Phong Quan Tieu Su De Cua Han
Sau khi giải quyết xong chuyện ở Cố gia. Ôn Hồ Tửu dẫn cậu cùng Tư Không Trường Phong rời đi trước.Khi ba người đến quán trọ nghỉ ngơi, Tư Không Trường Phong sau thời gian cầm cự chiến đấu đã tái phát lại chất độc trong người được Ôn Hồ Tửu kịp thời cứu giúp ngăn chặn chất độc lang ra. Ông chỉ có thể dùng độc trị độc để kiềm chế chất độc chứ không thể chữa dứt điểm.Ông đề nghị Tư Không Trường Phong đến Dược Y Cốc gặp người tên Tân Bách Thảo, người này có y thuật cao siêu có thể chữa trị hết chất độc trong người. Ba người chia tay tại cổng thành Sài Thành hẹn tương lai có duyên gặp lại. Tư Không Trường Phong lên đường đến Dược Y Cốc để chữa trị.Cậu với Ôn Hồ Tửu trước khi về thành Càn Đông đến Mộ Kiếm tham gia đại hội Kiếm Lâm, 4 năm mở 1 lần cho tất cả những ai luyện kiếm tham gia để chọn được thanh kiếm phù hợp. Đến Kiếm Lâm lần này cậu gặp lại Diệp Đỉnh Chi tên thật Diệp Vân sau nhiều năm xa cách, cậu lúc đó còn tưởng Diệp Vân thanh mai trúc mã đã chết cùng Diệp gia trong án oan năm đó. Sau này mới biết Diệp ca chạy trốn đến Nam Quyết mới thoát chết. Đại hội Kiếm Lâm 4 năm 1 lần, khai mạc đại hội lần này là Ngụy Trường Phong thiếu trang chủ danh kiếm sơn trang. Kiếm chia làm 4 cấp.Cấp một kiếm Cao Sơn. Sự cao quý của núi cao là nơi mà kiếm thông thường không thể chạm tới.Cấp hai là kiếm Thương Hải. Trăm sông đổ về biển, không có bến bờ, là loại kiếm đổi bằng một trăm thanh Cao Sơn mới có được.Cấp ba là kiếm Vân Thiên. Phía trên biển cả trên chín tầng mây kiêu ngạo nhìn vạn vật, trong hàng vạn thanh kiếm mới có một thanh. Thanh KIếm này được gọi là Hỏa Thần. Là thanh noãn kiếm Cửu Cửu Huyền Dương được sinh ra lúc Côn Luân tiên kiếm giao chiến. Người dành được thanh kiếm Hỏa Thần là Vương Nhất Hành của núi Vọng Thành, đại đệ tử của Lữ Tố Chân. Cấp bốn là kiếm Tiên Cung. Tiên cung ẩn giấu trên chín tầng mây. Thanh kiếm Bất Nhiễm Trần được chính Ngụy Trường Phong tạo thành.Lúc nghe đến tên Diệp Đỉnh Chi dù đã biết trước sẽ gặp nhưng cậu vẫn là vừa buồn vừa vui, buồn là vì kiếp trước cậu không thể bảo vệ y. Y vì muốn giải oan sau này còn rơi vào con đường ma đạo không thể quay đầu, nổi oan mưu phản của Diệp gia cũng là sau này mới được giải oan. Vui là cậu còn có thể gặp lại y, cậu có nhiều lời muốn nói với y. Nhưng cũng biết hiện tại không thể nhận y nếu không sẽ làm bại lộ thân phận.Cậu uống kiếm tửu hồi cũng đã ngà ngà say, người cũng mơ hồ khi nghe đến thanh kiếm Tiên Cung cậu cũng lên tham gia tranh đấu, thanh kiếm này kiếp trước là của cậu, cậu không muốn thanh kiếm vào tay người khác. Lúc lên sân cậu không có kiếm đã được Vương Nhất Hành cho mượn kiếm Hỏa Thần để đấu với Diệp Đỉnh Chi. Để giành được thanh kiếm cậu đã dùng chiêu Kiếm Ca Tây Sở của sư phụ Cổ Trần truyền dạy. Lúc đầu cậu định không dùng chiêu kiếm này, nếu dùng sẽ làm bại lộ thân phận của sư