Phong Du Dong Chau Y Em Sao
Mình biết mình viết không được hay, nhưng lướt qua thì hãy cho mình xin 1 vote nhé. Yêu ~----------------------Năm 5 tuổi Thiên về làm cho nhà ông bà La, làm để trừ nợ do ba má ốm yếu không đủ sức làm việc, mà mùa màng thì lại thất bát, cực chẳng đã ba mẹ nó mới để nó đến ở nhà ông bà La. Nhà họ La thì vốn có tiền, có quyền nổi tiếng trong làng. Nghe đâu ông giữ chức quan gì đó to lắm ở trên tỉnh, có mấy lần ông mời bạn ông về nhà chơi, toàn là quan lớn, có cả quan tây.Ông bà thì có hai cậu con trai, cậu hai là cậu Phong, cậu ba là cậu Châu. Tính tình cậu Phong hiền lành, được thêm cái xởi lởi, hay nói hay cười. Cậu đã có gia đình riêng, vợ cậu gọi là mợ Ngọc.
Cậu Châu hơn Thiên hai tuổi. Năm ấy Thiên về, nói là để làm người ở nhưng thực ra một phần cũng là để cho cậu Châu có người chơi cùng cho có bạn có bè. Do cậu Phong lớn hơn em trai nhiều tuổi, vả lại cậu cứ mãi học hành không có thời gian vui đùa cùng em, nên thành ra Thiên cũng gần như là thư đồng của cậu Châu vậy.Người làm trong nhà đông, có anh Sâm, anh Bình, chị Giang và cả chị Phấn nữa. Lúc mới về, Thiên còn bé nên được các anh chị cưng lắm, việc nặng nhọc chẳng để tới tay nó. Được cái Thiên ngoan, thấy các anh chị làm gì cũng xin vào làm giúp mấy việc nhẹ nhàng lặt vặt, thấy thằng bé còn nhỏ mà biết điều, các anh chị lại càng thương, có cái gì ngon cũng để phần cho nó.Thiên ngày ngày không đi phụ việc trong nhà thì cũng chỉ quanh quẩn bên cậu Châu, cậu sai gì thì làm nấy. Ban đầu nó sợ cậu lắm, lúc ra vườn chơi cùng cậu, có mấy lần bị cậu bắt sâu dọa cho khóc bù lu bù loa lên, vậy mà cậu kêu là lon ton chạy tới, không dám cãi. Mùa hè trời oi thì đứng quạt cho cậu, tối đến lại giúp cậu pha nước tắm. Cậu Châu rất nghịch. Có lần cậu muốn ăn khế nên sai Thiên leo lên cây hái khế cho cậu. Nó sợ nhưng không dám cãi cậu chủ. Vừa leo lên nửa cây, nó thấy con rắn màu xanh nhỏ xíu treo lơ lửng trên cành, sợ quá nó thả tay té oạch xuống đất.Trật tay.Cậu Châu ôm nó khóc lớn, cậu khóc còn nhiều hơn Thiên, người nhà vội chạy ra đưa nó đi thầy lang bó bột. Cậu Châu thì khóc mãi, bà La dỗ hết nước hết cái, cho đến khi thấy Thiên về nhà với cái tay bó bột trắng bóc thì cậu mới nín.Kể từ đó, cậu không sai nó bất cứ việc gì nữa. Mỗi lần đi học đều là nó xách cặp cho cậu, nay cậu xách luôn của nó. Thiên mà giành làm thì cậu Châu quạu, thành ra nó mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm.
Thời gian thấm thoắt trôi, cậu Châu và Thiên cứ thế lớn lên bên nhau. Ông bà La giàu có, chẳng tiếc tiền đầu tư cho hai con học hành. Cả hai anh em họ La thông minh, chăm chỉ, gia đình lại có gia thế. Học xong xuôi cả hai đều về làm phụ cha mình.Cậu Châu thì có lẽ trời sinh là đẹp theo gen, ông bà La đẹp, cậu Phong cũng đẹp thì chẳng có lẽ nào cậu Châu lại không đẹp cả. Đã thế qua tuổi dậy thì lại còn cao ráo, dáng người vô cùng cân đối, đẹp mắt.
