Thập nhất
Tào Húc dựa trên lưng xe, chậm rãi hút xong một điếu thuốc. Hắn đem tàn thuốc để vào trong chém, không biết hút bao nhiêu điếu liền cầm điện thoại di động nhìn thời gian.
Màn hình biểu hiện 23:10 , lại sắp biến thành 23:11. Lập tức đã là nửa đêm.
" Tiểu tử này, sao còn chưa xuống..." Hắn thầm nói, gãi gãi đầu, do dự mở ra danh bạ, ấn xuống nút gọi.
Ngoài cửa xe, tiếng chuông điện thoại vang lên, trong đêm khuya thanh vắng đặc biệt chói tai.
" Ta phi --" Tào Húc giật mình, đầu suýt nữa đập vào mui xe." Ai, ai ở bên ngoài".
" Húc ca, là em..."
Cách một lớp kính, âm thanh rầu rĩ của Thời Quang truyền đến, cùng bên trong điện thoại khàn khàn âm thanh, như hai tầng tấu như thế.
" Thời Quang?" Tào Húc dùng tay áo xoa xoa cửa sổ xe, nhìn một chút, nhìn thấy tấm kính mang tính tiêu chí biểu trưng tiểu mặt tròn, mau mau đẩy cửa xe nhảy xuống :" Tiểu tử cậu, làm sao xuống núi nửa đêm? Cũng không thèm gọi điện nói trước một tiếng, cậu --"
Hắn nói được nửa câu, bỗng nhiên dừng lại. Tay đánh về Thời Quang cũng dừng lại. " Thời Quang, phía sau cậu... là có người hay không?" Tào Húc nuốt miếng nước bọt, nhiều năm vào nam ra bắc kinh nghiệm làm hắn duy trì ổn định, còn có thể vững vàng hỏi.
Ánh mắt Thời Quang thế nhưng lại sáng lên, hắn quay đầu nhìn một chút, lại nhìn chằm chằm Tào Húc, không thể tin nói :" Húc ca, anh nói gì? Anh, anh lặp lại lần nữa. Phía sau em là người nào?"
" Phía sau em, là một người tóc dài, ăn mặc cổ trang màu xanh". Tào Húc một thân thận trọng, trong đầu đã bắt đầu tính làm sao kéo Thời Quang qua, lại như thế nào chạy trốn.
" Húc ca, anh chính là anh trai ruột của em". Thời Quang kích động, hắn vốn định mạnh mẽ vồ tới Tào Húc nhưng nhìn thấy đối phương một mặt hoang mang, lại khắc chế đi tới bên cạnh Chử Doanh, hướng về hắn đưa tay :" Khụ, cái này, giới thiệu sau đi. Đây là bằng hữu của em, Chử Doanh".
Chử Doanh cũng hướng về Tào Húc mỉm cười hành lễ :" Chào ngài, tôi là Chử Doanh, cuối cùng cũng có thể cùng ngài chính thức gặp mặt".
Tào Húc trợn mắt ngoắc mồm, nhìn Thời Quang, lại nhìn Chử Doanh, như vậy tận mấy lần, hắn dùng sức vỗ mặt mình, quay đầu về buồng lái, đi được một nửa lại không nhịn được quay đầu, đổ ập xuống nói :" Còn lo lắng cái gì, mau dẫn bằng hữu em lên xe! Anh muốn mau trở về, ngủ một giấc... Cùng tiểu tử cậu bận bịu cả một ngày, chạy này còn xuyên qua cả cổ trang rồi!"
Xe tải vững vàng đi trên sườn núi, bốn phía đen kịt, thỉnh thoảng lại nhanh chóng xẹt qua mấy điểm lốm đốm -- đó là hai bên đường đi lẳng lặng đèn đường.
Chử Doanh ngồi kế bên Tào Húc --- vốn là Thờ Quang đã ngồi chỗ đó, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên nhảy xuống, sống chết để Chử Doanh lên trước ngồi, mình ngồi phía sau.
Tào Húc khóe miệng giật giật, khóe mắt khẽ liếc bộ thanh y của Chử Doanh, chợt cảm thấy cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, toàn tâm toàn ý nhìn về phía trước lái xe.
" Chử Doanh " Lái xe một lúc, Thời Quang bỗng nhiên gọi.
" Tiểu Quang, sao vậy?" Chử Doanh nghiêng mặt nhìn hắn. Thiếu niên ngồi thẳng lên, ngừng thở, ánh mắt chạm vào Chử Doanh, yên lặng cùng với đối diện chốc lát lại ngồi phịch xuống ghế, đem đầu ngoảnh sang một bên, lầm bầm :" Không có gì, chỉ muốn gọi gọi anh".
Tào Húc đánh xe ngoặt sang một bên, con mắt cũng nhìn kính chiếu hậu một cái, vừa vặn thấy Thời Quang quay đầu đi, lén lút dùng ống tay áo lau lau khóe mắt.
Hắn không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay lái, đem xe lái càng nhanh, càng ổn định hơn một chút.
