TruyenHHH.com

Phu Lam

Lần trước Lam Diệm tự lực cánh sinh "làm việc", kết thúc trong thất bại.

Hắn đã gắng hết sức rồi, kết quả chính là không được.

Lúc đó, hắn chọn phim của nữ diễn viên AV hắn thích nhất, da trắng mặt xinh, hơn nữa còn chọn đề tài hiếm lạ nhất. Lúc chiếu phim, hắn nhảy qua đoạn dạo đầu vô nghĩa, xông thẳng vào nội dung chính.

Thân hình của cô nữ diễn viên mê người, giọng nói dễ nghe, diễn xuất cũng giỏi. Đổi thành một người đàn ông bình thường, chắc chắn là khó mà kìm nén nổi.

Nhưng Lam Diệm xem chưa bao lâu thì đã bắt đầu buồn ngủ. Hắn cố ép mình tập trung chú ý vào bộ phim. Mười lăm phút sau, suýt chút thì hắn ngủ mất.

Cũng chính vào giây phút đó, Lam Diệm ý thức được, ham muốn tính dục của mình đã bị ma túy nuốt mất rồi.

Sau đó, hắn ôm gối ngủ một giấc.

Tỉnh lại, hắn đã nghĩ thông.

Sớm muộn gì cũng có một ngày như thế. Nếu hắn đã dính vào nghiện ngập rồi, vậy thì đáng đời hắn không lên nổi.

Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao về đến Hâm Thành vào khoảng 10 giờ.

Lam Diệm tìm được một quán cơm kiểu Trung Quốc ở gần nhà trọ, cùng ông chủ bàn chuyện làm ăn.

Lam Diệm ra tay hào phóng, ông chủ đồng ý rất sảng khoái. Cứ như thế, chuyện cơm nước của Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao trong một tháng tới đã được giải quyết.

Sau đó, Lam Diệm liền trầm mặc.

Trở về nhà trọ, Lam Diệm tự mình bê ghế ra ngoài ban công ngồi.

Khoảng thời gian này, mặt trời rất gắt. Hắn càng nhìn càng chói mắt, bèn nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.

Mảng cây trồng trong tiểu khu này đã kha khá tuổi, hoa cỏ đều là những loại bình thường, hơn nữa duy trì chăm sóc không đẹp, chẳng thể nói là quang cảnh tươi đẹp gì. Nhưng Lam Diệm của giây phút này, hiện đang tham lam nhồi nhét bầu trời, mặt đất, mảng xanh này vào trí nhớ của mình.

Thế giới trước mắt tươi đẹp biết bao, trước kia hắn lại không hề quý trọng.

Lam Diệm ngồi đó, không nhúc nhích tí nào.

Hắn đang chờ đợi.

Doãn Tiểu Đao yên lặng đứng sau lưng hắn.

Cô có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của hắn. Tâm tình thế này, mãi luôn bị che đậy dưới vẻ ngoài tươi tười hỉ hả, nội tâm của hắn hoang vắng một màu xám tro chán chường.

Khi cơn uể oải mệt mỏi kéo ập tới, Lam Diệm trở về với thực tại. Hắn đứng dậy, bình tĩnh nói, "Đao thị vệ, bắt đầu rồi."

Câu nói này, vén lên màn mở đầu của cuộc cai nghiện của hắn.

Không ít người hút sẽ chọn dùng thuốc men để thoát khỏi thuốc phiện. Nhưng tác dụng phụ cực kỳ lớn. Lam Diệm lựa chọn là phương pháp cai khô, dùng thuốc đông y để phụ trợ. Điểm tốt của cai khô là, để cho cơ thể hồi phục một cách tự nhiên. Khuyết điểm là, đau đớn, cực kỳ đau đớn.

Sau khi bước vào phòng, hắn ngoan ngoãn nằm xuống giường, mặc Doãn Tiểu Đao trói gô hắn lại, quấn thật chặt tứ chi của hắn trên thành giường.

Trong lúc đó, hắn đánh giá cô. Tướng mạo của cô bình bình thường thường, nhưng da dẻ khỏe khoắn hồng nhuận, ánh mắt kiên định sáng trong. Hắn đột nhiên hỏi, "Đao thị vệ, sau này tôi cai dứt rồi, cô có giữ lời hứa không?"