Cậu Châu vậy mà thương Thiên lắm, cậu yêu nó từ lâu lắm rồi. Cậu chẳng để tâm đến cái khác biệt gọi là chủ - tớ. Lúc nào trong lòng cậu cũng chỉ có Thiên. Cậu mê mẩn nó tới mất ăn mất ngủ, luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhất, yêu thương nhất mà nhìn nó. Còn Thiên? Nó có thương cậu chủ của mình không ấy à? Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng nó nào dám vượt qua cái ranh giới ấy. Thương mà chẳng dám tiến tới, cũng chẳng dám bày tỏ. Nhưng nhìn vào đôi mắt của cậu, nó cũng ngờ ngợ liệu có phải cậu Châu cũng có tình ý gì với mình hay không. Hai người nhìn vào tuy là chủ - tớ, thế mà hóa ra tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
--------------------
Một tối nọ, như thường lệ Thiên pha nước tắm cho cậu Châu, còn bỏ thêm ít gừng vì nghe nói tắm như vậy sẽ giúp thư giãn đầu óc. Ngày nào cũng thấy cậu Châu làm việc, xử lí giấy tờ sổ sách đến khuya, nó xót lắm nên tìm tòi đủ cách giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Và xem chừng thì ai kia cũng khoái được quan tâm săn sóc như vậy lắm.
"Em pha nước xong rồi á, cậu tắm đi rồi đi ngủ sớm nghen. Hôm nay em pha nước tắm với gừng thơm lắm luôn á". Thiên nói với cậu Châu khi cậu dùng hai tay day day trán, chắc là mệt mỏi lắm."Khoan đã"."Sao vậy cậu?"."Em ở lại đây đi"."Ủa gì cậu? Em ở lại làm chi?". Mặt Thiên đỏ lựng cả lên rồi ấp a ấp úng: "Muốn em ở lại xem... xem cậu tắm hay gì?""Mát-xa cho tôi"
Cậu đã nhờ thì Thiên cũng chẳng dám cãi. Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ quay lưng về phía Thiên, bên cạnh là chậu nước nóng khói lên nghi ngút. Đôi bàn tay nhỏ di chuyển trên đôi vai săn chắc rồi chuyển dần xuống lưng cậu, nó xoa bóp đến đâu cậu thấy thoải mái đến đó.
Bỗng cậu đột ngột quay người lại làm nó giật bắn.
Đèn dầu trong phòng tắm vốn chẳng mấy sáng sủa, thêm khói từ nước nóng bốc lên làm không gian như càng thêm ám muội. Thiên lúc này đối mặt với cơ thể vạm vỡ, săn chắc kia thì không khỏi xấu hổ. Cậu Châu chăm tập thể dục nên vóc dáng đẹp lắm, múi nào ra múi nấy.
"Cậu... cậu quay lại đi em còn làm tiếp".
Trong mắt cậu Châu, Thiên như cục bảo bối nhỏ lúc nào cũng be bé đáng yêu. Nhìn hai cái má phúng phính của nó đã ửng hồng, đôi mắt to tròn long lanh ướt nước, lại thêm cái miệng đang hơi dẩu ra kia, cậu Châu biết mình chẳng kiềm chế nổi nữa..
"Thiên...". Hai tay cậu Châu ôm lấy thân hình bé nhỏ vào lòng, môi chạm môi.Có đánh chết Thiên cũng không tin nổi là cậu Châu vừa hôn mình. Nụ hôn mới thoáng đầu còn nhẹ nhàng mềm mại làm nó dường như cũng bị cuốn sâu vào, cho đến khi cảm nhận được sự ướt át nơi đầu môi, cậu Châu đang cố dùng lưỡi mở miệng nó. Thiên như bừng tỉnh mà đẩy cậu ra.
Chẳng để cho cậu Châu kịp phản ứng, Thiên đã đứng phắt dậy cắm đầu chạy một mạch để mặc người kia ở lại, mặt nghệt ra.
Đêm ấy, có hai con người chẳng thể nào ngủ được. Cậu Châu nằm trằn trọc, cậu vừa thấy thích lại vừa hối hận. Được hôn người trong lòng bao lâu nay ai mà không khoái, nhưng mà lại lo mình dọa Thiên sợ, rồi lỡ mai người ta trốn mình thì sao. Còn về phần Thiên, ừ thì cũng nghiện đấy nhưng mà ngại lắm. Thiên vô thức sờ tay lên môi, đến giờ lên giường nằm ngủ tới nơi rồi mà tim nó vẫn đập thình thịch. Hình như hơi ấm từ môi cậu Châu vẫn còn vương lại đây này..------------Sáng hôm sau, do cả đêm nằm mãi mới ngủ được nên nay cậu Châu dậy trễ hơn, không kịp ăn sáng với cả nhà."Thưa cậu, phở của cậu đây ạ".
