TruyenHHH.com

Phu Huynh Tuoi 17 Khanh Van Kim Duyen

Kim Duyên ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, sau đó bà Huỳnh đích thân đi làm giấy xuất viện cho nàng. Khánh Vân vẫn thế ngồi bên ngoài nhìn vào, chứ  không được đi vào trong.
Ông bà cũng đã bảo lưu kết quả học tập của nàng rồi, chứ mang thai như vậy, làm sao đi học được nữa đây ? Lỡ có gì xảy ra không may thì không biết xử trí thế nào. Cái bánh bao đó bề ngoài hiền lành, cam chịu, nhưng lỡ làm gì " vợ con " nó đi rồi biết mặt nhé !

Khánh Vân nhìn thấy họ đưa nàng ra khỏi phòng bệnh liền nhanh chóng đứng dậy, gọi một tiếng :
- Duyên.....
Kim Duyên thấy trái tim mình như vỡ vụn ra, nàng thật muốn chạy đến ôm cô một cái cho thỏa lòng hai ba hôm nay, nhưng bên cạnh nàng còn có ba mẹ, nàng không cách nào chống cự được, chỉ có thể trưng mắt ra nhìn cô, khuôn miệng méo xệch.
Chiếc xe chở nàng lăn bánh, Khánh Vân cũng bắt đầu chạy theo, chạy nhanh hết mức có thể để chạy theo kịp bọn họ.
Cuối cùng cũng đến nhà, Khánh Vân dừng xe, đi xuống nhìn bọn họ đưa nàng vô nhà, cô thật sự chỉ muốn xin Ônh bà cho mình ôm nàng một cái thôi. - Bác ơi...
- Cô đi về đi. - Bà chỉ nói bấy nhiêu rồi đóng sập cửa lại.



Khánh Vân đứng ở đó, dưới tán cây nhỏ mà trú nắng, nhìn đồng hồ, chỉ mới 7h sáng, bụng cô đói cồn cào, nhưng đã nói sẽ ở đây năn nỉ đến khi nào ba mẹ nàng mềm lòng, cô sẽ không bỏ cuộc đâu.
Cánh cửa sổ phòng Kim Duyên thông ra bên ngoài này, khi nàng vừa được mẹ đem lên phòng, ngay lập tức mở cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy người mình yêu đang hứng nắng, chịu trận ở bên dưới, liền đau lòng không gì tả được. Hàng nước mắt lăn dài trên mi, nàng biết nàng và cô sai khi giấu ba mẹ, nhưng.....ông bà không thể vì đứa cháu này mà cho họ một cơ hội hay sao ? Khánh Vân trước giờ vốn được lòng ông bà lắm mà.
Khánh Vâb đứng bên dưới, nhìn thấy nàng khóc liền nhoẻn miệng cười, nói vọng lên cho nàng an tâm :
- Em ơi, đừng khóc, Vân không sao, Vân sẽ không bỏ cuộc, Vân thương hai mẹ con em lắm...
- Hức....chị về đi, nắng lắm. - Kim Duyên quệt hàng nước mắt trên mắt mình, nhìn người mình yêu phải chịu khổ vì mình như thế, nàng đau lòng lắm.

Khánh Vân hơu hơu tay, tỏ vẻ không sao, tươi cười :
- Vân không sợ nắng, Vân chỉ sợ không được bên cạnh em.
Kim Duyên khuôn miệng méo xệch, cái tên ngốc nhà chị, lúc yếu đuối thì không ai yếu bằng, còn khi mạnh mẽ thì không ai bì kịp. Nàng bây giờ bị giam lỏng ở đây, làm sao để xuống đó với cô đây ? Chỉ có thể ở đây mà dòm xuống, tiếp thêm động lực cho người ta.
Khánh Vân đứng đó đến giờ trưa, mồ hôi nhiễu ướt cái áo cô đang mặc, loang lỗ thấy cả da thịt trắng nõn bên trong, tóc tai bết lại đến đáng thương.
Cô nhìn đồng hồ đã tới giờ cơm trưa, thôi thì có thực mới vực được đạo. Cô ngó lên, thấy Kim Duyên vẫn ngồi bên cửa sổ liền nói lớn vọng lên trên đó :
- Em ăn cơm đi, Vân về ăn cơm đây, Vân sẽ trở lại.
Khánh Vân vẫy vẫy tay, rồi khi thấy nàng đã ngoan ngoãn đi ăn cơm, cô mới trở về nhà, cố gắng về thật mau để còn trở lại, tiếp tục công cuộc " mặt dày " của mình.
Kim Duyên bước xuống bếp, thấy ba mẹ ngồi đó, liền ngồi bên cạnh, cầm chén cơm, ăn bừa hai ba miếng rồi buông đũa, định đi lên phòng, thì đã nghe bà Huỳnh nói như mắng :
- Con đang dằn mặt mẹ đó à ? Bộ con tưởng con làm như vậy là đúng hả ?
Nàng uất ức ngồi xuống, nhìn mẹ mình :
- Con sai, con không nói bọn con đúng, nhưng chị Vân đã nhận lỗi, đã đưa ba mẹ chị ấy đến nói chuyện lâu dài, mẹ còn muốn gì nữa ? Mẹ có thấy ngoài đường biếtt bao nhiêu người lỡ có con rồi trốn chạy trách nhiệm chưa ? Chị Vân....hức.....
- Ăn cơm đi. – Bà chỉ nhàn nhạt nói, cái con nhóc này, hôm nay lại dám dạy đời bà.
Kim Duyên nghĩ lại, nàng đâu phải chỉ sống vì mình, còn đứa nhỏ trong bụng nữa, nên cố gắng ăn thêm một chút, sau đó vào bếp pha một li sữa đem lên lầu uống.