"Có." Doãn Tiểu Đao không chút do dự.

"Vậy được." Tuy rằng cô đần một chút, nhưng bằng lòng rửa chén, miễn cưỡng coi như phù hợp điều kiện chọn vợ trong lòng hắn. Lam Diệm bình tĩnh nhìn vào mắt cô, "Nếu như mai mốt cô không thích tôi, thì tôi sẽ giết cô."

Giọng điệu nghiêm túc của hắn khiến động tác trói dây của Doãn Tiểu Đao khựng lại một chút, sau đó cô nói, "Được."

"Quân tử nhất ngôn."

"Tứ mã nan truy."

Sau đó, Lam Diệm mỉm cười.

Hội chứng cắt cơn, dùng bốn chữ để khái quát là: vật vã vô cùng.

Thêm vài miêu tả, thí dụ như, lạnh run chảy nước mũi, kén ăn buồn nôn, nôn mửa tiêu chảy, giòi bò trong xương, cơ thể đau nhức, run rẩy bất an, vân vân.

Chỉ là mấy chục con chữ.

Chính là mấy chục con chữ này, xâu chuỗi nguyên giai đoạn cai nghiện của Lam Diệm. Mỗi một giây, mỗi một phút, hắn cũng chạy không thoát.

Ngày cai nghiện thứ nhất, Lam Diệm đã nghĩ đến cái chết.

Nước mắt chảy dài, hắn nói chuyện miệng mồm không rõ, "Để tôi chết... để tôi chết..." Hắn còn dùng răng cắn dây trói.

Doãn Tiểu Đao đứng cách giường một mét. Nhìn dáng vẻ quẫy đạp lung tung của hắn, mặt cô khẽ run lên.

Cô đút hắn uống ba chén thuốc bắc, cũng thêm vào thuốc giảm đau. Chỉ là, đối với cơn đau hiện tại của hắn, công hiệu đến quá chậm. Hai mươi ngày trước, hắn chưa từng đau đớn đến mức độ này.

"Tứ Lang..." Doãn Tiểu Đao vừa lên tiếng, mới biết được giọng nói của mình có chút run rẩy. Từ trước đến nay, dù núi có sụp trước mặt cô cũng không biến sắc, trong tình cảnh này, cô lại không đành lòng. "Tứ Lang, sẽ qua thôi."

Lam Diệm nghe không rõ lời cô nói, hắn kéo dây trói, hận không thể đâm đầu chết cho rồi.

Hắn rất đau, hắn thật sự rất đau! Toàn thân không có chỗ nào không đau đớn. Hơn nữa cơn đau chui thẳng vào trong xương cốt, giống như một đám sâu bọ gặm cắn đầu khớp xương của hắn, có một đám lửa đang thiêu đốt da thịt của hắn.

Lam Diệm khao khát có được ma túy. Cho dù là hút xong rồi chết ngay lập tức, hắn cũng cam lòng. Tình yêu, tình thân là cái thứ chó má gì? Có thể chấm dứt cơn đau của hắn sao? Bây giờ chỉ có ma túy có thể giải thoát cho hắn. Sống cũng được, chết cũng được, hắn không muốn đau đớn như vậy.

"Cho tôi một điếu... xin cô..." Nước mắt cùng mồ hôi trên mặt hắn hòa trộn vào nhau, khốn khổ van xin. Giãy dụa quá mức dữ dội, còn đập phải đầu gối.

Chân của Doãn Tiểu Đao khẽ nhấc lên, đang tính tiến lên, thì đột nhiên ngừng lại.

Cô nhớ ra, điều cần chú ý hắn ghi là: mặc kệ hắn.

Hắn còn nói, cô phải nghe lời.

Rèm cửa trong phòng che kín mít, đèn lớn không mở.

Toàn bộ căn phòng, chỉ có ánh sáng từ đèn đầu giường.

Bóng người móp méo của Lam Diệm, đổ lên trên tường một bóng đen cực lớn. Bóng đen dường như đang hung tợn cười nhạo. Cười nhạo người đàn ông đang đá đạp loạn xạ, cùng với cô gái đang ẩn nhẫn khó chịu.

Doãn Tiểu Đao không hề nhúc nhích nhìn Lam Diệm muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Nơi nào đó trong tim cô như bị vỡ nát mất một góc.

