TruyenHHH.com

Phong Khởi (Cơ Nhược Phong x Tiêu Nhược Phong)

Phiên ngoại 6

BachNgan140404

"Tiểu Trần! Tiểu Tuyết! Hai đứa xong chưa vậy?"

"Đợi con một chút! Con sắp xong rồi ạ"

Tiêu Nhược Phong nhìn hai bảo bối nhỏ đang loay hoay mang giày vào mà lắc đầu, mấy ngày nay công việc đột nhiên nhiều lên khiến Cơ Nhược Phong phải ở lại tại phòng nghị sự giải quyết. Tiêu Nhược Phong biết tính cách của người này, chắc chắn mấy ngày qua chỉ ăn uống qua loa và làm việc liên tục không nghỉ ngơi đàng hoàng nên ba người tới xem hắn thế nào

"Đi thôi"

Đế Đô thật sự rất rộng lớn và náo nhiệt, phồn hoa còn hơn Thiên Khải rất nhiều. Tiêu Lăng Trần và Cơ Tuyết mỗi người một bên nắm lấy tay cha, đi ngang qua người bán kẹo hồ lô liền không nhịn được nhìn theo. Tiêu Nhược Phong mua cho hai đứa mỗi người một xâu, những người ở đây đều biết bọn họ nên khi đi ngang qua cũng gật đầu chào hỏi

"Thành chủ phu nhân! Dạo này ngươi khỏe không?"

"Ta vẫn khỏe, đa tạ mọi người"

"Hai đứa nhỏ đã lớn vậy rồi sao?"

"Lăng Trần đã sáu tuổi rồi, còn tiểu Tuyết thì bốn tuổi"

"Ồ vậy đã là người lớn rồi?"

"Không phải a, bọn con vẫn còn nhỏ lắm"

Tiêu Lăng Trần và Cơ Tuyết bĩu môi, mọi người nhìn mà bật cười. Ba người chào tạm biệt tiếp tục tới chỗ Cơ Nhược Phong, nói về Cơ Nhược Phong lúc này thật sự không thể diễn tả được thành lời. Giấy tờ, bút, nghiên mực, những cuộn công văn rơi hết xuống đất, lăn đi tứ tung. Trong góc phòng vốn dĩ bình thường chứa một chiếc tủ đựng sách và vài thứ lặt vặt bây giờ lại không thấy đâu thay vào đó là chồng công văn cao như núi

"Ư...chết mất thôi. Ta sẽ không làm Thành chủ nữa đâu"

Cơ Nhược Phong ngả người dựa vào ghế, ngước nhìn lên trần nhà liên tục chửi rủa cái chức Thành chủ khốn kiếp mà hắn đang làm. Thẩm Tùng Tuyết lúc còn tại vị Thành chủ giải quyết mọi thứ đều rất qua loa, bây giờ hắn phải giải quyết lại toàn bộ. Suốt mười ngày nay hắn đã không được về nhà với Tiêu Nhược Phong và hai đứa nhỏ, tất cả đều là tại Thẩm Tùng Tuyết. Hắn nghiến răng nghiến lợi cố gắng mở thêm một cuộn công văn nữa nhưng không đọc được gì, mười ngày nay hắn không được ngủ mắt đã xuất hiện quần thâm vô cùng mệt mỏi

"Thành chủ đại nhân! Ngài đã xử lý xong công việc chưa?"

"Công việc suốt hơn mười năm mà hỏi ta làm xong chưa trong khi chỉ mới có mười ngày trôi qua, Nhị trưởng lão có phải ỷ mình già rồi nên muốn lên mặt không?"

"Ta nào dám chứ, chỉ là muốn nhắc Thành chủ đại nhân đừng lười biếng"

"Đa tạ ý tốt của trưởng lão"

Cơ Nhược Phong nhìn Nhị trưởng lão rời đi, nghiến răng. Tuy Thẩm Tùng Tuyết đã chết nhưng những người đã từng làm việc cho gã vẫn còn, điển hình là lão già vừa rồi. Nguyên lão viện vẫn còn tồn tại và mấy lão già cổ hủ đó suốt ngày cứ nhai đi nhai lại trong miệng việc hắn làm Thành chủ, bọn họ nói Cơ Nhược Phong dù sao cũng không phải người của Đế Đô ai biết được hắn có làm được không nhưng dân chúng trong thành nhất quyết muốn Cơ Nhược Phong ngồi lên cái ghế Thành chủ này nên đám lão già ở Nguyên lão viện cũng chỉ có thể tạm chấp nhận. Hừ, làm như hắn thèm lắm. Dù sao hắn cũng là Bách Hiểu Đường chủ và bây giờ ngoài sư tổ Tô Bạch Y ra thì ai mạnh hơn hắn, vừa có tiền, vừa có quyền dư sức đập nát cái ghế Thành chủ này đi

"Mấy lão già đó đúng là phiền, Cơ Nhược Phong ngươi không định làm gì à?"

