Phu Lam
Vết thương của Doãn Tiểu Đao, sau khi phần đóng vảy tróc đi thì không để lại một chút vết tích nào cả.Lam Diệm không thể không khâm phục năng lực lành lại của làn da cô.Thấy cô vẫn chưa truy cứu chuyện hắn làm cô bị thương, hắn cũng liền không nhắc lại. Thậm chí, nỗi đau đớn vật vã trong bảy ngày kia, cả đời này hắn cũng không muốn nhớ đến.Cứ coi như là niết bàn trùng sinh đi.(Niết bàn trùng sinh: dùng để chỉ phượng hoàng niết bàn. Trong truyền thuyết về phượng hoàng niết bàn, phượng hoàng là sứ giả hạnh phúc của thế gian, mỗi 500 năm, nó sẽ mang theo tất thảy những điều không vui và oán niệm thù hận tích lũy trong nhân gian này, dấn thân vào liệt hỏa nóng hừng hực để tự thiêu, dùng kết cuộc của sinh mệnh và cái đẹp để đổi lấy sự cát lành và hạnh phúc cho nhân gian. Đồng thời sau khi thể xác chịu đựng những đau đớn cùng cực và tôi luyện, nó mới có thể sống lại (trùng sinh) trong thể xác càng tốt đẹp hơn. – Theo baidu)Triệu chứng cấp tính của Lam Diệm đã dần dần mất hẳn, để lại là một cuộc chiến tranh trường kỳ. Trong thời gian trị liệu, đa phần tâm lý của người cai nghiện đều sẽ méo mó. Lam Diệm lo lắng ngày nào cũng nằm lì trong phòng sẽ sinh ra chứng buồn bực, bèn suy nghĩ đến việc ra ngoài tìm thú vui.Thú vui ấy, không có gì ngoài chuyện ăn uống, gái gú, bài bạc.Gái gú, hắn bất lực.Bài bạc, kinh tế của hắn túng thiếu.Còn lại, chính là ăn ăn uống uống.Lam Diệm tra xem số dư tài khoản ngân hàng của mình. May mắn là, tuy rằng hắn bỏ bê công việc, nhưng tiền lương quản đốc vẫn được phát như thường.Có tiền, là đủ sức mạnh.Dạo gần đây, hai người họ đều ăn cơm của tiệm ăn, thật sự là ngán rồi, thế là Lam Diệm quyết định ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.Doãn Tiểu Đao tất nhiên vui vẻ đồng ý.Lúc sắp ra ngoài, Lam Diệm phát hiện một chuyện.Chuyện mà Doãn Tiểu Đao nói không có ai tìm hắn, không phải thật sự là không có người tìm, mà là cô đã tắt điện thoại của hắn rồi, người khác muốn tìm cũng tìm không được.Hắn nhìn màn hình điện thoại đen xì, quở mắng, "Cô mắc gì tắt điện thoại của tôi?""Tôi chưa tắt thì nó đã tự tắt rồi." Doãn Tiểu Đao nói đúng theo sự thật, "Hết pin rồi."Hắn hung dữ, "Cô không biết sạc pin cho nó à?""Không biết." Cô có lý chẳng sợ gì.Lam Diệm giận rồi, "Nhỡ ra mấy chuyện tốt như tăng lương hay khen thưởng gì đó phải báo cho tôi biết thì sao? Tôi lỡ mất bao nhiêu cơ hội.""Anh không đi làm, sẽ không khen thưởng anh." Cô nghiêm mặt, "Hơn nữa, anh không cai nghiện, tiền thưởng nhiều hơn thì cũng không có mạng để xài."Hắn lại bị cô chọc tức đến hộc máu.Nhưng mặc cho hắn có phẫn nộ thế nào thì cô cũng bình lặng như thường. Hắn chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng.Hai người ra ngoài.Thế giới bên ngoài, vẫn bình thường như trước đây.Sắc mặt tái nhợt của Lam Diệm, dưới nắng mặt trời, không cách nào che giấu được tình trạng bệnh hoạn. Hắn hít thở sâu, thôi miên bản thân, "Mình là một soái ca."Nhưng đi trên đường thì không còn rực rỡ như ngày xưa nữa. Hắn của ngày trước là tiêu điểm được mọi người chú mục, tuấn mỹ bất phàm. Mà nay, không có bao nhiêu người khác phái nhìn hắn nhiều thêm một lần. Thậm chí, ánh mắt của những người qua đường ngẫu nhiên ném đến, đều có chút kỳ quái.Nhưng mà, hắn vốn đã không thích sự nhiệt tình của các bà bác bà thím, bởi thế cũng không hề bối rối gì, chỉ là miệng mồm chẳng chịu ở không, bèn nói một câu, "Đợi khi tôi mập lên rồi, đẹp trai chết mấy người."Nghe thế, Doãn Tiểu Đao nghiêng đầu nhìn hắn, sau khi đánh giá tỉ mỉ, cô nói, "Mấy ngày trước anh còn xấu hơn." Vẻ mặt dữ tợn đáng sợ đó xấu không còn gì để nói. Tướng mạo xấu, tâm cũng xấu."Hơ hơ." Lam Diệm cười lạnh, "Xấu hơn nữa thì cũng đẹp hơn cô.""Nhưng anh thích tôi." Lúc nói câu này, cô rất tự hào."..." Hắn nổi đóa, "Vu khống! Cái đứa vu khống nhà cô!"Doãn Tiểu Đao mặc kệ hắn, đi về phía trước.Lam Diệm vung nắm đấm với bóng lưng của cô, "Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi làm thịt cô." Sớm muộn thôi.Trước khi ra khỏi nhà, Lam Diệm lên mạng tìm được một nhà hàng Khái Niệm.Mới khai trương, giảm giá còn 88%.Vì khoản giảm giá này, hắn xông vào.Nhà hàng Khái Niệm này, rất khái niệm. Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao vòng cả một vòng rưỡi trên cái tầng ba của tòa nhà nhỏ này mới tìm được cửa.Đó là một cửa đá tự động, rất có phong cách của phái Cổ Mộ. Đèn đóm bên trong mờ mịt, mũ, quần áo, giày của phục vụ toàn màu đen.Chưa tới 12 giờ, khách không nhiều.Lam Diệm chọn vị trí trong góc.Ánh đèn vàng mù mờ.Thực đơn chỉ có chữ viết, hình ảnh một món ăn cũng chẳng có.Lúc Lam Diệm chọn món, hắn cảnh cáo Doãn Tiểu Đao, "Tôi rất nghèo, cô không được ăn đồ quá mắc đấy."Cô rất thông cảm cho hắn, vui sướng đồng ý.Hai người, ba món thịt một món rau, kèm theo bốn chén cơm trắng.Món đầu tiên lên bàn.Là món thịt nhưng bị cắt thành từng miếng từng miếng vụn nhỏ.Lam Diệm đếm đếm thịt bò vụn trong đĩa, tổng cộng có 16 miếng. Hắn lẩm bẩm, "Ăn cướp à, tôi bỏ 298 đồng ra có thể mua được 3,5 kg thịt bò."(298 tệ bằng khoảng 1 triệu VND)Doãn Tiểu Đao cũng nhìn cái đĩa.Thế là, hai người đầu kề sát đầu, dưới ánh đèn vàng mờ, đếm thịt bò vụn.Chất tóc của Doãn Tiểu Đao rất mềm mại.Của Lam Diệm thì xoăn nhẹ trời sinh.Bóng của hai người phủ lên mặt bàn, hai bóng tròn đan nhau."Mười sáu." Lam Diệm đếm xong lượt thứ hai."