Cô biết sự nguy hại của ma túy, cũng biết nỗi đau đớn vật vã của cai nghiện, chỉ là khi nhìn tận mắt, lại càng thêm chấn động.

Từ khi gặp Lam Diệm đến nay, cô luôn ôm suy nghĩ thuận theo tự nhiên, không hỏi quá khứ của hắn. Lúc đó cô cảm thấy, quá khứ không hề quan trọng. Bây giờ, cô rất hận, hận những kẻ đã khiến hắn dính vào ma túy, cũng hận hắn tự mình cam chịu.

Nếu như cô có thể đến bên hắn sớm một chút...

Doãn Tiểu Đao siết chặt nắm tay lại.

Lam Diệm bây giờ chỉ mới bắt đầu cai nghiện, tiếp theo sau vẫn còn những tháng ngày càng gian nan hơn.

Dáng vẻ co quắp quằn quại lăn lộn của hắn, cả đời cô cũng không thể quên được. Đây đều mà những đau đớn mà ma túy mang đến cho hắn.

Sáu giờ chiều, Lam Diệm đau đến hôn mê.

Trong cơn mê man, cơ thể hắn vẫn run rẩy.

Doãn Tiểu Đao dùng khăn ấm lau mặt giúp hắn. Cô lo hắn giữa chừng tỉnh dậy, cho nên không cởi trói cho hắn, ngược lại, cô cột chặt lại phần dây trói mà hắn giãy ra, thắt thêm mấy cái nút chết.

Lúc đụng đến người hắn, rất nóng.

Mu bàn tay của cô lập tức dán lên trán hắn, càng nóng hơn.

Cơ thể sau khi cắt cơn sẽ vô cùng suy yếu, rất dễ dàng phát sốt.

May là, chủng loại thảo dược Doãn gia gia gửi đến không ít, Doãn Tiểu Đao có thể đúng lúc thay đổi phương thuốc.

Buổi sáng Doãn Tiểu Đao cùng Doãn gia gia gọi điện thoại, Doãn gia gia nhắc đến một phương thức trị liệu, là châm cứu. Châm cứu kích hoạt huyệt vị, có thể thúc đẩy trung khu thần kinh phóng ra endorphine, có tác dụng nhất định làm giảm bớt các hội chứng cắt cơn.

Cô nhớ ra, trong cuốn sách mấy ngày trước cô đọc có nhắc đến huyệt nội quan, huyệt ngoại quan, huyệt Lao Cung và huyệt hợp cốc, cùng với một quyển sách khác về châm cứu các huyệt vị trên tai.

Phương pháp này có lẽ sẽ khả thi.

Phòng thuê không có kim châm cứu, cô phải đến tiệm thuốc một chuyến. Nhưng Lam Diệm vẫn còn đang hôn mê, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng. Làm sao cô có thể yên tâm ra ngoài.

Doãn Tiểu Đao nhìn nhìn đồng hồ, qua một hồi nữa, tiệm cơm sẽ đến đưa cơm. Cô lập tức nghĩ đến, nhờ ông chủ đi mua mấy hộp kim châm cứu thay cô.

Ông chủ là một người rất tốt, Doãn Tiểu Đao vừa lên tiếng nhờ giúp đỡ, ông lập tức đồng ý ngay.

Doãn Tiểu Đao muốn cho ông chủ tiền chạy vặt.

Ông chủ từ chối, "Tiệm thuốc ở ngay bên cạnh tiệm cơm của tôi, chẳng tốn mấy bước chân. Vả lại, tiền ăn của các cô đủ cho cả hai tháng. Một chút tôi lên đây lấy chén nồi, mua kim châm lên dùm cô."

Doãn Tiểu Đao nói tiếng cảm ơn.

Cô bưng một nồi cháo, rau xanh xào cùng hai đĩa thịt vào phòng.

Lam Diệm vẫn chưa tỉnh lại, đầu mày nhíu lại, răng cũng cắn thật chặt. Đau đớn vẫn vậy, chỉ là hắn mệt đừ người không còn sức để quẫy đạp nữa.

Doãn Tiểu Đao tiếp tục thay khăn trên trán cho hắn.

