TruyenHHH.com

Phong Qua Vu Luu Van

  Trong màn đêm yên tĩnh, hai bóng đen ở trong thành vượt nóc băng tường mà đi.


"Ngươi rốt cục cho gã ngu xuẩn đó ăn cái gì vậy?" Liễm Hàn vẫn là hiếu kỳ khó nhịn, hỏi.


"Ha ha," Lưu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đó tuyệt đối là thứ tốt, ta còn hy vọng hắn sống lâu trăm tuổi, không bị người khác diệt khẩu mới tốt."



"Ai? !" Liễm Hàn mày kiếm khẽ nhíu, phất tay, hai chiếc lá mỏng manh thẳng tắp bay vụt về phía bụi rậm. Ngay lúc đó, một loạt tiếng sột soạt vang lên, nam tử mặc một bộ hắc trường sam màu đen nhảy ra. Người nọ vải đen che mặt, tay áo bên trái bị bụi gai cào rách thành một lỗ nhỏ. Y kéo bịt mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn thải thần trì, đôi mắt đẹp liếc nhìn Lưu Vân, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lùng.



" Là ngươi. . ." Lưu Vân trông thấy sững sờ, bỗng nhớ tới ngày ấy ở góc đường thoáng thấy một bóng dáng bạch y. Chẳng trách cảm thấy quen mắt...



"Ngươi không ở lại Huyền Diệu, hơn nửa đêm theo chúng ta chạy ra đường làm gì?"


Mộ Dung Linh hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Với bản lĩnh này, sợ là Địch lão thái gia đã bị người diệt khẩu rồi."


Lưu Vân rùng mình, xem ra chính mình vẫn sơ sót...



Liễm Hàn hai tay khoanh trước ngực, khinh bỉ xùy một tiếng: "Ngươi làm sao biết được?"


Mộ Dung Linh lắc đầu cười nói: "Đi theo các ngươi đâu chỉ một mình ta? Lẽ nào hai vị chưa từng phát hiện?"



Lưu Vân nghiêm mặt: "Không phải là ngươi đã biết cái gì chứ?"



Nét cười khẽ in lại khóe mắt, Mộ Dung Linh nói: "Ta biết không nhiều, có điều so với ngươi nhiều hơn. Muốn biết, một mình đi theo ta." Dứt lời, trong chớp mắt nhảy xa nhiều trượng, quẹo vào một con hẻm nhỏ, mất dạng.



"Hàn, ngươi về trước đi, ta đi một chút sẽ trở về."


Liễm Hàn đưa tay ngăn cản, lạnh lùng nói: "Ngươi là muốn đi vụng trộm?"



(Sa: Hàn dễ thương quá )



Lưu Vân sặc một tiếng: "Ta đi làm chính sự!..." Cái tên này từ đâu học được kiểu nói chuyện này?!


Liễm Hàn khẽ hừ một tiếng, xoay người đi mất.



Lưu Vân đuổi theo Mộ Dung Linh, qua bảy tám lối rẽ, đi vào một hẻm nhỏ tối đen. Đôi mắt chưa thích ứng với bóng tối, bỗng nhiên hai vai bị chụp lấy, một sức mạnh đem hắn mạnh mẽ đẩy vào vách tường. Nhất thời không thể động đậy, Lưu Vân cả kinh, đang muốn phản kích, một giây sau lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.


Môi mỏng kề sát trên môi hắn, hơi thở nóng hổi mê hoặc, mùi vị quen thuộc bao bọc cướp đoạt xâm chiếm răng môi hắn, chiếc lưỡi linh động thăm dò, đột nhiên gần như thô bạo xâm nhập, từng ly từng tí cuốn lấy, cảm xúc mãnh liệt gần như thiêu đốt tất cả.



Đúng lúc Lưu Vân đưa tay định luồn vào tóc y, Mộ Dung Linh bỗng nhiên rời khỏi môi hắn.


Mộ Dung Linh đôi mắt đẹp mang theo ý cười buồn bã, nói: "Bỏ qua cho, ta chỉ sợ sau khi nói cho ngươi biết, sẽ không còn cơ hội như vậy..."



Trong bóng tối, Lưu Vân không thấy rõ vẻ mặt y, đáy mắt đen thẫm của y lộ ra một tia phức tạp cùng khổ sở, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạp mờ mịt, từng câu từng chữ trong đêm vắng nghe hết sức rõ ràng. Những ngón tay giữ chặt hai vai hắn vẫn như cũ kiên định mà mạnh mẽ, dường như rất quyết tâm...


Mộ Dung Linh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "...Ta thích ngươi... Mặc kệ ta làm gì, lần này tuyệt đối không lừa ngươi..."