Còn Khánh Vân, sau khi ăn cơm với ba mẹ, liền uể oải vào bếp uống li nước trái cây rồi đi ra bên ngoài, chuẩn bị đến nhà nàng.
Mẹ cô lắc đầu, đội vào cho con gái cái nón kết màu đen, vuốt vuốt vai cô :
- Thôi ráng nha con, vì con, vì Kim Duyên, vì đứa bé trong bụng con bé. Ráng chịu cực, sau này chịu khổ.
Khánh Vân đi nhanh ra cửa, không thèm đáp trả lại câu nói đùa không đúng lúc của mẹ mình.

Khi Khánh Vân quay trở lại đã thấy Kim Duyên ngồi ở cửa sổ nhìn xuống dưới chỗ cô. Cô cởi nón bảo hiểm ra, nhoẻn miệng cười. Kim Duyên của chị, chị đến rồi đây, chị đã bảo chị không bỏ cuộc đâu mà. Em đã vì chị mà mang thai, tranh cãi với ba mẹ. Chị sẽ vì em mà chịu đựng một chút.
Cô nói với lên cửa sổ :
- Em đi ngủ đi, cho khỏe.
- Em....- Kim Duyên lắc đầu, làm ấo nàng có thể ngủ khi người yêu mình đang hứng nắng ở dưới chứ ?
- Ngoan, ngủ đi, Vân thương em. Không ngoan sẽ đánh đòn.
Kim Duyên nghe vậy mới vùng vằng một chút, rồi leo lên giường, nằm ở đó, nhưng không dám ngủ một chút nào.
Khánh Vân sau khi thấy nàng đã ngoan ngoãn đi ngủ mới ngáp ngắn ngáp dài, kêu réo, hy vọng nhận được một chút quan tâm từ mẹ nàng :
- bác ơi....Bác....ơi......tha cho con đi, con hứa sẽ thương yêu Kim Duyên mà.....bác ưi, cho con một cơ hội đi....bác....

Tiếng kêu réo đó quả thật kinh động đến bà, bà bước ra nhưng không mở cửa, nhướn mắt nhìn cô :
- Bây giờ cô muốn sao ? Tôi dọn nhà đi mới chịu đúng không ?
Khánh Vân lắc đầu, khuôn mặt ủ rủ đáng thương. - Dạ không ạ, con....con sẽ im lặng. Bác nhớ nhắc Kim Duyên uống sữa nha.
- Con gái tôi, tôi tự lo được.
- Dạ.

Bà ngó Khánh Vân đang khúm núm, liền muốn cười một cái, cái bánh bao hiền lành này, khi lì lợm thì cũng lì dữ lắm, để coi chịu được bao lâu.
Bà đi vào, gặp chồng mình đang ngồi ở sofa, bà ngồi xuống đối diện ông, cầm tách trà, uống một ít rồi dán mắt vào tivi.
- Bà định cấm cản hai đứa nó thật sao ?
Bà vẫn dán mắt vào tivi, trả lời ông. - Cấm được nữa sao ? Cái bánh bao đó cũng lì lợm lắm.
Ông vểnh môi cười, thì ra bà đã ngầm đồng ý, chỉ là bà muốn đày đọa Khánh Vân một chút mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com