phụ nhưng cậu cũng không muốn chiêu Kiếm Ca Tây Sở thất truyền. Sau khi giao chiến kết quả hòa nhau.Diệp Đỉnh Chi nhận thua trước điệu múa kiếm thất truyền này cũng bày tỏ lòng ngưỡng mộ có thể thấy Kiếm Ca Tây Sở hoàn chỉnh là vinh hạnh lớn nhất của kiếm khách còn đánh quý hơn việc có được thanh kiếm tốt. Bất Nhiễm Trần xứng đáng thuộc về cậu.Vừa cầm được kiếm Ôn Hồ Tửu liền dẫn cậu đi trước khi bị các kiếm khách ăn tươi nuốt sống. Nhờ có Diệp Đỉnh Chi và Vương Nhất Hành chặn đám người kiếm khách muốn đuổi theo, cậu và Ôn Hồ Tửu có thời gian chạy thoát thân. Thành Càn Đông.Xe ngựa dừng lại, Ôn Hồ Tửu đi vào trong xe lay lay gọi cậu dậy. Để hỏi cậu đã học Kiếm Ca Tây Sở từ đâu ai đã dạy cho cậu. Cậu vẫn còn hơi mơ mơ màng màng dù sao chuyện xảy ra cũng nhớ rõ, nhưng cậu vẫn giả vờ chưa tỉnh táo cũng quên đi những chuyện ngày hôm qua.Còn cố tình hỏi cây kiếm cậu đang cầm có phải do Ôn Hồ Tửu dùng độc giúp cậu lấy được không. Ôn Hồ Tửu nhìn cậu thật lâu xem cậu có đang nói dối không. Nhìn hồi cũng không nhìn ra gì. Quyết định tin cậu say quên hết những chuyện hôm qua. Không hỏi thêm gì nữa đang định dẫn cậu vào thành thì nghe thấy âm thanh dồn dập gấp gáp chạy tới từ nhóm người đang cưỡi ngựa.Vừa nghe tiếng thấy ồn là biết nhóm người Trần phó tướng cưỡi ngựa chặn đường để bắt cậu về theo lệnh của cha cậu.Cậu chưa kịp chạy trốn đã bị Trần phó tướng sai người trói cậu dẫn về. Trần phó tướng xoay người thấy Ôn Hồ Tửu chào hỏi, hỏi có muốn vào thành Càn Đông không. Ôn Hồ Tửu đồng ý đi chung, muốn biết ai dạy Kiếm Ca Tây Sở cho cậu. Và cũng muốn gặp muội muội để nhắc nhở cô về việc này và hỏi thăm chuyện cậu kết hôn.Phủ Trấn Tây Hầu Ôn Hồ Tửu đi gặp Ôn Lạc Ngọc. Thấy muội muội ngồi trên ghế tay cầm ly trà hưởng thức liền trêu chọc bây giờ giống mệnh quý phu nhân nhà giàu quyền quý rồi đó. Nhận được ánh mắt cảnh cáo liền không tiếp trêu chọc.Sau hồi trêu chọc đùa giỡn ôn lại chuyện cũ. Ôn Hồ Tửu nghiêm túc kể lại những chuyện ở Kiếm Lâm cho muội muội nghe. Cũng hỏi chuyện của kết hôn của cậu tính xử lý sao. Nghe muội muội nói tùy vào cậu cả nhà sẽ không xen vào quyết định của cậu. Nghe thế liền không hỏi tiếp nữa.Trong phòng cậu đang bị trói ngồi trên sàn nhà vừa nhờ người đút ăn vừa than muốn gặp ông nội đòi lại công bằng cho cậu.Khi đó trong một phòng khác Ôn Lạc Ngọc với Bách Lý Thành Phong đang ngồi trên bàn có điểm tinh xảo và ấm trà sắp xếp ngay ngắn. Mẹ cậu đang lo lắng khi nghe Ôn Hồ Tửu nói cậu đã dùng Kiếm Ca Tây Sở Vấn Đạo Vu Thiên. Bà lo lắng nên kể chuyện này lại cho chồng nghe để nghĩ cách giải quyết thế nào. Ông vừa nghe vợ nói vừa làm cây roi vừa nhét bông vào thân roi khi nghe đến Kiếm Ca Tây Sở ông cũng khựng lại.Bà cũng hỏi chồng chuyện kết hôn thì sao. Ông vỗ nhẹ tay bà ăn ủi yên tâm không cần lo lắng ông với cha sẽ xử lý ổn thỏa. Ông cầm roi đi đến chỗ cậu, nói là muốn dạy dỗ cậu một trận nhưng cây roi được ông nhét bông thì dù có đánh cũng không làm cậu bị thương.Cậu đang định than vãn tiếp nghe tiếng bước chân liền tưởng là ông nội từ doanh trại về liền xoay người lại. Ngước lên thấy người đến là cha cậu thế liền dỗi.