TruyenHHH.com

Phu Phu To Doi Chieu Mang Theo Be Con Bao Hong Tu Show Giai Tri

Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp

======

Nhóm trùng con lại từng người luyện đàn một hồi, liền đến thời gian nghỉ trưa.

Cơm trưa ăn tại nhà ăn ở học viện Âm Nhạc đế quốc. Thừa dịp khi nhóm trùng con ăn uống thỏa thích, nhóm hùng trùng tập thể dùng quang não tổ chương trình đưa cho bọn họ báo cáo tình huống cho nhóm thư quân.

Phần báo cáo này cũng là một phần trong phát sóng trực tiếp, lúc khán giả trò chuyện, lại phát hiện Yến Thỉ lựa chọn che giấu trò chuyện.

【 Có cái gì là chúng tôi không thể nghe! 】

【 Đúng đúng, để tôi nghe một chút! 】

Chỉ là màn hình bên phía Yến Thỉ vẫn luôn là đen, khán giả mất đi kiên nhẫn, lại phân tán ở trong phòng phát sóng trực tiếp của các gia trưởng khác.

Yến Thỉ cùng Văn Khanh giao lưu xong, đem quang não trả lại cho nhân viên công tác. Hắn mới vừa quay người lại, liền nhìn đến Quý Diệu Thanh đứng ở xa nhìn hắn.

Yến Thỉ nhìn nhìn phát sóng trực tiếp còn chưa mở ra lại, do dự trong nháy mắt, vẫn là đi về phía Quý Diệu Thanh.

Quý Diệu Thanh vẫn luôn đứng ở tại chỗ, Yến Thỉ dừng lại cách hắn không xa, đánh giá một lát, khẽ thở dài cảm khái: " Anh cũng chưa có thể nhận ra tới, em đã lớn như vậy rồi. "

Quý Diệu Thanh nghe hắn nói xong những lời này, vành mắt nháy mắt đỏ ửng, hắn nghẹn ngào hô một tiếng: " Lão sư... "

*

Dụ Chiếu chọc mâm đồ ăn, chậm rì rì ăn chúng.

Thư phụ không ở, không có trùng sẽ cưỡng bách bé, nhưng bé vẫn là kiên trì ăn rất nhiều đồ vật, chẳng sợ bé một chút hứng thú ăn uống cũng không có.

Đàn piano quá khó khăn, bé một chút cũng không thích.

Nhưng là những trùng con khác giống như đều thích ứng rất khá, đặc biệt là Bùi Tuyết.

Bùi Tuyết hình như có thiên phú âm nhạc cực cao, chỉ ngắn ngủn một buổi sáng liền trở thành đối tượng được trùng chung quanh khen ngợi không dứt. Ngoài những gia trưởng tham gia tiết mục, thậm chí còn có gia trưởng đưa trùng con tới học đàn vây xem, tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ Bùi Tịch.

Mà loại đãi ngộ này, từ trước đến nay đều là Dụ Chiếu độc hưởng.

Bé không có giống những trùng con khác đi vây xem Bùi Tuyết, Quý Diệu Thanh cũng không ở bên người, bé liền không hề luyện đàn, lén chuồn ra khỏi phòng đàn. Nhưng Dụ Chiếu không biết là, cameras phát sóng trực tiếp cũng thong thả đi theo phía sau bé.

Dụ Chiếu bước đi trên hành lang dài, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiết xạ ra bóng dáng bé. Đúng lúc này, bé nhìn đến một tiểu thư trùng lẻ loi, ôm đầu gối ngồi ở trên cầu thang phát ngốc.