Đúng, mười sáu." Doãn Tiểu Đao cũng đã đếm xong."Tôi sáu cô mười." Hắn ngẩng đầu, suýt tí thì đụng vào mặt cô. Vẫn may là hắn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách."Được." Sau khi ngồi thẳng người, cô cầm đũa lên liền bắt đầu ăn.Chưa đến 20 giây, mười miếng thịt bò vụn đã bốc hơi mất.Lam Diệm thấy thế, vội vàng đổ sáu miếng còn lại vào chén của mình. Mấy giây sau, hắn chia phần trong chén mình ra cho cô thêm ba miếng, "Cô ăn trước đi, tôi đợi món thịt khác."Doãn Tiểu Đao chẳng chút khách sáo, xiên cả ba miếng thịt, một hơi ăn sạch.Khóe miệng Lam Diệm giật một cái, "Tôi biết sẽ có cái cảnh tượng này mà." Cũng may vị trí của hai người họ trong góc, không thì ở nơi đông người này mất mặt biết bao. Nhưng mà, quen biết cái đứa đần này, vốn đã là một chuyện mất mặt rồi.Nếu món thịt đầu tiên đã chỉ có 16 miếng, vậy thì những món tiếp theo, số lượng cũng chẳng thể nhiều thêm được gì.Bất đắc dĩ, vì để cho Doãn Tiểu Đao ăn no, Lam Diệm gọi thêm ba món nữa.Cuối cùng, hóa đơn vừa ra hắn đã hối hận. "Đao thị vệ à, chi bằng cô ở lại đây rửa chén nửa tháng đi, được không?" Tại sao lại phải ra ngoài ăn một bữa hoành tráng, có số tiền này, tự hắn có thể nấu tiệc cả mười mấy ngày."Không được." Người chẳng chút mảy may phiền não vì hóa đơn là Doãn Tiểu Đao nói như thế.Cơn giận của Lam Diệm không nơi phát tiết. Rõ ràng là cô ăn nhiều hơn hắn, vậy mà một xu tiền cũng không chịu móc ra. Hắn ném hóa đơn về phía cô, "Sau này chẳng bao giờ ra ngoài ăn sang nữa!"Doãn Tiểu Đao không để ý lửa giận của hắn, chỉ chọn điểm quan trọng mà hỏi, "Tứ Lang, sau này anh sẽ ở nhà nấu đồ ăn sang cho tôi sao?""Con khỉ! Tôi phải bỏ đói chết cô."Cô suy xét một hồi, nói, "Vậy anh làm cơm chiên cho tôi là được.""Cơm chiên cơm chiên." Hắn tức đến muốn lật bàn. "Chỉ biết có cơm chiên."Cô lại suy xét thêm một hồi, lại nói, "Bún xào, mì xào cũng được." Dựa vào tài nấu nướng của hắn, chiên xào cái gì cũng ngon.Hắn nghiến răng, "Tối nay tôi sẽ hạ độc cô."Doãn Tiểu Đao nghe xong, vẫn chỉ để ý đến hai chữ "tối nay", thế là cô tò mò hỏi, "Tứ Lang, tối nay chúng ta ở nhà ăn cơm hả?""Đúng, tôi sẽ độc chết cô." Lam Diệm vung tay áo, "Đi, đi mua thạch tín."Cô đầy lòng mong đợi món ăn của hắn, gật đầu, "Được."Ý định ban đầu của Lam Diệm là ra ngoài tìm thú vui.Thế nhưng một bữa ăn sang, tốn hết của hắn hơn ngàn đồng.Hắn vui không nổi.Hắn nghĩ tới nghĩ lui, còn có thú vui nào khiến hắn vui lên được nhỉ.Nghĩ không ra.Mặt trời quá chói chang, hắn nóng đến toát đầy mồ hôi. Thế là hắn dẫn Doãn Tiểu Đao vào trung tâm thương mại.Đi dạo không mục đích.