Sắc mặt hắn trắng đến khiếp người, đôi môi không chút huyết sắc, đôi má gầy đến có phần hóp xuống.

Cô nhớ hắn của lúc vẻ mặt phấn chấn, tinh thần hào hứng.

Ngày hôm nay, là ngày chính thức cai nghiện. Hai mươi ngày trước, chỉ là quá độ mà thôi.

Từ 11 giờ rưỡi sáng, Lam Diệm bắt đầu vật vã, cho đến bây giờ, trọn vẹn bảy tiếng đồng hồ. Hắn van xin, đau đớn khóc lóc, chửi rủa, thậm chí xin chết, trải qua hết trận đày đọa này đến trận khác.

Nói theo lý luận, chỉ là bảy tiếng đồng hồ, nhưng đối với một giây lâu tựa một năm như hắn mà nói, thì lại dài như cả một thế kỷ.

Hội chứng cắt cơn duy trì liên tục, rồi nặng thêm.

Lam Diệm đã tỉnh.

Con ngươi hắn giãn nở, trong mắt toàn bộ là trống rỗng và tuyệt vọng, hơi thở phì phò dồn dập, "Cho tôi thuốc, tôi van xin cô, cho tôi thuốc." Hắn gắng sức muốn ngồi dậy, nhưng không có chút sức lực. Cơ thể bị trói run rẩy kịch liệt.

"Tôi từ chối." Sắc mặt Doãn Tiểu Đao không còn bình tĩnh nữa, cô tốn rất nhiều sức, mới kiềm chế không tiến lên đỡ hắn.

Lam Diệm lớn tiếng tru tréo, "Hoặc là để tôi chết đi cũng được. Cô giết tôi đi, tôi xin cô giết tôi đi! Tại sao cô không giết tôi? Cái đố xấu xí độc ác nhà cô, cô muốn tôi đau đến chết có phải không!"

Cô điều chỉnh hô hấp, "Tứ Lang, nhịn một chút, qua đi là sẽ ổn thôi."

"Á!" Hắn vừa chảy nước mắt vừa gào rống, "Cô không giết tôi, tôi nhất định sẽ giết cô!"

Doãn Tiểu Đao đã bình tĩnh trở lại, "Đợi anh khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ tỉ võ."

Sau đó cô một mình ăn cơm tối.

Danh sách cần chú ý Lam Diệm đã viết, điều đầu tiên là: Đao thị vệ nhất định phải ăn cơm đúng giờ, ăn ngon ăn no.

Cho nên, cô rất nghe lời, không bỏ đói bản thân.

Doãn Tiểu Đao ăn hết phân nửa rau và hơn nửa nồi cháo lớn.

Lam Diệm vẫn cứ khóc gào.

Cô không quay đầu lại nhìn hắn.

Doãn Tiểu Đao thu dọn đồ ăn còn thừa, bỏ nồi chén của tiệm ăn vào trong túi ny lông. Sau đó cô đợi ông chủ tiệm ăn lên lấy nồi chén và đĩa rau. Đương nhiên, thứ quan trọng nhất là kim châm cứu.

Tiếng kêu gào đau đớn của Lam Diệm càng lúc càng nhỏ. Ý thức của hắn mơ hồ. Cơ thể rất nóng, nhưng cũng rất lạnh. Hắn không phân biệt được mình rốt cuộc là đã chết hay chưa.

Nếu như chưa chết, vậy tại sao trước mắt lại tối om thế này.

Nếu như chết rồi, thì tại sao vẫn còn đau đớn đến thế.

Hắn rất muốn cứ thế này chết quách cho xong, một lần kết thúc tất cả.

"Xin cô, giết tôi đi, xin cô." Hắn lẩm bẩm nói, tim đập càng lúc càng nhanh, hơi thở trong ngực cũng chẳng còn, "Tôi chịu hết nổi rồi."

Doãn Tiểu Đao cuối cùng cũng nhìn về phía hắn, "Tứ Lang, anh có muốn ăn chút cháo không?"

"Giết tôi đi..." Mắt Lam Diệm chảy tràn ra màu sắc van nài, "Tôi chịu hết nổi rồi, xin cô cứu lấy tôi."

Cô im lặng.

Chuyện cai nghiện này, chỉ có tự cứu lấy mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com