- " Cha, sao lại là cha. " cậu còn tưởng là ông nội đến cứu cậu.- " Là cha thì sao, cha con thì không được hả???? " ông hỏi lại với giọng hơi tức giận.- " Thế ông nội con đâu??? " sao ông nội còn chưa tới cứu cháu trai ngoan của ông.- " Ông con còn ở doanh trại chưa về đâu. Hôm nay con đừng hòng thoát lần này thế mà con lại dám bỏ trốn nhà đi. Gan con thật lớn há???? " âm cuối còn được ông ấn mạnh.Ông vừa nói xong liền cầm roi rượt đánh cậu. Cậu thấy cha cầm roi đánh liền vừa tránh né vừa chạy trốn khỏi cây roi. Càng khiến ông tức giận quyết rượt đánh cậu cho được.- " Ai cho con đánh cháu trai ngoan của ta, đã vậy mà còn trói thằng bé. " tiếng quát lớn phát ra từ hướng cửa. Bách Lý Lạc Trần nghe tin tức từ Phó tướng quân cậu đã về đến phủ. Liền từ doanh trại gấp gút chạy về. Vừa về tới cửa liền thấy cháu trai bị con trai rượt đánh còn bị trói liền tức giận.- " Ông nội cứu con. " vừa thấy ông nội cậu liền chạy đến phía sau để trốn.- " Cha, sao nay cha lại về sớm vậy? " Bách Lý Thành Phong thấy cha mình liền dừng tay đứng nghiêm trang lại hỏi.- " Ta mà không về sớm cháu ta vừa bị con đánh vừa bị trói sao. " tức giận nói.- " Cha. Là Đông Quân tự ý bỏ nhà đi nên con mới dạy thằng bé, cha người cứ cưng chiều thằng bé. " Bách Lý Thành Phong giải thích.- " Ta không nói nhiều với con. Cởi trói cho Đông Quân nhanh lên, người đâu đem Bách Lý Thành Phong trói lại cho ta. " Bách Lý Lạc Trần mặc kệ lời con trai đụng đến cháu trai thì dù là con trai cũng không yên với ông. - " Cha người làm vậy con còn mặt mũi nào nữa. " Bách Lý Thành Phong bất lực trước sự cưng chiều của cha mình.Lúc này trong phòng chỉ còn lại ông nội, cha, mẹ, cậu và người cậu đang nửa ngồi trên ghế cười tủm tỉm xem cha cậu bị trói. Cậu còn định trêu chọc cha thêm chút nhưng liền bị mẹ gọi cảnh cáo không được nghịch ngợm nữa. Sau hồi cuối cùng Bách Lý Thành Phong cũng được cởi trói. - " Đông Quân lại đây ngồi với ta. " Bách Lý Lạc Trần kêu cậu lại ngồi chung để hỏi thăm chuyện cậu đi ra ngoài chơi mấy ngày qua.- " Lần này cháu ra ngoài chơi có gì thú vị không? " ông hiền từ hỏi.- " Ông nội có từng nghe bài thơ này chưa? Phong Hoa khó dò, Thanh Ca nhã, Chước Mặc nhiều lời, Lăng Vân cuồng. Liễu Nguyệt tuyệt đại, Mặc Trần xấu, Khanh Tướng có tài, lưu Vô Danh. " cậu tỏ ra thần bí kể với ông nội.- " Ý con là Bát công tử Bắc Ly. Họ điều là những nhân vật lớn nổi tiếng lắm đấy. Trong đó Phong Hoa công tử chắc con sẽ biết người này. Cửu hoàng tử Tiêu Nhược Phong người được ban chỉ kết hôn cùng con. " ông vừa nghe cậu nói lền biết nói đến những ai. - " Con có biết huynh ấy, nhưng lần này con gặp được năm người trong số đó Thanh Ca, Chước Mặc, Lăng Vân, Liễu Nguyệt, Mặc Trần. Con còn giúp đỡ họ trong chuyện lần. " cậu hào hứng kể mình đã gặp được các vị công tử Bắc Ly.