Tuy rằng đã sớm đoán được vài phần, chính tai nghe thấy vẫn cảm thấy chấn động. Lưu Vân há miệng, cổ họng có chút nóng lên, dù ở giữa đêm sâu cũng không che giấu được đáy lòng nhộn nhạo cuộn trào, trong phút chốc đó, tư vị rung động không tên tràn ngập khắp trái tim. Hô hấp càng trở nên gấp gáp, nhịp tim hai người cơ hồ hòa cùng nhau, mạnh mẽ va chạm. Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.


Lưu Vân tựa hồ chìm sâu vào đôi mắt y, chưa từng thấy nam nhân phong lưu này lộ ra ánh mắt chân tình như vậy, thu lại hết thảy đùa bỡn ý cười, chỉ lờ mờ một chút căng thẳng cùng chờ mong, lại càng nhiều cảm tình không rõ.


Trong nháy mắt, đối với người ở bên ngoài từ lâu đã thành thạo điêu luyện như Lưu Vân, lại giống như một thiếu niên mới biết yêu, sửng sốt không biết làm sao, may mà bóng tối giấu đi vành tai hơi đỏ lên của hắn. Này là ý vị gì, trong lúc bối rối, hắn không cách nào nghĩ được...


Thời gian trôi qua trong yên lặng, Mộ Dung Linh buồn bã rũ mi, hai tay giống như mất đi trọng tâm trượt xuống, khẽ nhếch môi cười khổ, lẩm bẩm: "Quên lời vừa rồi đi, coi như là ta phát điên thôi, ngươi... A ——"


Lời chưa nói ra đã bị môi lưỡi nóng ướt nuốt hết, cánh tay Lưu Vân mạnh mẽ nhốt y lại, dùng sức ôm vào ngực mình. Hắn hơi nghiêng đầu, hôn càng sâu thêm, chóp mũi nhẹ nhàng cọ sát, tựa như tình nhân thân mật quấn quýt.



Người trong lòng đờ ra trong nháy mắt, lập tức nhiệt tình đáp lại. Ngón tay thon dài luồn vào tóc Lưu Vân, chiếc lưỡi nóng hừng hực giống như giữa sa mạc nhìn thấy ốc đảo, vội vàng tuyên cáo, chiếm giữ cùng khát cầu. Môi lưỡi dây dưa, khi thì mạnh mẽ công thành đoạt đất, khi thì dịu dàng lưu luyến triền miên, giữa đêm mùa đông mà hổn hển thở dốc, quần áo cọ sát vào nhau...


Cứ thế một hồi lâu, lại dường như chỉ vừa chớp mắt. Mộ Dung Linh thở một hơi, từ trên môi Lưu Vân rời đi, kề sát bên tai hắn, cười hỏi: "Ngươi yêu ta?"


Lưu Vân cười không nói, hai tay vẫn vòng qua eo y.


Mộ Dung Linh hơi tách ra, kéo dài khoảng cách, một lúc lâu sau, nói: "... Thấy kì quái sao? Ta lại ở nơi này?"


Lưu Vân ngước mắt, "Ngươi không phải vẫn đi theo ta sao?"



"Ta ở đây vì... Vì ở đây còn vướng bận ngươi..."



Lưu Vân nghiêm mặt, thấp giọng hỏi: "Ngươi nói sao?"


"Bây giờ nói... Có lẽ vẫn còn kịp... Ngươi nên biết, mục tiêu của bọn chúng là thái tử..."


Lời còn chưa dứt, bóng người cao lớn thoáng một cái liền vọt xa mấy trượng.



"Lưu Vân!"


Bước chân ngừng lại một chút, Lưu Vân nghiêng mặt sang bên, thấp giọng nói: "Đa tạ... Còn nữa, vấn đề của ngươi, trở về sẽ nói cho ngươi biết đáp án..." Trong chớp mắt, biến mất trong đêm sâu.



Một lúc lâu sau, Mộ Dung Linh vẫn cứ đứng lặng một chỗ. Mãi đến lúc tiếng bước chân uyển chuyển kéo y từ trong suy nghĩ trở về.



Trường quần mặc hắc bao lấy dáng vẻ nhanh nhẹn, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng không như thường ngày mang theo rạng rỡ ý cười.


Mộ Dung Linh nghe tiếng, quay đầu, ung dung cười nói: "Phượng tỷ mặc hắc y thật làm cho bản công tử thấy không quen lắm."



Người phía sau sững sờ, lập tức ẩn ý cười nói: "Công tử gia mặc hắc y cũng làm cho Phượng Dao không quen đó... Vì cái gì... Đi ngược lại ý nguyện của chính mình đây?"