Thời Quang nói cố sự, kỳ thực đến tận bây giờ hắn cũng chưa tin. Nhưng tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao...
--- Bằng hữu hắn trở về là tốt rồi.
Màn hình biểu hiện 23:10 , lại sắp biến thành 23:11. Lập tức đã là nửa đêm.
" Tiểu tử này, sao còn chưa xuống..." Hắn thầm nói, gãi gãi đầu, do dự mở ra danh bạ, ấn xuống nút gọi.
Ngoài cửa xe, tiếng chuông điện thoại vang lên, trong đêm khuya thanh vắng đặc biệt chói tai.
" Ta phi --" Tào Húc giật mình, đầu suýt nữa đập vào mui xe." Ai, ai ở bên ngoài".
" Húc ca, là em..."
Cách một lớp kính, âm thanh rầu rĩ của Thời Quang truyền đến, cùng bên trong điện thoại khàn khàn âm thanh, như hai tầng tấu như thế.
" Thời Quang?" Tào Húc dùng tay áo xoa xoa cửa sổ xe, nhìn một chút, nhìn thấy tấm kính mang tính tiêu chí biểu trưng tiểu mặt tròn, mau mau đẩy cửa xe nhảy xuống :" Tiểu tử cậu, làm sao xuống núi nửa đêm? Cũng không thèm gọi điện nói trước một tiếng, cậu --"
Hắn nói được nửa câu, bỗng nhiên dừng lại. Tay đánh về Thời Quang cũng dừng lại. " Thời Quang, phía sau cậu... là có người hay không?" Tào Húc nuốt miếng nước bọt, nhiều năm vào nam ra bắc kinh nghiệm làm hắn duy trì ổn định, còn có thể vững vàng hỏi.
Ánh mắt Thời Quang thế nhưng lại sáng lên, hắn quay đầu nhìn một chút, lại nhìn chằm chằm Tào Húc, không thể tin nói :" Húc ca, anh nói gì? Anh, anh lặp lại lần nữa. Phía sau em là người nào?"
" Phía sau em, là một người tóc dài, ăn mặc cổ trang màu xanh". Tào Húc một thân thận trọng, trong đầu đã bắt đầu tính làm sao kéo Thời Quang qua, lại như thế nào chạy trốn.
" Húc ca, anh chính là anh trai ruột của em". Thời Quang kích động, hắn vốn định mạnh mẽ vồ tới Tào Húc nhưng nhìn thấy đối phương một mặt hoang mang, lại khắc chế đi tới bên cạnh Chử Doanh, hướng về hắn đưa tay :" Khụ, cái này, giới thiệu sau đi. Đây là bằng hữu của em, Chử Doanh".
Chử Doanh cũng hướng về Tào Húc mỉm cười hành lễ :" Chào ngài, tôi là Chử Doanh, cuối cùng cũng có thể cùng ngài chính thức gặp mặt".
Tào Húc trợn mắt ngoắc mồm, nhìn Thời Quang, lại nhìn Chử Doanh, như vậy tận mấy lần, hắn dùng sức vỗ mặt mình, quay đầu về buồng lái, đi được một nửa lại không nhịn được quay đầu, đổ ập xuống nói :" Còn lo lắng cái gì, mau dẫn bằng hữu em lên xe! Anh muốn mau trở về, ngủ một giấc... Cùng tiểu tử cậu bận bịu cả một ngày, chạy này còn xuyên qua cả cổ trang rồi!"
Xe tải vững vàng đi trên sườn núi, bốn phía đen kịt, thỉnh thoảng lại nhanh chóng xẹt qua mấy điểm lốm đốm -- đó là hai bên đường đi lẳng lặng đèn đường.
Chử Doanh ngồi kế bên Tào Húc --- vốn là Thờ Quang đã ngồi chỗ đó, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên nhảy xuống, sống chết để Chử Doanh lên trước ngồi, mình ngồi phía sau.
Tào Húc khóe miệng giật giật, khóe mắt khẽ liếc bộ thanh y của Chử Doanh, chợt cảm thấy cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, toàn tâm toàn ý nhìn về phía trước lái xe.
" Chử Doanh " Lái xe một lúc, Thời Quang bỗng nhiên gọi.
" Tiểu Quang, sao vậy?" Chử Doanh nghiêng mặt nhìn hắn. Thiếu niên ngồi thẳng lên, ngừng thở, ánh mắt chạm vào Chử Doanh, yên lặng cùng với đối diện chốc lát lại ngồi phịch xuống ghế, đem đầu ngoảnh sang một bên, lầm bầm :" Không có gì, chỉ muốn gọi gọi anh".
Tào Húc đánh xe ngoặt sang một bên, con mắt cũng nhìn kính chiếu hậu một cái, vừa vặn thấy Thời Quang quay đầu đi, lén lút dùng ống tay áo lau lau khóe mắt.
Hắn không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay lái, đem xe lái càng nhanh, càng ổn định hơn một chút.
Thời Quang nói cố sự, kỳ thực đến tận bây giờ hắn cũng chưa tin. Nhưng tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao...
--- Bằng hữu hắn trở về là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com