai tay chắp sau lưng đi tới đi lui, chốc chốc lại dõi mắt ra ngoài cửa lớn, chốc chốc lại khẽ liếc Bao Công đang nhàn nhã thưởng trà. Vẻ ngoài nhàn nhã đó tuy qua mắt được tứ đại hộ vệ, nhưng lại không qua mắt được Bát Hiền Vương. Những ngón tay nắm chặt chén trà kia lại không phải đang run rẩy vì hài tử đó hay sao?"Bao Chửng, bổn vương thật sự..." "Vương gia không cần nói!" Bao Công ngăn lại "Vương gia đã giúp đỡ Bao Chửng rất nhiều, khuyển tử bị phạt như vậy, Thái Hậu đã khoan hồng lắm rồi!"Triệu Đức Phương nghẹn lời, bưng chung trà uống cạn. ***Bạch Phúc vừa ngừng cỗ xe song mã trước cửa Khai Phong, bên trong tứ đại hộ vệ đã túa ra như đã chờ rất lâu. "Triển Chiêu!""Về rồi!" Bát Hiền Vương thở ra nhẹ nhõm, lại liếc sang vị nghiêm phụ thiết diện không biểu tình kia. "Bổn vương đã có thể yên tâm hồi cung!"Triển Chiêu gỡ tay Công Tôn Sách đang dìu, cố gắng giữ thẳng thân người, bước đến hai bước hạ gối quỳ xuống."Thuộc hạ tham kiến Vương Gia, tham kiến Đại Nhân!"Những ngón tay quanh chung trà lại run lên. "Triển Hộ Vệ mau bình thân!" Triệu Đức Phương nhác thấy Bao Công vẫn không nhúc nhích, trong lòng bất nhẫn liền sải hai bước đến trước mặt Triển Chiêu, đưa tay định đỡ chàng lên. "Vương gia," Bao Công chợt lên tiếng "Bao Chửng không dám khiến Vương Gia hồi cung chậm trễ. Vương Triều Mã Hán, cung tiễn Bát Vương Gia!"Triệu Đức Phương trong lòng thở dài."Triển Chiêu, bảo trọng!"
》》》》》》》》》《《《《《《《《《
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://www.wattpad.com/user/VietchoChieu
Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!
- Chiêu Khang -
》》》》》》》》》《《《《《《《《《
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com