Hắc y công tử nhìn sang hướng khác, thu lại ý cười, "Đây chính là ý nguyện của ta! Không thể để Mộ Dung thế gia hủy ở trên tay ta được! Cho dù... Tạm thời nhân nhượng cũng được, hoặc là hy sinh một chút..."



"Nhưng, công tử," Phượng Dao vội nói, "Hay là, công tử nói hết tất cả cho hắn biết, nói không chừng, hắn sẽ thông cảm cho ngươi, trợ giúp chúng ta?"

"Ha ha. . ." Mộ Dung Linh tự giễu cười, "Ngươi bảo ta lừa gạt hắn lợi dụng hắn, sau khi bị lão hồ ly kia xếp đặt một hồi, lại vô sỉ hướng hắn vẫy đuôi cầu xin sao? Hừ, bản công tử không làm được!"


"Vậy vừa rồi sao ngài lại thả hắn rời đi? Nếu như Kính vương biết được..."



"..." Mộ Dung Linh hồi lâu không nói, "... Nói với Huyền Kính, ngược lại ta đáp ứng, sự thành rồi, hắn chớ quên trả công, 'vật quy nguyên chủ'!"



"...Dạ."


Lúc đó, bên này...


Lưu Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách ***, lúc vào cửa không khỏi có chúp thấp thỏm. May mà để Hàn về trước, có y ở đây chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu...


Trong viện tử rất yên tĩnh, bầu trời xa xa xuất hiện một vệt sáng trắng, xuyên qua bóng cây chập chờn, loang lổ in bóng xuống đất. Bên trong tĩnh mịch âm u ẩn giấu một vết máu nhàn nhạt.


Hắc y nhân kia lại tới nữa sao?



Nghĩ lại một chút, lúc trước dẫn bọn họ đến thiện quận cũng là một già một trẻ này...


Đúng lúc Lưu Vân nhấc chân muốn đá văng cửa phòng Tiêu Tương thì cửa tự động mở ra.


Mở cửa chính là Huyền Dục vẻ mặt không tốt. Những người khác đều ở đó.



Trên đất là thi thể một lão đầu, chính là Tiêu lão đa. Đường Vũ Trúc nửa ngồi nửa quỳ trên đất, trong lòng chính là Tiêu Tương mặt không còn giọt máu đã cứng đờ lại. Vẫn là ngực trái bị xuyên qua, máu chưa đông lại, vừa chết không lâu.


Lưu Vân đột nhiên cả kinh, tại sao lại như vậy?! Lẽ nào hắn đoán sai toàn bộ? Hung phạm là một người khác? Có thể... Nhưng vì sao lại giết bọn họ? Chẳng lẽ vì tối hôm qua hắc y nhân bị Tiêu Tương nhìn thấy nên tới giết người diệt khẩu?



"Hừ, ngươi cam lòng trở về rồi?" Huyền Dục liếc Lưu Vân một chút, cười lạnh nói.



Lưu Vân không để ý tới, cau mày: "Người kia lại tới nữa?"



Liễm Hàn con ngươi lóe lên một tia sát ý, ánh mắt lạnh lại: "Lúc ta trở về, bọn họ đã bị giết. Người của ta thậm chí ngay cả có người tới cũng không biết. Hừ, tên này thật to gan!"



"Đường huynh, người chết không thể sống lại, ngươi nén bi thương." Lưu Vân nhìn hắn thần sắc thống khổ, khe khẽ thở dài. Hắn thật sự xem nàng là muội muội ruột thịt đi...


Dư quang đảo qua Tiêu Tương trong ngực hắn, lại thấy dung nhan không giống bốn người tối hôm qua sợ hãi như nhau, trái lại có vẻ đặc biệt ôn hòa.



Bên tai chợt truyền đến thanh âm trầm thấp của Đường Vũ Trúc: "Ta muốn yên tĩnh một mình..."


Lưu Vân đăm chiêu nhìn hắn, gật đầu, cùng hai người kia rời khỏi phòng.



"Nếu hung thủ có thể tự do ra vào, vì sao hắn không trực tiếp giết ngươi đi? Hà tất phiền toái như vậy?"



"Ha ha, cái này phải cảm tạ Liễm nhị đệ mang người đến rồi." Huyền Dục nhíu mày quét mắt bốn phía, cười nói: "Không nghĩ tới hai thế lực đúng là không nhỏ."



Liễm hàn thản nhiên nhìn y một chút, nói: "Ta cũng không phải là vì ngươi." Lại quay sang Lưu Vân hỏi, "Mộ Dung Linh cùng ngươi ngươi nói chuyện gì?" 



"Ách..." Lưu Vân sững người, "Hắn... Hắn nói có thể sẽ có người tới gây phiền phức, rồi ta quay về." Hắn cũng không gạt người, chỉ là "vô tình" bỏ sót một "đoạn nhỏ" thôi.


