[Phong Tình] Bằng hữu \\Đồng nhân Thiên quan tứ phúc\\
Part 17: Cân đo đong đếm
"Thái tử điện hạ, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?"Trong một góc của Bồ tề quán, Mộ Tình đang bất tỉnh nằm trên giường, bên cạnh là Tạ Liên và Phong Tín. Tạ Liên đang kiểm tra thử tình trạng của Mộ Tình. Phong Tín thì đứng yên một bên, bàn tay nắm chặt vạt áo, siết đến nhàu nhĩ. Chân mày gã chau lại, mặt mày xám tro, trong nỗi lo lắng dường như pha lẫn chút tức giận."Vậy là ngươi truyền hết pháp lực và chân khí của ngươi cho hắn?""Ừ.""Sau đó thì Mộ Tình bị chân khí của ngươi làm nhiễu loạn, đau đớn đến bất tỉnh?""Đúng vậy."Tạ Liên ngước nhìn lên Phong Tín, ánh mắt tựa hồ hơi khác lạ."Trước đó..." Tạ Liên ngập ngừng như có điều khó nói. "Trước đó có xảy ra chuyện gì không? Việc gì kích động hắn chẳng hạn?"Nghe đến đây, cái chau mày của Phong Tín chợt giãn ra. Gã đảo mắt chột dạ."Bọn ta cãi nhau. Rồi ta suýt nữa... lôi ruột gan ra bày trước mặt hắn. Chưa kịp nói hết thì hắn bị thế này."Tạ Liên nghe xong chỉ lẳng lặng nhìn Phong Tín, lại quay nhìn Mộ Tình, sau đó khẽ thở dài."Thái tử điện hạ hẳn phải biết gì đó phải không? Nếu không..."Phong Tín không dám nói hết câu. Lúc đó Mộ Tình đau đến sắp mất thần trí, vẫn nhất định phải cầu cứu thái tử. Phong Tín ở ngay cạnh đó thì bị y xem như vô hình. Tạ Liên là võ thần, không phải tinh thông phép chữa trị gì. Tuy về mặt võ học, bọn họ chắc chắn không thể là đối thủ của Tạ Liên, nhưng xét kiến thức về pháp chú các loại, có khi bọn họ vẫn rành hơn Tạ Liên - tuy là thần quan nhưng ít khi ở Tiên Kinh hay tương tác với các thần quan khác. Nhất định phải có lý do gì đó mà Phong Tín không biết. Nếu không, gã không thể dằn cảm giác khó chịu này xuống được. Không phải gã cho rằng Tạ Liên không xứng, chắc chắn không phải vậy.Tuy tình cảnh hiện tại không phải chuyện tốt, nhưng Tạ Liên không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười. Đây là lần đầu tiên Tạ Liên chứng kiến Phong Tín thể hiện thái độ thế này với y. Trong quá khứ, Phong Tín từng vướng vào chuyện tình cảm một lần, nhưng vì nhiều lý do, Tạ Liên lại chẳng thể nhận ra, sau đó kết cục của họ cũng không tốt đẹp gì. Hiện tại, chuyện này với Mộ Tình cũng là lần đầu tiên. Hắn tựa như một tờ giấy trắng vậy, chưa hề có kinh nghiệm, nói gì thì vẫn ngốc nghếch hơn Phong Tín nhiều. Tạ Liên không chắc việc tác hợp cho hai người họ là tốt hay xấu, nhưng y chỉ mong, đến cùng họ được hạnh phúc. Sống đúng với lòng mình là một điều rất khó khăn, nhưng chỉ cần đạt được điều này, thì những thứ khác, dường như không còn đáng kể nữa.Tạ Liên đưa tay đấm nhẹ vào vai Phong Tín, mỉm cười."Tuy không chắc chắn nhưng ta vẫn có suy đoán, tiếc là tạm thời chưa thể nói với ngươi được. Mộ Tình sẽ nổi giận với ta mất. Đợi Mộ Tình tỉnh lại, ta sẽ bàn chuyện với hắn sau. Chắc sẽ sớm thôi."Nghe vậy, Phong Tín khẽ gật đầu nhưng vẫn đứng ngây ra đó."Không tin ta?""Đâu có. Ta tin huynh."Không biết lúc nào Mộ Tình mới tỉnh lại nhưng Phong Tín cũng biết mình nên tránh mặt đi thì hơn. Nhìn gương mặt trắng bệch của người đang nằm trên giường, gã những muốn tiến đến ôm lấy y, hôn lên vầng trán thanh tú ấy, nhưng vẫn ngại ngùng thái tử đang ở cạnh, không thể tiến lên được. Phong Tín đứng bồn chồn một lát rồi mới quay người đi ra."Rốt cuộc cũng đi rồi."Một giọng nói khác phát ra sau khi Phong Tín vừa bước khỏi cửa chưa bao lâu. Tạ Liên cười cười, quay lại nhìn người đang nằm trên giường."Sao rồi?""Không quá tệ. Ta đâu có như huynh.""