Cậu Châu ngẩng đầu lên nhìn. Hôm nay người bưng bữa sáng lên cho cậu là anh Sâm, chứ không phải Thiên.Thôi xong, thế là người ta trốn mình thật rồi.
"Phở này là do em Thiên nấu đó cậu, nhưng ẻm kêu đau bụng rồi nhờ tui đem lên hộ ẻm"."Vậy sao? Em ấy đau có nặng lắm không?". Nghe anh Sâm nói, cậu Châu chẳng giấu được lo lắng, toan bỏ cả bát phở mà xuống xem người ta đau như nào."Dạ hổng có sao đâu cậu, ẻm xức dầu rồi. Mà tui nghe nói sáng nay cậu phải sang làng bên cùng ông và cậu Hai hả? Cậu ăn rồi đi kẻo trễ"Xui quá. Cậu Châu thở dài. Cậu quên béng mất sáng nay phải đi cùng cha và anh Hai, đành chờ đến chiều tối về rồi tìm người ta mà nói chuyện cho rõ ràng vậy.------------Cả ngày hôm đó đầu óc Thiên cứ như đang ở trên mây, người cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Lúc nấu cơm chị Giang kêu đưa giùm lọ muối thì đưa nhầm lọ đường, kêu hành thì đưa nhầm tỏi, thái thịt thì suýt thái cả vào tay."Thiên! Em sao vậy? Cứ như mất hồn". Chị Giang chịu hết nổi đành lên tiếng hỏi."Dạ... hổng có sao". Miệng thì nói không sao nhưng cái mặt chả khác gì cái bánh bao nhúng nước.Xong bữa tối, Thiên thơ thẩn đi ra giếng thì gặp chị Phấn đang rửa chén."Chị để em tráng cho". Nó ngồi xổm xuống, thò móng vào chậu nước."Sao mặt nghệt ra đó vậy? Bữa nay có tâm sự gì à?" Chị Phấn hỏi khi thấy cái mặt Thiên chẳng khác gì bát cơm nguội nó vừa ăn hồi chiều."Dạ hổng sao chị ơi...""Thôi nhìn cái mặt là tui đoán ra hết rồi. Chữ "yêu" nó ịn lên mặt kia kìa. Là cậu Ba phải hông?" "Sao chị biết? À... không ạ.."Thiên giật mình, rồi như vừa bị phát hiện ra làm chuyện xấu, cái mặt nó đỏ lựng lên, lại cúi đầu xuống vân vê cái chén. Còn chị Phấn thì bật cười. Dù trong bóng tối nhưng chị nhìn thấy cả mặt, cả cái tai đang đỏ của nó."Chị còn hổng hiểu em hay sao? Hồi em mới về đây, chị chăm bẵm em. Xưa bé em đi ngủ đái dầm cũng là chị giặt quần cho em. Nếu hổng tính mấy năm đầu em còn ở với ba má, thì là từ nhỏ đến lớn em ở cùng chị. Em vui buồn gì chị đều hay hết á" Thiên mắt rưng rưng, sao mà chị Phấn hiểu nó quá vậy nè? Nếu là chuyện lặt vặt bình thường chắc nó chẳng giấu gì mà đem tâm sự hết với chị đâu. Nhưng đằng này..Thế rồi chị Phấn không gặng hỏi tiếp, nhưng trong lòng bí bách quá, một lát sau nó cũng đành kể lại toàn bộ cho chị nghe giữa nó và cậu Châu là như nào, rồi thì cảm xúc của nó với cậu ra làm sao."Vì chị coi em như em ruột của chị nên chị mới nói cái này. Thiên nè, em nên dừng lại kẻo hối không kịp. Mình là phận kẻ ăn người ở làm sao mà với tới chớ... Với cả chị mới nghe được hồi chiều mọi người trong nhà nói với nhau, chả biết có thật hay không, là nay ông với cậu Hai dẫn cậu Ba sang làng bên là định hỏi cưới tiểu thư nào cho cậu Ba á"."Sao cơ ạ?" Hai mắt Thiên mở ra to hết cỡ.