Mộ Dung Linh? Huyền Dục ánh mắt hơi biến đổi. Là y...



"Còn hung thủ..." Lưu Vân mắt phượng khẽ chuyển, ống tay áo theo cánh tay cử động mà trượt xuống, lộ ra ngón tay thon dài, bên dưới còn có một hàng dấu vết đỏ thẫm, lạnh mắt không nói.


Lúc Đường Vũ Trúc bước ra khỏi phòng, đã gần giữa trưa. Hắn cố sức kìm nén bi thương, nhưng vẫn không giấu được cô đơn cùng thống khổ trong ánh mắt.



Đi tới phòng chính, vừa lúc nghe thấy mấy người Lưu Vân đang thương lượng việc rời thiện quận. Bất giác sững người, vội nói: "Đi gấp như vậy? Không giúp Tiêu cô nương báo thù sao?! Còn nữa, chuyện đê đập làm sao đây? Đó cũng là nguyện vọng của Tiêu cô nương..."



Lưu Vân nhìn hắn, hơi mỉm cười: "Yên tâm đi, chuyện đê đập đã sắp xếp xong xuôi, chẳng mấy chốc sẽ lấy danh nghĩa Huyền huynh tiến hành trùng kiến, , Đường huynh không cần phải lo lắng. Nơi này. . . Vẫn là nhanh chóng rời đi sẽ tốt hơn. Người kia lúc nào cũng có thể trở lại, người Hàn phái tới còn có nhiệm vụ khác, không thể bảo đảm... Đường huynh trở lại chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta liền lên đường."



Đường Vũ trúc suy nghĩ một chút, thở dài nói: ". . . Được."



Đêm nguyệt hắc phong cao, là thời điểm giết người phóng hỏa.



Một đôi mắt sáng ẩn trong bóng tối, xác định người canh giữ bốn phía đã rời đi, mới nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống. Người nọ một bộ dạ hành hắc y, trong lúc di chuyển một chút âm thanh cũng không phát ra, dưới ánh trăng sáng, trông như quỷ mị bay bay trên không trung.


Thần không biết quỷ không hay lén vào phòng Huyền Dục, trên giường, một người xoay lưng lại, hô hấp đều đều, có lẽ đã ngủ say từ lâu.


Hắc y nhân đến gần giường, giơ tay phải lên trước ngực, lực dồn vào đầu ngón tay, kiếm khí bén nhọn tỏa ra, đâm thẳng xuống ngực trái!



Trong chớp mắt, hàn quang chợt lóe, mũi kiếm sáng trắng phản chiếu ánh trăng, làm chói mắt người. Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, ưu thế dĩ nhiên biến mất.



Chăn đột nhiên bị hất ra, người trên giường rõ ràng là Lưu Vân.



Thối Tuyết uyển chuyển theo cổ tay Lưu Vân thẳng tắp bổ xuống. Huyết quang cùng khí lạnh đan xen, hai ngón tay thon dài bị chặt đứt! Máu, dưới ánh trăng lạnh lẽo, đổ xuống.



Còn không kịp kêu đau, hắc y nhân cắn răng đem tay phải tàn phế đánh về phía Lưu Vân.


Ánh trăng xuyên qua gian phòng, soi rõ hai nam tử đang liều mạng đánh nhau. Đao quang kiếm ảnh tàn bạo phá tan sự tĩnh mịch của đêm.


Người nọ mặc dù đứt hai ngón tay, dùng tay không chống đỡ, vẫn có thể dùng vô hình kiếm khí bảo vệ quanh thân, nhất thời Thối Tuyết không thể tiếp cận được!


Nhưng chỉ thủ không công, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết. Dưới kiếm thế gió thổi không lọt của Lưu Vân, hắc y nhân dần dần không chống đỡ nổi. Ánh mắt lóe lên, chợt thấy bên cửa sổ lộ ra một khe hở, nắm đúng thời cơ lách mình nhảy ra. Trong phút chốc, một trận gió lạnh hướng mặt đâm tới, phong kín hết thảy đường thoát, cũng phong kín hết thảy hy vọng.


Liễm Hàn phá cửa sổ mà vào, Nguyệt Phách kề ngay yết hầu hắc y nhân, không sai một ly.



Lưu Vân thu kiếm mà đứng, hết thảy đều nằm trong dự liệu, kể cả khuôn mặt dưới bịt mặt kia.


Huyền Dục đẩy cửa bước vào, nửa tựa vào cạnh cửa. Cẩm y vung lên, đầu ngón tay xoay chuyển, một mảnh nhỏ hoàng thạch lướt qua mặt hắc y nhân, khăn che mặt từ từ rớt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com