- " Nhưng theo ta biết thường ngày họ điều ở trong thành Thiên Khải? " ông thắc mắc hỏi.- " Lần này bọn họ tới là vì chuyện của Cố Kiếm Môn, vì chuyện của huynh đệ mà đi ngàn dặm tới thành Sài Tang, nghĩa khí như vậy cũng đủ để con kết bạn. Ông nội biết không ca ca của Cố Kiếm Môn lúc đầu được biết là chết vì bệnh đột ngột vậy mà cuối cùng được người khác cứu sống. " cậu bày tỏ ngưỡng mộ tình cảm huynh đệ của họ. Lúc nói đến chuyện của ca ca Cố Kiếm Môn lời nói mang theo sự kích động cho kết cuộc tốt đẹp.- " Vậy có biết là ai cứu không? " ông nghĩ ai lại có năng lực như vậy. Chuyện ở Đạo Tây Nam nhìn thì đơn giản nhưng thực chất lại không hề đơn giản như vẻ ngoài. - " Dạ không biết, ông nội chuyện này kết thúc bằng cuộc hôn nhân viên mãng giữa hai nhà Cố và Yến gia, con thấy họ thật may mắn còn có cơ hội về bên nhau. " cậu cũng thắc mắc chuyện lần này kết cục khác kiếp trước.Sau đó cậu kể lại hết những chuyện mình biết và những gì xảy ra ở thành Sài Tang cho ông nội nghe, từ chuyện kết giao bằng hữu, gặp được Bát công tử và những âm mưu.- " Tốt, thật tốt. Cháu ta lần này học hỏi được trải nghiệm nhiều thứ. " ông mỉm cười nghe cậu kể.- " Đông Quân, nghe cậu con nói con giành được một thanh kiếm ở Kiếm Lâm. Con có thể kể cho mọi người nghe chuyện con gặp ở Kiếm Lâm không? " ông hỏi thử cậu như vô tình nhớ đến có chuyện này.- " Kiếm Lâm .... Đó phải gọi là hoành tráng, hùng vĩ. Con chỉ là tình cờ có được một thanh kiếm tốt thôi. Ông nội có vài chuyện con nói riêng với người được không? " cậu chần chừ hồi mới nói, có những chuyện cậu cần phải nói để nhờ sự giúp đỡ từ ông nội. Cậu không muốn bản thân lại phải hối hận sống trong cô độc cả đời.- " Được, mấy đứa lui xuống về nghỉ ngơi trước. Thành Phong hồi con quay lại bàn chuyện cùng ta. " nghe cậu nói thế ông liền ra lệnh cho mọi người lui xuống.- " Dạ. " mọi người nhìn nhau hiểu ý cùng lui xuống trước.- " Được rồi, trong phòng giờ không còn ai cháu có chuyện gì muốn nói cho ta nghe? " trong lòng ông tự nhiên nổi lên sự bất an.- " Ông nội, ông sẽ tin những gì cháu nói sao? " cậu lo lắng hỏi chuyện này dù sao cũng quá sức tưởng tượng.- " Tin, ông nội luôn tin cháu. " Ông mỉm cười cưng chiều xoa đầu cậu.- " Ông ...n... nội cháu sống lại. " cậu nén nước mắt nói Cậu sau đó kể tóm tắt lại những chuyện trải qua kiếp trước cho ông nội nghe, từ chuyện nhận Cổ Trần làm sư phụ, đến thành Thiên Khải bái sư, tình cảm cậu dành cho Tiêu Nhược Phong còn cả chuyện Diệp Vân chưa chết.Vừa nói xong cậu không kiềm nén nữa mà khóc lên, giải tỏ hết uất ức tủi thân của mình.Bách Lý Lạc Trần khi nghe xong trong lòng đau thắt ngay cả nhịp thở cũng hẫng nhịp. Vừa đau lòng cháu trai vừa thấy có lỗi khi không thể bảo vệ cháu trai chu toàn. Ông vừa ôm vừa vô nhẹ vào lưng cậu dỗ dành. Đứa cháu này ông cực kì yêu thương cưng chiều giờ nghe những chuyện này ông đau lòng vô cùng.Không ngờ đứa cháu mình sau này phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Trong giây phút sát ý cuồng cuộng nổi lên ánh mắt sắt bén lạnh lùng. Nghĩ đến cháu trai còn đang ở cạnh ông che giấu cảm xúc đi.