"Sao không đi trấn thành đi?"

"Bây giờ là thời bình rồi, không cần nghiêm ngặt như lúc trước nữa"

Tiêu Vân cùng Vũ Dương tới xem tình hình của Cơ Nhược Phong, hắn lấy tay đỡ trán thở dài trả lời câu hỏi vừa rồi của Vũ Dương

"Ta muốn giải quyết chứ sao lại không? Chỉ là không biết nên dùng bạo lực hay l-"

"Dừng dừng! Ngươi mà dùng bạo lực là mấy lão già đó sẽ xuống lỗ liền đấy"

"Chỉ một đấm là chết thôi, không sống nổi đâu"

"Vậy bây giờ phải làm sao? À ta nghĩ ra rồi chỉ cần cho một mồi lửa là xong thôi, hai ngươi đi tìm dầu hỏa về đây. Ta sẽ thiêu rụi mấy lão già đó luôn"

"Ấy ấy bình tĩnh lại nào, uống nước đi cho hạ hỏa"

"Để ta quạt cho ngươi"

Tiêu Vân và Vũ Dương giữ hắn lại, Triệu Vân và Tử Kỳ vừa tới đã nghe hắn muốn đốt Nguyên lão viện liền nhanh chóng chạy đi tìm nước lạnh và quạt giúp hắn hạ hỏa. Bọn họ không phải hùa cho vui đâu, Cơ Nhược Phong nói là làm đấy, bọn họ đang cứu mấy lão già kia một mạng

"Hay là tìm cơ hội nắm thóp của mấy lão già đó?"

"Ta đã làm rồi! Sống chết không chịu nhận, bây giờ chỉ có thể tạm chấp nhận cho mấy lão già đó kiêu ngạo"

Bốn người trầm ngâm nhìn nhau, thật sự Nguyên lão viện vẫn có quyền lợi rất lớn ảnh hưởng tới quyết định của Thành chủ rất nhiều. Cơ Nhược Phong chống lại bọn họ khá khó khăn, hắn thở dài xoa đôi mắt mệt mỏi của mình

"Bây giờ ta đi ngủ đã, các ngươi làm gì thì làm đi"

Tiêu Vân và ba người rời đi để hắn một mình, lúc bọn họ vừa đi được một khoảng thì gặp Tiêu Nhược Phong và hai đứa nhỏ. Tiêu Nhược Phong thấy họ gật đầu chào hỏi

"Tiêu Nhược Phong! Huynh rảnh không? Ta có chuyện muốn nói"

"Có gấp lắm không? Ta định vào xem Hạc Hiên"

"Gấp lắm! Liên quan tới hắn đấy"

"Tiểu Trần! Tiểu Tuyết! Hai đứa ở đây chơi với hai vị thúc thúc đợi cha nhé?"

"Dạ"

Vũ Dương và Tử Kỳ là hai người rõ nhất tình hình để hai người nói chuyện với Tiêu Nhược Phong sẽ dễ hơn, ba người đi tới một đình viện ngồi xuống. Vũ Dương đang cố gắng lựa lời nói cho y nghe nhưng Tử Kỳ thấy hắn quá lề mề liền nói thẳng, hắn một năm một mười kể rõ mọi chuyện cho Tiêu Nhược Phong. Y nghe xong chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó gật đầu rồi trở về với Tiêu Lăng Trần và Cơ Tuyết

"Hạc Hiên"

"Phụ thân ơi"

Ba người mở cửa bước vào phòng thấy Cơ Nhược Phong đang vùi đầu vào đống công văn ngủ gục, Tiêu Nhược Phong ra dấu im lặng cho hai đứa nhỏ. Tiêu Lăng Trần và Cơ Tuyết vội vàng bịt miệng lại, Tiêu Nhược Phong tới bàn cúi xuống nhìn người đang ngủ say kia một lát sau đó kêu hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi còn mình thì có chuyện phải làm

"Các vị trưởng lão!"