Dụ Chiếu vốn dĩ không nghĩ quấy rầy cậu ấy, nhưng là chỉ trùng con kia giống như thấy được bé, vậy mà lập tức đứng lên, hưng phấn vẫy tay với bé: " Nè! "

Cậu ấy hai ba bước từ trên cầu thang nhảy xuống, chạy đến bên người Dụ Chiếu, đôi mắt sáng lấp lánh: " Tớ biết cậu! Cậu có phải là tham gia chương trình phát sóng trực tiếp rất hỏa kia đi! Là có thể đem cánh thu vào Dụ Chiếu! "

Vừa nói bé vừa nhìn chung quanh, không thấy được có màn ảnh phát sóng trực tiếp, có chút nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu: " Sao chỉ có mình cậu nha? Cậu lạc đường sao? "

Không nghĩ tới, hành động của bé đều bị người xem xem phát sóng trực tiếp xem ở trong mắt.

【 2333 Tiểu trùng con nhiệt tình. 】

【 Ô ô ô thật đáng yêu! 】

【 Đúng vậy, sao chỉ có mình Dụ Chiếu chứ, đau lòng quá. 】

Dụ Chiếu nhỏ giọng nói: " Tớ không muốn đánh đàn, muốn đi ra dạo một chút, liền đi đến này. "

Trùng con trước mặt lại nở nụ cười: " Thật ra tớ cũng là không muốn đánh đàn, mới trốn đến nơi này. Tớ không thích đàn piano một chút nào, nhưng là hùng phụ nhất định bắt tớ học... A, đúng rồi, tớ tên Mạc Ly! "

Dụ Chiếu không nghĩ tới còn có trùng con giống mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều, hai chỉ trùng con nói chuyện một hồi, liền thành lập lên hữu nghị.

Mạc Ly nhìn nhìn đồng hồ, lập tức có chút hoảng loạn: " Hùng phụ của tớ sắp tới đón tớ rồi! Tớ đi về trước đây! "

Dụ Chiếu có chút luyến tiếc, vì thế nói: " Thế tớ đi cùng cậu. "

Hai chỉ trùng con vui mừng nắm tay nhau, bước về phía phòng học. Khi làn đạn cũng đang vì giờ khắc năm tháng tĩnh hảo này mà say mê, Mạc Ly đột nhiên trắng mặt.

Trước cửa phòng học, cách phòng đàn của Bùi Tuyết không xa, một vị hùng trùng sắc mặt xanh mét đang nhíu chặt mày, sau khi nhìn đến Mạc Ly, bước nhanh đến chỗ bọn họ. Quý Diệu Thanh cùng Yến Thỉ tìm kiếm Dụ Chiếu cũng vừa vặn nhìn đến bọn họ.

Nhóm trùng con luyện xong đàn vừa vặn ra tới, bé Chanh liếc mắt một cái liền thấy được hùng phụ, vừa định vẫy tay với hắn, lại phát hiện hắn vẫn luôn nhìn Dụ Chiếu, lập tức có chút mất mát.

Mà đúng lúc này, hùng phụ của Mạc Ly đột nhiên túm cổ áo Mạc Ly, kéo bé tới trước người, tiếp theo hung hăng tát bé một bạt tai.

" Bang ——! "

Thanh âm thanh thúy vang dội quanh quẩn ở hành lang, hùng trùng còn ngại không đủ, gào thét lớn tiếng răn dạy Mạc Ly: " Ba tốn nhiều tiền như vậy cho con học đàn, là để con trốn học hả??!! "

Trùng chung quanh đều bị một màn này sợ ngây người, mà Mạc Ly bị sưng một bên gò má lại cúi đầu thuận theo, ngậm nước mắt xin lỗi hùng trùng.

Làn đạn cũng bị một tát thanh thúy này làm cho yên lặng một giây, tiếp theo, làn đạn phô thiên cái địa thiếu chút nữa bao phủ hết màn hình,

【 ????? 】

【 Không phải, dù trùng con có sai, nhưng không thể hảo hảo nói chuyện sao?? 】

【 Cảm xúc của hùng trùng cũng quá không ổn định đi!! 】

Hùng trùng thô bạo xô đẩy Mạc Ly, đẩy mạnh bé vào phòng đàn, Dụ Chiếu nắm chặt nắm tay, bé hướng về phía hùng phụ Mạc Ly hô: " Cậu ấy rõ ràng không thích đánh đàn! Vì sao phải ép buộc cậu ấy chứ!! "