-----------------Lại nhắc chuyện sáng nay.Tới nơi cậu Châu mới biết mình bị ba và anh Hai dẫn đi hỏi vợ. Tại sao không nói trước với cậu chuyện này mà cứ thế lôi cậu đi? Cậu bực bội xém chút đòi nhảy khỏi xe nhưng bị ông La nạt lại. Vì giữ mặt mũi cho gia đình nên cậu cũng đồng ý vào nhà tiểu thư nọ. Thì ra người được chọn để định kết duyên cùng cậu là tiểu thư Hà. Cô Hà trẻ và đẹp lắm, lúc thấy cậu thì bẽn lẽn chào rồi rót nước. Suốt cả buổi hôm đó người ta thấy gia đình hai bên ai cũng vui vẻ cười nói, riêng chỉ có cậu Châu mặt hằm hằm như có thù với cả thế giới.Trên đường về nhà, cậu Châu bày tỏ ý muốn phản đối cuộc hôn nhân này."Kể ra thì tao cũng không ép mày. Chỉ là tao ngóng mày yên bề gia thất như thằng Phong quá. Nếu không muốn lấy cô Hà nhà đó thì lấy đứa khác cũng được. Nhưng tao với ông bên đó cũng là chỗ thân quen, mày mà lấy nó thì..""Con có người con thương rồi". Cậu Châu bực bội cắt ngang."Rồi nói tao nghe coi là đứa nào?".Cậu Châu cứng miệng. Người cậu thương đó giờ vẫn chỉ có mình Thiên, mà nhắc lại sầu, người ta trốn cậu từ hôm qua kìa. Ông bà La thì vẫn chưa biết gì hết. Nhưng liệu hai người có chấp nhận nổi không? Giữa đường ba cha con dừng lại một quán nước để nghỉ chân. Vô tình cậu Châu gặp lại vài người bạn cũ. Cậu xin phép cho mình ở lại cùng bạn một lúc còn ba và anh Hai thì cứ về nhà trước.Lâu ngày không gặp, mọi người rủ nhau đi uống rượu đến khuya.Đêm đó, cậu Châu không về nhà.--------- Sáng hôm sau cậu Châu về tới nhà, sau khi tắm rửa thay quần áo là cậu một mạch chạy đi tìm Thiên. Thiên đang tưới cây ngoài vườn, vừa nhìn thấy bóng cậu Châu là nó hoảng hốt bỏ chạy. Cậu nhanh hơn một bước kịp túm lấy nó."Thiên. Em tránh tôi hả?""Không.. Không có. Em đang định xuống bếp""Thế sao thấy tôi mà lại chạy? Có phải chuyện hôm kia tôi làm em sợ không?"Chuyện hôm kia? Trời ơi là trời chuyện xấu hổ như vậy mà sao cậu nhắc lại thản nhiên thế? Thấy Thiên cúi gằm mắt xuống không dám nhìn mình, cậu nhẹ nhàng vuốt tóc rồi nâng cằm nó lên, ánh mắt chạm nhau.Mặt Thiên nhỏ xíu, hai cái má mềm chuyển thành màu hồng từ lúc nào, đôi môi mọng hơi hé mở..Cậu Châu cúi xuống áp môi mình lên môi Thiên. Ơ, thế là nó lại ngẩn người ra không tin được mình vừa bị hôn."Cậu...". Thiên đặt tay lên ngực cậu, toan đẩy ra nhưng lực thì nhẹ hều."Tôi thương em". Cậu Châu nhìn sâu vào mắt người trước mặt, bày tỏ lòng mình."Cậu...""Còn em thì sao? Em có thương tôi không?""...". Mắt Thiên nhìn cậu, chớp chớp.Nhếch môi, lại hôn thêm một cái nữa. "Nào, trả lời tôi đi chứ?".Người nọ cứ mãi im lặng từ nãy giờ."Không nói gì thì tôi xem là "có" nhé"."Dạ thì...""Thì sao nào?" "Em... em có. Nhưng mà cậu ơi, làm sao mà... mà được? Ông bà mà biết thì..."."Em không phải lo chuyện đó, nhé! Tôi sẽ có cách"."Thiên, em có muốn ở bên tôi không?"Cậu Châu ôm chặt Thiên vào lòng, hôn lên trán, lên mắt, lên môi nó.Bao nhiêu sợ sệt đắn đo trước đó của nó đều tạm bị gạt đi. Nhỡ bị ông bà phát hiện, nó cũng sợ lắm. Nhưng Thiên cũng chẳng thể cưỡng lại được tình yêu này, nhất là khi cậu Châu đang ôm nó, hôn nó, là thứ tình cảm cứ âm ỉ trong lòng nó bao lâu nay..Được ôm hôn rồi lại được tỏ tình, Thiên vừa vui mà vừa bất ngờ, kèm với đó có cả lo lắng. Nhưng cuối cùng, nó vẫn chưa thể cho cậu Châu câu trả lời cậu muốn.Rồi thì chuyện kết duyên gì đó của cậu Châu cũng bị dẹp bỏ, lí do là cậu Châu nhất quyết không chấp thuận. Ông La đành muối mặt xin nhà người ta thứ lỗi, nhưng bảo cậu đem cái người cậu thương về cho ông xem mặt thì cậu lại chẳng nói gì.