"Thành chủ phu nhân"

"Chúng ta nói chuyện một chút đi"

Tiêu Nhược Phong đi thẳng tới Nguyên lão viện gặp những kẻ được xưng là trưởng lão kia, y không thể nhẫn nhịn được, những người này tuy là trưởng lão thuộc lớp tiền bối vậy mà lại ỷ vào cái ghế trong Nguyên lão viện làm khó Cơ Nhược Phong. Y tuyệt đối không bỏ qua chuyện này đâu

"Thành chủ phu nhân, ngài muốn nói gì?"

"Ta vẫn luôn có một thắc mắc"

"Ồ? Đó là thắc mắc gì?"

Những trưởng lão ngồi trên ghế cao hướng mắt xuống nhìn y, đáng lý ra bọn họ nên đứng dậy đi xuống hành lễ với Tiêu Nhược Phong nhưng bọn họ không công nhận Cơ Nhược Phong thì Tiêu Nhược Phong cũng như vậy thôi. Tiêu Nhược Phong không quan tâm, y hít một hơi

"Đám lão già các ông tại sao vẫn có thể ngồi trên chiếc ghế Nguyên lão viện? Vì các ông già hay là vì trước đây từng là trưởng lão trong mấy chục năm nên mọi người mới nể mặt?"

"Ngài nói quá lời rồi đấy"

"Ha, quá lời?"

Tiêu Nhược Phong nghe mà buồn cười, đám người này có phải già rồi nên không còn minh mẫn nữa không. Y chắp tay ra sau lưng, nhìn thẳng vào bọn họ nở một nụ cười không hề có độ ấm nào

"Các ông là trưởng lão! Chỉ đóng vai trò là cố vấn cho Thành chủ nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ các ông còn dám dùng cái Nguyên lão viện đã cũ nát đó để thân phận của mình ngang hàng với Thành chủ"

"Hay ho quá nhỉ? Trưởng lão là bởi vì kinh nghiệm tuổi tác nên họ sẽ có những ý kiến sáng suốt mà Thành chủ không thể thấy trước, Thành chủ sẽ rất dựa vào các vị trưởng lão thông tuệ nhưng ta thấy đám lão già các ông dường như không thông tuệ lắm thì phải?"

"Thành chủ phu nhân! Ngài ăn nói cho cẩn thận, ngài đừng ỷ là phu nhân của Thành chủ thì có thể nói gì thì nói. Bọn ta cũng có giới hạn nhất định"

Nhị trưởng lão đập vào thành ghế đứng dậy lớn giọng, Tiêu Nhược Phong nhìn bộ dạng đó của lão nhắm mắt lại hít sâu một hơi

"Ỷ lại? Các ông có bị nhầm lẫn không? Đế Đô chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện, ta dám nói là vì ta có thực lực"

"Ngươi..."

"Tiêu Nhược Phong! Đây là chuyện của Đế Đô không tới lượt người ngoài như ngươi xen vào đâu"

Tiêu Nhược Phong nghe cái tư tưởng cổ hủ của lão mà bực mình, phải là người trong Đế Đô mới được xen vào à. Được thôi, muốn quyết liệt tới cùng chứ gì, y chiều bọn họ luôn

"Những kẻ sắp chết thường hay nói nhiều vậy à? Ta nghe mà ngứa tai lắm đấy"

"Tiêu Nhược Phong! Ngươi đừng có m-"

"Chứng minh đi"

"Sao cơ?"

Những trưởng lão tưởng mình nghe nhầm hỏi lại, ánh mắt Tiêu Nhược Phong đã không còn chút độ ấm nào, lạnh lẽo như hầm băng y lặp lại lần nữa

"Ta nói là các ông hãy chứng minh cho ta thấy rằng các ông xứng đáng với cái ghế trưởng lão bằng một trận đấu với ta"

"Tại sao bọn ta phải chứng minh?"

"Nếu các ông thắng ta sẽ bảo phu quân lập tức rút khỏi vị trí Thành chủ trở về Bắc Ly, còn nếu các ông thua vậy thì lập tức giải tán Nguyên lão viện lui về sau không được phép xen vào bất cứ chuyện gì ở Đế Đô này nữa. Như thế nào?"