...""Không giờ phút nào là không nghĩ đến người ta. Đau đến tưởng chết đi được vẫn chạy tới ôm ấp người ta.""Ta thấy ngươi khỏe lắm rồi phải không? Đủ khỏe để nằm đây nói móc ta.""Con mắt nào của huynh thấy ta khỏe?"Mộ Tình bấy giờ mới chịu ngồi dậy. Hắn cứ thế ngồi bó gối trên giường, chẳng nói chẳng rằng. Một lát sau, hắn ngập ngừng lên tiếng, giọng cực nhỏ, cũng không dám nhìn Tạ Liên. Lời nói cứ lúng búng trong miệng."Huynh... biết tới đâu rồi?""Ừ thì... ta chỉ biết đại khái thôi." Tạ Liên liếc thấy tai Mộ Tình hơi đỏ, tự dưng nảy sinh ý muốn an ủi hắn một chút."Hắn nói cho huynh nghe?""Tự ta phát hiện."Nói đến đây, cả hai lại trầm mặt. Đã quen nhau lâu như vậy rồi, mà cũng chính vì lẽ đó, chuyện giữa hai người Phong Tín và Mộ Tình quả thật vẫn khiến Tạ Liên khó mà quen nổi. Tạ Liên đã như thế, thì cái tên Mộ Tình lúc nào cũng giấu kín suy nghĩ trong lòng này, lại càng khó mở lời hơn.Không thể đợi đến lúc hai người mọc rễ tại chỗ ngồi, Tạ Liên bắt mình phải tiếp tục trò chuyện. Nhìn tình cảnh của Mộ Tình hiện tại, y không khỏi nhớ đến cái lần sinh nhật của Tam Lang, y cũng từng phải trải qua đau đớn giày vò thế này."Mộ Tình, ngươi không cần giấu ta. Hai ta vốn dĩ tu cùng đạo, so với Phong Tín, chuyện của ngươi có lẽ càng quen thuộc với ta hơn. Theo ta nghĩ, nếu là bình thường, nhận chân khí của người khác sẽ không xảy ra biến cố thế này. Nhưng, đạo chúng ta cần thanh tâm quả dục nên yêu cầu cũng đặc biệt hơn. Không phải ngươi... đối với... Phong Tín...""Ta... ta không có đồi bại như huynh!" Mộ Tình đột nhiên gào lên, mặt đỏ bừng không biết vì giận dữ hay xấu hổ."Ngươi nói ai đồi bại?! Ta không có!" Tạ Liên cũng đỏ mặt theo."Mặc kệ huynh đang nghĩ cái gì, cái gì cũng sai hết!""Ngươi chỉ cứng miệng thôi. Đừng nghĩ qua mặt được ta."Mộ Tình quay phắt đi, bàn tay nắm lấy chăn đệm xung quanh, vò đến nhàu nhĩ một mảng. Tạ Liên cũng không quá ép buộc hắn, để hắn bình tĩnh suy nghĩ. Cho đến giờ, Mộ Tình đã thật lòng tâm sự với ai bao giờ đâu. Bày biện những suy nghĩ trong lòng mình ra cho người khác xem, y thấy cũng giống như tặng cho người ta thanh kiếm tùy ý chém chết mình vậy. Nhưng hiện tại y quả thật không biết phải làm gì, không khỏi muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ một ai đó. Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu y trải lòng mình với cho Tạ Liên."Cái tên đó... Huynh cũng thấy rồi. Đó giờ có bao giờ cư xử tử tế với ta đâu. Đành rằng cãi nhau, đánh nhau đều do ta với hắn cùng chủ động, không ai thua kém ai. Nhưng, cái gì cũng có lý do của nó. Hắn mở mồm ra là không tin ta, nói xấu ta, mỉa mai ta. Vốn dĩ hắn như vậy mãi ta cũng thành quen, chẳng quan tâm mấy nữa. Vậy mà bây giờ, hắn lại... hắn khiến ta nảy sinh những suy nghĩ hèn kém! Dựa vào cái gì?! Dựa vào... cái gì chứ?"Mộ Tình không nói nữa, gục mặt vào tay đang vòng trên đầu gối. Mặc dù hắn không nói thì Tạ Liên ít nhiều cũng hiểu được. Lòng tin, sự tử tế, tình cảm thân thiết từ Phong Tín là thứ mà Mộ Tình đã buông bỏ từ rất lâu rồi. Suốt một thời gian dài đằng đẵng, hắn chấp nhận như thể đấy là một chuyện hiển nhiên. Hắn nhìn nhận đó là một phần con người Phong Tín. Không