---------Một buổi chiều, mưa tầm tã như trút nước, người ở trong nhà hoảng hốt mà chạy vào bẩm báo với ông La rằng ngoài cổng có một đứa trẻ sơ sinh nằm trong nôi đang oe oe khóc đến xé cả lòng.Đứa trẻ được đem vào nhà, trong nôi có một mảnh giấy nhỏ chỉ đích danh nó là con trai của cậu Châu. Ông La nổi trận lôi đình mà gọi cậu Châu tới hỏi cho ra nhẽ. Từ đầu ông chẳng cấm cậu yêu đương, thậm chí ông còn sốt ruột muốn xem người cậu thương là ai. Vậy mà hôm nay người chẳng thấy đâu, chỉ thấy có đứa bé đang khóc oe oe thế này."Tao đã bảo mày dẫn cho về cho tao xem thì mày không chịu. Rồi má nó là ai mà không chịu ra mặt? Hay là mày... mày ăn nằm với đứa con gái nào không tử tế, rồi giờ nó không dám ra gặp tao?"Đến nước này cậu Châu chẳng thế giấu được nữa mà khai thật về cái đêm cậu không về nhà..Hôm đó cậu cùng bạn cũ đi uống rượu, vì vui mà quá chén, lúc tỉnh dậy thì bên cạnh là một cô gái, cả hai đều không mảnh vải che thân."Trời ơi là trời. Bây giờ thì đẹp mặt chưa hả con? Mày gian díu với loại con gái dễ dãi ấy rồi giờ nó đem con tới ăn vạ cái nhà này" ông La rít lên.
"Con... Vậy con có nhớ nó là đứa nào không? Gọi nó tới đây ba mặt một lời" Bà La gấp gáp hỏi con trai."Rồi có đúng nó là con cháu nhà này không? Mà có phải hay không thì giờ má nó cũng cao chạy xa bay rồi, để lại của thứ của nợ này lại cho cái nhà này. Mày... Mày tự chịu đi". Ông La giận vô cùng, chửi mắng một hồi rồi bỏ vào nhà trong.
Cậu Châu thực sự bất lực, người má sinh ra đứa nhỏ bỏ nó ở trong nôi một mình tức là đã không muốn ra mặt rồi, cậu còn tìm thế nào được nữa. "Con.. Hay là giờ mình đem nó đi cho nhé? Chứ nhỡ.." Bà La bày với cậu.Mặc cho bà nói thế nào, có khuyên can nặng nhẹ rằng nên đem đứa trẻ đi cho người khác thì cậu Châu một mực không đồng ý. Cậu biết đây là con của cậu. Cậu muốn chịu trách nhiệm với nó.Ông bà La dặn kĩ người ở trong nhà không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Thiên trong lòng sụp đổ. Thì ra cái đêm đó... Hai mắt nó đỏ hoe mà nhìn người nó yêu đầy căm phẫn.
"Thiên, em nghe tôi nói.." Cậu Châu muốn tiến tới ôm lấy nó, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng không kịp, nó bỏ chạy ra gian nhà sau, nước mắt giàn dụa.
Những ngày sau đó của cậu Châu như cực hình. Cậu bị ông La đay nghiến thậm tệ, ông là người rất coi trọng mặt mũi nên làm sao chấp nhận được chuyện này. Ban ngày cậu còn nhờ bà vú đến chăm sóc đứa trẻ để cậu đi làm. Bà vú có thể nhận làm việc cả ngày lẫn đêm nhưng cậu chỉ thuê ban ngày, còn đêm đến cậu muốn tự mình chăm nó. Cậu là cha nó, cậu cảm thấy cậu phải có trách nhiệm nuôi dưỡng con mình.
Nhưng nào đâu có dễ dàng thế? Cậu chưa chăm trẻ con bao giờ, lại chẳng quen thức đêm thức hôm mà cho ăn sữa hay thay tã. Đêm nào nó cũng khóc ngoạc lên vì đói do cậu không kịp pha sữa hoặc nó tè mà không kịp thay tã thay quần.