Đến trước cửa hàng nào đó, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện.Liên quan đến ngực của Doãn Tiểu Đao.Tuy rằng dáng ngực của cô rất tuyệt, nhưng mà, ngày nào cũng quấn thế này, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị bẹp xuống mất. Như vậy thì đáng tiếc quá, uổng phí cả một bộ ngực đẹp tự nhiên thế này.Nhưng mà Doãn Tiểu Đao luyện công, cho nên muốn bảo cô mặc áo lót bình thường, đoán rằng cũng không được.Cho nên, Lam Diệm nghĩ đến một phương pháp trung hòa.Hắn đến tầng trang phục thể thao.Doãn Tiểu Đao không mấy hiểu những thứ này, chỉ là đi theo hắn.Sau khi bước vào cửa hàng, cô nhìn thấy đều là trang phục thể thao, bèn hỏi, "Tứ Lang, anh muốn mua quần áo cho tôi hả?""Đúng á." Âm cuối Lam Diệm kéo thật dài, tựa như cực kỳ không tình nguyện vậy.Một nhân viên nam tiến lên.Lam Diệm không lên tiếng, trực tiếp đi đến kệ hàng đồ lót thể thao.Nhân viên nam lập tức lui xuống, nhân viên nữ ở bên cạnh đi tới, mỉm cười hỏi, "Chào anh, xin hỏi em có thể giúp gì cho anh không ạ?"Lam Diệm quét mắt nhìn kệ hàng bày la liệt, "Luyện tập cường độ trung bình có những kiểu nào?"Nhân viên nữ lập tức chỉ rõ năm kiểu dáng trong đó.Lam Diệm quay đầu lại, nhìn về phía đứa đần nào đó, "Qua đây."Doãn Tiểu Đao đảo mắt nhìn kệ hàng. Cô đã nhìn thấy những thứ này trong tivi, nhưng bản thân thì chưa từng mặc qua.Lam Diệm chỉ vào một mẫu, "Cô đi thử cái này xem.""Tứ Lang, anh muốn mua những thứ này cho tôi hả?""Con nít hỏi nhiều như vậy làm cái gì."Nữ nhân viên nhìn "sân bay" của Doãn Tiểu Đao một thoáng, lấy áo lót size nhỏ nhất xuống."Cúp C." Lam Diệm chen vào một câu.Nữ nhân viên kinh ngạc, ánh mắt lần nữa chuyển về phía Doãn Tiểu Đao. Theo phán đoán của bản thân nữ nhân viên, cúp A đã là đánh giá cao rồi."Cúp C." Lam Diệm lặp lại.Nữ nhân viên thu lại tâm tình của mình, theo lời mà làm.Doãn Tiểu Đao ở trong phòng thử đồ cả một hồi lâu.Lam Diệm rất kiên nhẫn, ngồi trên ghế trong phòng nghỉ yên lặng chờ đợi.Lúc cô bước ra, vẫn mặc bộ quần áo thể thao đó. Chỉ là, đồng bằng nay đã là gò núi.Lam Diệm đi đến gần cô, ánh mắt thoáng lưu lại hai giây nơi gò núi kia, thấp giọng hỏi, "Nhảy một cái."Cô nhảy vài cái."Có lắc không?"Cô lắc đầu."Có đau không?"Cô lắc đầu."Có bó không?"Cô lắc đầu."Sau này cứ mặc cái này."Doãn Tiểu Đao rất vui, đây là lần đầu tiên, ngoài mẹ ra, có người mua quần áo cho cô. "Tứ Lang, cám ơn anh. Anh thật tốt."Lam Diệm trả lời có lệ, "Đây là khuyết điểm lớn nhất của tôi.""Quả nhiên là anh thích tôi.""..." Cái đứa đần này lấy đâu ra tự tin vậy?(Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tôi đã đi cái nhà hàng phái Cổ Mộ đó...)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com