Chỉ hùng trùng kia tựa hồ rốt cuộc chú ý tới Dụ Chiếu, vẻ mặt hung thần ác sát: " Ta giáo dục trùng con nhà ta, cùng ngươi có quan hệ gì?! "

Dụ Chiếu rõ ràng rất sợ hãi, nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt, lại dũng cảm nói: " Chú ép buộc cậu ấy làm việc cậu ấy không thích, thì là gia trưởng gì chứ! "

Đây cũng là, lời nói mà Dụ Chiếu vẫn luôn chôn giấu ở trong lòng nhiều năm, rốt cuộc tại một khắc này thừa dịp cơ hội này phát tiết ra tới.

Hùng trùng bị chọc giận, cũng mặc kệ chung quanh là tình huống như thế nào, bước đến cạnh Dụ Chiếu muốn cho tiểu tể tử này một chút giáo huấn.

Dụ Chiếu sợ hãi nhắm mắt lại, lại cảm giác có một bóng ma che ở trước người bé.

Bé lặng lẽ mở to mắt, nhìn đến Yến Thỉ tiên sinh chặt chẽ bắt lấy cánh tay của hùng trùng kia, thân thể thon dài tại một khắc này giống như một bức tường cao lớn: " Anh muốn động thủ với ai? Hử? "

Qua không lâu, Quý Diệu Thanh liên hệ hiệp hội bảo hộ trùng con cùng quan tuần tra tinh tế đuổi tới, liên hệ thư phụ Mạc Ly, làm hắn tới xử lý việc của hùng chủ cùng trùng con.

Yến Thỉ đặt tay lên vai Dụ Chiếu đang phát run, trấn an bé: " Không có việc gì, cháu rất dũng cảm. "

Thư phụ Mạc Ly vội vàng tới rồi, sau khi hiểu biết tình huống trước thay thế hùng chủ xin lỗi Yến Thỉ, tiếp theo muốn mang trùng con cùng hùng chủ về.

Dụ Chiếu cúi đầu, không dám nhìn tới Mạc Ly. Lúc ấy bé chỉ nghĩ làm Mạc Ly không vất vả nữa, lại không nghĩ tới sẽ gây thêm phiền phức cho cậu ấy.

Khi một nhà ba người bọn họ sắp rời khỏi, Mạc Ly tránh thoát thư phụ nắm tay bé, xông tới cho Dụ Chiếu một cái ôm.

" Cảm ơn cậu! " Bé nhỏ giọng nói bên tai Dụ Chiếu: " Cảm ơn cậu nguyện ý vì tớ nói chuyện! "

Dụ Chiếu hít hít mũi, giơ tay ôm lại cậu ấy.

——

Buổi tối, Yến Thỉ xử lý xong mọi việc thể xác và tinh thần nhẹ nhàng, mang theo bé Chanh đã rửa mặt xong nằm lên giường.

Bé Chanh lại ở trong lòng ngực hắn trở mình, ngồi dậy nhìn hắn, có chút rầu rĩ không vui.

Yến Thỉ biết hôm nay đã có chút xem nhẹ bé Chanh, liền trêu đùa bé: " Sao vậy? Ai làm bé Chanh của chúng ta không vui thế? "

Bé Chanh không cười, bé moi ngón tay, một đôi cánh nhỏ cũng gục xuống, thực mất mát hỏi Yến Thỉ: " Hùng phụ, có phải ba càng thích Dụ Chiếu không? "

Yến Thỉ sửng sốt, tiếp theo nói: " Vậy muốn xem là so với ai nha. So với con, đương nhiên càng thích con rồi. "

Bé Chanh lại lắc đầu: " Chính là bà vẫn luôn chăm sóc Dụ Chiếu... Con không muốn hùng phụ chú ý Dụ Chiếu nhiều hơn chú ý con, con có phải rất xấu không? "

Yến Thỉ hiểu ra.