- " Ngoan, ngoan. Đông Quân không khóc nữa. " ông đau lòng lấy tay gạt nước mắt giúp cậu. - " Ông nội, ông giúp cháu được không kiếp này cháu không muốn lại đánh mất Nhược Phong. Kiếp trước khi cháu nhận ra tình cảm của mình thì đã muộn rồi và cả chuyện Diệp ca. " cậu nắm lấy tay ông nội nhờ sự giúp đỡ, cậu muốn thay đổi số phận không muốn lại phải hối hận lần nào nữa.- " Được, ông giúp cháu. Cháu muốn làm gì cũng được phía sau cháu luôn có ta. " Ông vỗ nhẹ vào tay cậu an ủi.- " Cảm ơn ông nội. " cậu vừa cười hạnh phúc vừa ôm lấy ông khóc hồi cũng mệt rồi ngủ thiếp đi trong tay ông.Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau hồi do dự cũng đưa tay lên gõ cửa.- " Cha, con thể vào không? " Bách Lý Thành Phong thấy thời gian qua hồi lâu nên đã quay lại để bàn chuyện.- " Con vào đi. " đang chìm trong suy nghĩ nghe thấy tiếng con trai ông hồi thần lại đáp.- " Cha, Đông Quân sao vậy, sao lại ngủ thiếp đi mắt còn sưng đỏ thế kia? " Bách Lý Thành Phong vừa vào không biết xảy ra chuyện gì thấy con trai mình như vậy liền lo lắng hỏi.- " Trước hết con ôm thằng bé về phòng rồi quay lại đây. " ông thở dài mệt mỏi căn dặn.- " Dạ cha. " liền tiến lên ôm cậu dẫn về phòng.- " Cha có chuyện gì sao? " sao khi sắp xếp cho cậu xong Bách Lý Thành Phòng liền quay lại để hỏi cho rõ chuyện gì.- " Con sắp xếp người đi điều tra những chuyện ở thành Sài Tang mấy người áo đen đó là ai đến mục đích gì. Nếu đã có ý muốn bắt Đông Quân thì không tha cho kẻ nào. Giết hết những người đụng đến cháu ta. " Dám đụng đến cháu trai ông thì đừng mong có kẻ nào thoát.- " Dạ con sẽ có người đi điều tra liền. " Bách Lý Thành Phong nghe có người đụng đến con trai trong tâm cùng lời nói điều trở nên âm trầm nổi sát ý giết người.Phía Tư Không Trường Không cuối cùng cậu đến Dược Y Cốc vừa đến nữa độc cũng tái phát khiến y ngất xỉu. Tân Bách Thảo, dược vương đi ra ngoài hái thuốc thấy y ngất xỉu liền đem y về nhà tranh cứu chữa tạm thời. Tư Không Trường Phong sau ngất xỉu cũng tỉnh lại. Y định nói cảm tạ ơn cứu mạng thì bị ngắt lời. Tân Bách Thảo đã nhận ra ý đồ của Ôn Hồ Tửu cũng nói thẳng tất cả kết hoạch của Ôn Hồ Tửu đã nói y như vậy đúng không.Nếu muốn được cứu thì ở lại làm tiểu đồng tử thử thuốc vì thấy y cũng có tài học y dược. Y định từ chối nhưng Tân Bách Thảo nói chỉ cần y ở lại nửa năm thôi thì sẽ cứu mạng y cuối cùng y cũng đồng ý ở lại nửa năm. Nửa năm sau y lại hành tẩu giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com