Ban đầu, mợ Ngọc vợ cậu Phong còn giúp cậu chăm đứa bé vì dù sao mợ cũng là phụ nữ. Nhưng cũng chỉ được mấy hôm vì cậu sợ phiền anh chị mình nên lại thôi. Người ở có xung phong giúp cậu cũng từ chối.
Đêm nay lại là một đêm đánh vật. Cậu vừa chợp mắt được một lúc thì đứa bé khóc ré lên. Cậu vội vã dậy, đến giờ cho nó ăn rồi.
Cậu vừa bế đứa bé lên dỗ dành, vừa múc sữa hòa vào nước để pha, tay chân lóng ngóng cộng thêm con khóc khiến cậu vô cùng mệt mỏi.
"Để em giúp cậu"
Cậu quay ra, là Thiên. Là người cậu mong nhớ bao hôm nay. Giờ còn chưa ngủ sao?Mấy ngày trước đó hôm nào cậu cũng xuống nhà dưới tìm Thiên, nhưng nó trốn cậu, nhất định không chịu ra gặp. Vả lại bận bịu với đứa trẻ cậu cũng không dám ở dưới đó quá lâu. Thành ra thi thoảng hai người chỉ chạm mặt nhau từ xa, nhìn nhau buồn rười rượi chứ chưa thể mở lời.Thiên biết mấy ngày nay cậu không dễ dàng gì. Tuy khó lòng chấp nhận sự thật, nhưng đứa trẻ là vô tội, vả lại, nhìn cậu Châu khổ sở như thế nó thấy đau lòng..Thiên đỡ lấy đứa trẻ từ tay cậu Châu, ôm nó vào lòng mà dỗ dành."Cậu pha sữa nhanh lên để em cho ăn"
Cậu Châu ngây người ra một lúc, rồi nhanh chóng đem sữa đến. Thiên chuyên tâm đút từng thìa sữa vào miệng đứa trẻ. Kì lạ là đứa trẻ được Thiên bế vào lòng lại rất ngoan ngoãn mà ăn, không hề quấy khóc như khi cậu Châu bế nó. Thiên cho nó ăn, còn cậu Châu cứ đứng ngây đó nhìn. Lâu lắm rồi cậu không được nhìn người mình yêu gần như thế. Cậu nhớ Thiên da diết, nhớ tới mức ngủ cũng mơ thấy, mãi hôm nay mới được ở gần thế này, muốn ôm mà lại không dám chạm vào.
Thiên không liếc mắt cũng biết người kia đang nhìn mình."Từ nay em có thể giúp cậu chăm con. Em biết cậu thương con nhưng mà cậu cũng đừng ôm đồm hết như thế. Không nhờ bà vú thì có thể nhờ em, hoặc chị Giang, chị Phấn cũng được mà"."Tôi chỉ sợ phiền mọi người"."Không... không có phiền. Mà, cậu đã đặt tên cho con chưa?""Ừm, vẫn chưa. Tôi cũng chưa biết nên đặt ra gì. Với mấy nay tôi bận quá, hết đi làm rồi lại về chăm nó, thành ra cũng chưa có đi làm giấy khai sanh"."Đứa bé xuất hiện vào hôm trời mưa to mà. Nếu đặt là "Vũ" thì cũng hợp.." ."Vậy tôi đặt tên nó là Vũ".Thiên vốn chỉ nói bâng quơ vậy mà cậu Châu liền nghe theo thật. Cậu thực sự vẫn luôn hướng về Thiên, vẫn luôn để tâm vào từng hành động, từng lời nói của nó.
Từ hôm ấy Thiên cùng cậu chăm sóc cho đứa trẻ. Nhìn vào cảm giác thật giống một gia đình nhỏ. Chỉ là cả Thiên, cả cậu Châu đều không nhắc gì đến chuyện tình cảm trước kia của họ nữa. Thiên cảm thấy vẫn nên là như hiện tại, không nên quá phận thì hơn.
--------------
Một hôm, Thiên đang dỗ dành bé Vũ ngủ thì nghe ông bà La cho gọi cậu Châu lên nhà trên có việc, còn kêu bế theo bé Vũ lên.Hôm ấy trong nhà lại được một dịp nhộn nhịp.