Hắn cũng ngồi dậy, làm bé Chanh mặt đối mặt với hắn.

" Bé Chanh một chút cũng không xấu. Đây chỉ là một ít cảm xúc theo bản năng, chúng ta giống nhau kêu nó là ghen tỵ. "

Bé Chanh vẻ mặt đau khổ: " A? Ghen tỵ còn không phải là rất xấu rất xấu sao? "

Yến Thỉ cười cười: " Bản năng nào có phân tốt xấu đâu? Mỗi chỉ trùng đều sẽ ghen tỵ nha. Nói ví dụ, hôm nay ba nghe bé Chanh khen ca ca đàn piano, ba liền rất ghen tỵ với hắn, vậy mà hắn lại được bé Chanh khích lệ! "

Bé Chanh cười khanh khách lên: " Hùng phụ cũng sẽ ghen tỵ! Thế còn thư phụ thì sao nha? Những trùng khác nữa? "

" Đương nhiên đều sẽ nha. Chỉ cần không vì ghen tỵ làm ra chuyện xấu gì, thì có quan hệ gì đâu chứ? Con sẽ vì ba chăm sóc Dụ Chiếu liền khi dễ bạn ấy sao? "

" Đương nhiên sẽ không! "

" Vậy thì không sao rồi. "

Bé Chanh trầm mặc, nhẹ nhàng nói: " Con cảm thấy hùng phụ là trên thế giới tốt nhất hùng phụ. Nhưng con không phải tốt nhất trùng con. "

Yến Thỉ dịu dàng nói cho bé: " Không phải như thế. Thật ra hùng phụ cũng không phải gia trưởng rất tốt, đúng là bởi vì bé Chanh rất ngoan, mới làm ba nhìn có vẻ là gia trưởng rất tuyệt. "

" Mới không phải! Hùng phụ là tốt nhất vô địch vũ trụ!! "

" Ừm, vậy ba cũng cảm thấy bé Chanh là trùng con tốt nhất vô địch vũ trụ. "

Bé Chanh nở nụ cười, đôi mắt cong thành trăng non, nhưng bé vẫn là vòng về vấn đề ban đầu: " Cho nên mặc kệ con so với ai, hùng phụ cũng sẽ chọn con làm trùng con, đúng hay không? "

Yến Thỉ trong lòng mềm mại, vươn ra ngón út: " Đương nhiên rồi. Chúng ta tới móc ngoéo đi. "

Bé Chanh nghi hoặc: " Cái gì là móc ngoéo? "

Bé học theo Yến Thỉ vươn ra ngón út, Yến Thỉ móc lấy ngón út của bé: " Là ước định. Vô luận dưới tình huống nào, đều sẽ không ném xuống bé Chanh, mặc kệ cùng ai đối lập, đều sẽ yêu bé Chanh nhất. "

" Móc ngoéo ước định, một trăm năm, không được đổi. "

Ngón tay cái của hắn ấn một chút ngón tay cái của bé Chanh, vừa lòng nói: " Đóng dấu! Ước định có hiệu lực. "

Bé Chanh xem ngây người, bé ôm tay nhỏ của mình, tươi cười càng lúc càng lớn: " Móc ngoéo ước định, một trăm năm, không được đổi! "

Yến Thỉ nhéo nhéo khuôn mặt bé: " Mau ngủ, bạn nhỏ Yến Chanh. "

Bé Chanh hi hi ha ha chui vào chăn nhỏ, kiên trì muốn nắm ngón út của Yến Thỉ đi ngủ.

Phòng quy về bình tĩnh, sau một lúc lâu, giọng của bé Chanh lại toát ra tới, ngọt ngào, tinh tế nói một câu.

" Hùng phụ, con yêu ba."

Yến Thỉ gợi lên khóe miệng, dịch chăn cho bé: " Ba cũng rất yêu bé Chanh. Ngủ ngon. "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com