"Chuyện này....."

Tiêu Nhược Phong biết chắc chắn đám lão già này sẽ đồng ý, bọn họ nhắm vào Cơ Nhược Phong từ lâu rồi chỉ chờ một cơ hội để đẩy hắn ra khỏi cái ghế Thành chủ. Tiêu Nhược Phong cũng không phải ham muốn quyền lợi nên mới giải quyết chuyện này thay hắn, Hừ! Hỏi ý kiến của y chưa mà dám gây khó dễ cho Cơ Nhược Phong

"Sao? Đồng ý không?"

"Được thôi! Nhưng đấu như thế nào đây?"

"Một mình ta đấu với các ông, đương nhiên ta sẽ tuyên bố nếu mình thua trận cũng là do bản thân kiêu ngạo chứ không phải là do các ông ỷ lớn hiếp nhỏ"

"Được thôi! Vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi"

"Được"

Tử Dương và Vũ Kỳ đứng bên ngoài đi qua đi lại suốt một canh giờ, hai người vò đầu bứt tóc kêu khổ không thôi. Vốn dĩ nói cho Tiêu Nhược Phong biết là vì muốn y khuyên ngăn Cơ Nhược Phong nhưng bọn họ làm sao biết được Tiêu Nhược Phong lại đến thẳng Nguyên lão viện để giải quyết mọi chuyện, nghe tiếng đánh nhau ở trong bọn họ chỉ thầm cầu mong y đừng bị gì hết nếu không Cơ Nhược Phong sẽ cạo đầu hai người rồi treo lên cây mất. Vũ Dương sốt hết cả ruột, hắn định chạy vào trong xem thử nhưng đã thấy mấy vật thể lạ bay ra ngoài nằm bất động trước mặt bọn họ

"Cuối cùng cũng xong, già mà dai sức ghê"

"Tiêu Nhược Phong?"

"Hai người đợi ta à?"

Tiêu Nhược Phong xoa vai bước ra, lâu lắm rồi y mới đánh một trận ra trò đấy. Nhìn đám lão già lúc nãy vô cùng mạnh miệng kia nằm dưới đất, y chắp tay ra sau lưng bước tới gần

"Như điều kiện! Lập tức giải tán Nguyên lão viện nhanh lên! Ta không có kiên nhẫn đâu"

"B-bọn ta làm liền"

Tiêu Nhược Phong mỉm cười hài lòng để mặc Vũ Dương và Tử Kỳ còn đang ngơ ngác bước thẳng về phía phòng của Cơ Nhược Phong, y mở cửa bước vào trong thấy hắn đã tỉnh đang đọc công văn thì tới gần ôm lấy hắn

"Sao em lại tới đây?"

"Tới thăm chàng thôi! Tiểu Trần và tiểu Tuyết cũng đến nhưng đang chơi với Tiêu Vân và Triệu Vân rồi"

"Công việc của ta chắc không thể xong sớm được"

"Thật sự phải giải quyết lại hết toàn bộ à?"

"Do mấy lão già kia muốn làm khó thôi"

"À thế à?"

Tiêu Nhược Phong im lặng không nói gì nữa nhưng trong đầu đã suy nghĩ đáng lý ra lúc nãy y nên mạnh tay hơn, đám lão già đó chắc cũng chưa sợ lắm đâu. Phu quân của mình, y còn chẳng dám làm khó hắn mà đám người này ỷ mình lớn nên lên mặt, làm khó hắn đủ điều à

"Th-thành chủ"

"Nhị trưởng lão?"

"T-ta có việc muốn nói, ngài có thể ra đây một chút không?"

"Ta đi một chút nhé"

"Vâng"

Cơ Nhược Phong và Nhị trưởng lão ra ngoài cửa nói chuyện, Tiêu Nhược Phong làm như không biết gì cầm lên một cây bút lông viết viết gì đó vào giấy. Nhị trưởng lão nhìn thấy là nhớ tới trận đòn hồi nãy, Tiêu Nhược Phong đúng là rất thâm sâu chỉ nhắm vào cơ thể mà đánh còn mặt của bọn họ thì không đụng vào. Bây giờ cả người đau nhức ê ẩm nhưng chỉ đau trong cơ thể chứ ở ngoài da không có bất kì dấu vết gì, bởi vì vậy nên không thể lật mặt nói y đánh bọn họ

"Thành chủ! Ta muốn nói là....ừm sau khi bàn bạc lại với những người còn lại, bọn ta đã quyết định giải tán Nguyên lão viện"

"Sao đột ngột vậy?"