Thì ra hôm nay má ruột của bé Vũ đến để nhận lại con. Hóa ra bao lâu nay cậu Châu trở thành kẻ "đổ vỏ" mà không biết. Cô gái kia thú nhận rằng do lầm lỡ nên đã có thai, rồi một tháng sau đó vô tình gặp cậu Châu, biết cậu là con nhà giàu có, cô liền tạo hiện trường giả để đổ cho cậu rằng cậu là cha đứa bé, đêm đó giữa hai người thực sự không có gì hết. Vứt bỏ bé Vũ trước cổng xong cô bỏ đi lấy chồng rồi xây dựng cuộc sống mới, nhưng cô luôn tự dằn vặt. Vì cảm thấy quá có lỗi với cậu Châu mà cô quay lại."Tôi biết tôi có tội rất lớn, tôi thực sự xin lỗi cậu.."
Cô muốn xin lại đứa bé, ban đầu cậu tưởng cô ta xin lại để nuôi con chuộc lỗi, nhưng ai ngờ là định đem bán cho ông bà thương gia người Hoa giàu có nhưng hiếm muộn. Vì chồng mới của cô không hề hay biết và chắc chắn sẽ không chấp nhận, mà ông bà người Hoa lại trả một số tiền rất lớn.Sau khi biết sự thật, cậu Châu rất giận, như vậy khác nào nó bị má ruột vứt bỏ tới lần thứ hai.
Vả lại, mấy tháng qua bên đứa trẻ cậu nhận ra mình thực sự yêu thương nó rồi, kể cả lúc này, khi biết nó không phải con ruột của mình.Cậu muốn dùng tiền để trả cho mẹ bé Vũ nhưng Thiên ngăn lại, Thiên mắng người phụ nữ đó một trận, còn bảo có tư cách gì đòi lại con, mà lấy gì chứng minh cô ta là mẹ đứa nhỏ."Cậu bỏ tiền ra mua bé Vũ thì khác nào dung túng cho người đàn bà đó?"Cậu Châu chưa bao giờ thấy Thiên cáu như vậy, nhưng nhìn sao cũng thật đáng yêu.
Cuối cùng, cậu vẫn tiếp tục nuôi bé Vũ, cậu hứa rằng vẫn sẽ yêu thương nó như con đẻ. Cho cô gái kia một số tiền nhỏ xem như an ủi và cậu cho phép cô ta có thể đến thăm con bất cứ lúc nào, nhưng nếu còn tư tưởng mang con đi bán thì cậu sẽ không tha cho. Dù sao nhà cậu có tiền có quyền, cậu mà làm căng thì ai thiệt ai hơn, nhìn vào cũng biết.Thế là mọi chuyện sáng tỏ, ông La biết mình hiểu lầm con trai thì đã thôi trách mắng cậu. Tuy ông vẫn chưa thể chấp nhận bé Vũ ngay lập tức, nhưng cũng không còn tỏ ra ghét bỏ như trước đây. --------Thiên đang lúi húi đốt củi nấu cháo ở trong bếp. Cái này là nấu cho bé Vũ, thằng bé bắt đầu ăn cháo được rồi. "Phù! Phù!" Nó vừa quạt vừa ra thổi."Em thổi nhẹ thôi, mặt lem hết rồi kìa" .Thiên giật mình quay người lại, cậu Châu đang đứng sau lưng nhìn nó cười dịu dàng. "Cậu đừng động vào, để em bưng lên cho kẻo nóng là bỏng á!" Nó đưa tay tranh lại nồi cháo khi thấy cậu Châu tiến tới định đem đổ ra chén."Để tôi. Bé Vũ đang ở trên phòng khách với ông bà và anh chị Hai. Em lên bế con về phòng tôi rồi mình cho nó ăn".Thiên nghe theo lời cậu. Trước khi đi còn bị cậu Châu chặn lại, cậu nhẹ nhàng lấy tay áo mà lau đi vệt nhọ đen trên mặt nó.Đáng yêu quá. Trông cứ như con mèo lấm lem ấy.