còn niềm tin, chẳng có hy vọng gì nữa. Nhưng hiện tại, Phong Tín đã thay đổi. Sự thay đổi nơi Phong Tín khơi gợi lên nỗi khao khát đã bị hắn giấu kín tận dưới đáy rương. Khao khát được đối phương tín nhiệm, được tin yêu, được trân trọng. Khát khao ấy bùng lên, cộng thêm chân khí dồi dào từ đối phương đang xâm chiếm tứ phương trong cơ thể, hòa lẫn vào nhau tạo nên một liều thuốc độc khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế."Mộ Tình, chưa muộn đâu.""Muộn rồi...""Chưa đâu. Ngươi đã là thần quan, không còn bị thời gian ràng buộc nữa.""Vậy huynh bảo ta nên làm gì? Từ bỏ đạo của mình ư?"Tạ Liên nhìn vào mắt Mộ Tình, cũng không biết nên nói cái gì. Bảo Mộ Tình từ bỏ đạo tu, xóa bỏ một thân pháp lực để đổi lấy mối quan hệ với Phong Tín, gần như là chuyện không thể. Mộ Tình sẽ không làm thế. Tình cảm sâu nặng đến cỡ nào mới khiến một người như Mộ Tình hy sinh mọi thứ mình đang có?"Thái tử điện hạ, ta luôn thắc mắc. Tại sao huynh lại có thể từ bỏ đạo, từ bỏ pháp lực của mình để ở chung với Huyến Vũ Thám Hoa? Huynh không luyến tiếc sao?""Tuyệt không tiếc nuối, không hối hận. Vốn dĩ ta mang chú gông nguyền rủa không biết bao lâu, đã quen với việc không có pháp lực rồi, thật tình cũng không quá khó chấp nhận. Chỉ cần được ở bên đệ ấy, ta không còn muốn gì hơn nữa."Khi Tạ Liên nhắc đến Hoa Thành, nét mặt, ánh nhìn của y dường như cũng ôn nhu hơn hẳn. Trong sự nhu hòa như nước đó hàm chứa một thứ tình cảm nồng đậm có thể sưởi ấm cả những trái tim lạnh lẽo khác. Mộ Tình nhìn y, bất giác cảm thấy trái tim chợt run lên, dường như đã bắt đầu hiểu được một chút. Sống lâu như vậy, Mộ Tình đã từng có cảm giác yêu đương với ai bao giờ đâu. Nào biết phong tình là như thế nào. Cảm giác như không còn là chính mình nữa vậy. Nhìn vào trái tim chính mình, Phong Tín chiếm được bao nhiêu phần? Quá khứ là bao nhiêu, mà hiện tại đã lớn đến thế nào?Mộ Tình chìm vào suy nghĩ, ánh nhìn miên man vô định. Tạ Liên cũng kiên nhẫn chờ hắn, chờ mất nửa ngày, thế rồi đột nhiên, Mộ Tình giật cái đùng trên giường, mở bừng mắt như vừa nhớ ra điều gì."Không được! Không thể được!""Cái gì không được?" Tạ Liên nghiêng đầu khó hiểu."Phong Tín... cái tên đó sau này là muốn làm cái gì?!" Mộ Tình trợn trừng mắt, vẻ mặt rõ ràng đang hoảng loạn. "Cũng không phải nói xong là xong đi. Coi như ta không có nghĩ tới thì hắn cũng... hắn... hắn... thậm chí còn... từng có con rồi! Tạ Liên, huynh xúi bậy ta! Đừng có lôi kéo ta vào con đường sai lầm của huynh chứ!"Tự dưng bị mắng, Tạ Liên vừa ngây ngốc không hiểu gì vừa muốn nổi giận. "Ngươi nói tiếng người được không? Ta chẳng hiểu gì cả!"Mộ Tình hai mắt mở lớn nhìn Tạ Liên đang đầu đầy dấu hỏi ngồi đấy, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vị Tuyệt cảnh quỷ vương kia suốt ngày quấn quít bên thái tử, nhớ đến chuyện thái tử điện hạ tỏa mùi quỷ khí từ-trong-ra-ngoài. Sau đó, gương mặt Phong Tín lại đột ngột nhảy ra, tiếp nữa là hình ảnh bản thân ướt sũng nước bị Phong Tín đặt dưới thân. Những hình ảnh quái dị trôi nổi trong đầu khiến Mộ Tình như muốn nổ tung, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng sắp bốc cháy. Ngay sau đó, một cơn đau đớn tột độ bất ngờ trồi lên, vật hắn ngã đánh rầm xuống giường."Mộ Tình? Nhìn ngươi xem! Là ai nghĩ bậy hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com