Cơ Nhược Phong nghiêng đầu thắc mắc, Nhị trưởng lão kêu khổ không thôi vốn dĩ lão chỉ muốn nói là sẽ không làm khó hắn nữa nhưng nhìn ra sau lưng thấy có một ánh mắt đang nhìn lão chằm chằm thì không dám nói dối nữa. Cơ Nhược Phong dường như cảm nhận được lão cứ nhìn ra sau lưng mình liền quay lại, nhưng chỉ có phu nhân ngoan ngoãn đang cười tươi với hắn thôi chứ làm gì có gì khác. Nhị trưởng lão thấy Tiêu Nhược Phong lật mặt nhanh như vậy mà câm nín

"Thật sự sẽ giải tán Nguyên lão viện?"

"...."

"Nhị trưởng lão?"

Rắc

Cơ Nhược Phong nghe tiếng thứ gì đó gãy đôi, quay đầu lại xem thử thấy cây bút trong tay Tiêu Nhược Phong gãy đôi nát bét nghi hoặc hỏi

"Phong nhi! Sao thế?"

"Em dùng lực hơi mạnh nên cây bút gãy đôi rồi"

"Có một cây khác làm bằng ngọc trong tủ, em lấy đi"

"Dạ"

Tiêu Nhược Phong đi tới tủ lấy bút trong lúc vô tình liếc nhẹ về phía Nhị trưởng lão, ánh mắt rõ ràng là muốn nói lão mau nói rồi cút lẹ cho khuất mắt. Nhị trưởng lão bắt gặp ánh mắt kia mà run rẩy không thôi

"Vâng vâng vâng, b-bọn ta sẽ giải tán ngay trong hôm nay"

Nhị trưởng lão gật đầu lia lịa, trán lão chảy mồ hôi ròng ròng. Lão nhanh chóng đánh bài chuồn chạy thật nhanh chứ không lão sẽ chết vì bị bệnh tim, Cơ Nhược Phong nhìn lão chạy như bị ai dọa sợ nghi hoặc không thôi. Hắn quay đầu lại thấy Tiêu Nhược Phong vẫn đang viết viết gì đó, tới gần ngồi xuống bàn ôm y vào lòng

"Phong nhi viết gì thế?"

"Hửm? À em đang viết vài thứ thôi, chàng đừng để ý. Chuyện Nguyên lão viện giải quyết xong rồi sao?"

Tiêu Nhược Phong làm bộ không biết gì, chưa có làm gì hết nghiêng đầu qua hỏi hắn. Cơ Nhược Phong vẫn đang thắc mắc sao đám lão già cổ hủ đó lại chịu giải tán Nguyên lão viện trong khi lúc nãy vẫn còn kiêu ngạo, vênh mặt lên với hắn

"Ừm....chắc là giải quyết xong rồi. Vậy chắc ta không cần giải quyết mớ công việc này nữa rồi"

"Chàng muốn giải quyết à?"

"Không muốn"

"Ừm vậy thì đốt hết đi, ta sẽ đi lấy dầu hỏa về cho"

"Được rồi! Đốt hết thôi"

Bốn người Vũ Dương nhìn đôi phu thê kia thật sự rưới dầu hỏa lên đống công văn rồi thiêu rụi mà cảm thán đúng là phu thê tương ấn mà, Tiêu Lăng Trần và Cơ Tuyết vừa đi chơi về thấy phụ thân và cha đang đốt gì đó liền chạy lại

"Phụ thân! Cha! Hai người đang làm gì vậy ạ?"

"Bọn ta đang đốt rác"

"Ò phụ thân ơi! Ngươi ăn gì chưa?"

"Chưa, bây giờ ta vừa đói vừa buồn ngủ. Muốn về nhà thôi"

"Vậy chúng ta về thôi"

Cả nhà bốn người cùng nhau trở về, trên đường đi Tiêu Lăng Trần và Cơ Tuyết cứ ríu rít không ngừng. Tiêu Nhược Phong nắm lấy tay hắn cùng nhau trở về nhà

                          

                            Hết

              Thanh sơn bất cải

             Lục thủy trường lưu

              Hẹn ngày tái kiến


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com