--------Đêm khuya, trời sao mà nóng quá. Cả cậu Châu lẫn bé Vũ đều không ngủ nổi. Bé Vũ khó chịu, nó khóc ọ ọe không chịu ngủ. Cậu ngồi dậy, quấn thêm một lớp áo cho con cẩn thận rồi quyết định hai cha con ra bờ ao một chút cho mát.Ra đến bờ ao, hóa ra Thiên cũng đang ở đây. Có vẻ nó cũng giống cậu, nóng không ngủ nổi. "Khuya rồi cậu còn bế bé Vũ ra đây. Người lớn thì hông sao mà trẻ con là dễ cảm lạnh lắm á!". Thiên chu mỏ trách."Tôi quấn áo thêm cho con rồi. Cho nó ra đây một chút cho thoáng thôi, ở trong phòng nóng nó cứ khóc mãi không chịu ngủ"Bé Vũ vừa thấy Thiên thì nhào tới với tay đòi bế."Xem này. Giờ nó còn mê em hơn cả tôi nữa. Tôi bị cho ra rìa rồi". Cậu Châu vừa nói vừa đưa bé Vũ sang cho Thiên ẵm."Cậu nói linh tinh. Cậu là ba của nó mà, em làm sao mà bằng được ba nó chớ""Vậy.." Giọng cậu bỗng nghiêm túc, cậu nhìn thẳng vào mắt Thiên "Em có muốn thành ba nó giống tôi không?" Thiên ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt chân thành ấy."Cậu nói gì lạ thế...?""Tôi nghiêm túc. Thiên, những ngày qua tôi lúc đều nhớ em. Tôi xin lỗi vì đến bây giờ mới nói rằng mình nhớ em. Lúc nào tôi cũng dằn vặt mình, nếu không có ngày hôm đó thì mình có tới nước này không?""Tôi nhớ những ngày trước, nhớ những ngày mình bên nhau...""Tôi không sợ ba má phản đối. Tôi muốn để họ biết người tôi thương là em"."Em còn chưa cho tôi câu trả lời mà tôi muốn, mà tôi đã hỏi câu này không chỉ một lần"."Em có muốn ở bên tôi không?"Thiên nghe thấy từng tiếng thình thịch tim mình đang đập. Có lẽ lần này nó sẽ không để lỡ tình yêu của mình nữa. Nó yêu người trước mặt, yêu cậu chủ của mình. Khoảng cách chủ - tớ, cái khoảng cách rất xa ấy, cậu Châu đã chẳng màng tới mà đem cả trái tim mình trao cho nó.Từng hiểu lầm, từng suýt mất nhau một lần rồi. Giờ đây, nó sẽ thẳng thắn và đối diện với tình yêu này, không nhút nhát mà bỏ chạy nữa. Thiên tiến đến, vì đang bế bé Vũ, nó chồm tới, chủ động đặt lên môi cậu một nụ hôn thay cho lời đáp.Đêm tĩnh lặng.Trăng đêm nay thật sáng quá.Một nhà ba người đang ngắm trăng, Thiên ngồi dựa vào vai cậu Châu, hạnh phúc này cả hai nhất định sẽ nắm giữ thật chặt. Nhìn xuống con trai đang ngủ ngon, cả hai nhìn nhau, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ tỏa sáng trong đêm hè...
------------------------Trước hết thì em muốn gửi lời cảm ơn đến chị Phan ___phanphan___ vì đã góp ý và giúp em chỉnh sửa cái fic này <3 cảm ơn chị đã trở thành một người chị, một người bạn gần gũi với em nhất, luôn lắng nghe và giúp đỡ em. Và cũng cảm ơn fytz cùng shipdom cho chị em mình được gặp nhau hahaha. Em yêu chị!Cảm ơn tất cả mọi người, những người đã đọc chiếc fic này của mình. Mình tuy không phải là lần đầu viết thế nhưng vẫn viết rất non tay, và ừm, mình viết sến súa quá nữa. Nhưng mình sẽ cố gắng cải thiện ở những lần sau.Chiếc fic này thật lòng mà nói, chính mình từng rất phân vân không biết có nên đăng không vì mình không có tự tin lắm về khả năng viết của mình. Nhưng mình quyết định đăng, coi như là lưu giữ kỉ niệm với fytz (ai mà biết mình sẽ ở trên chiếc thuyền này đến khi nào chứ, haha, vậy nên phải đăng để có kỉ niệm, nhỉ?). Nhờ fytz mà mình đã được gặp gỡ rất nhiều bạn mới, cũng được trải nghiệm rất nhiều điều.Cuối cùng, một lần nữa mình muốn cảm ơn tất cả mọi người vì đã đọc nó <3Chúc ngủ ngon!
Cậu Châu hơn Thiên hai tuổi. Năm ấy Thiên về, nói là để làm người ở nhưng thực ra một phần cũng là để cho cậu Châu có người chơi cùng cho có bạn có bè. Do cậu Phong lớn hơn em trai nhiều tuổi, vả lại cậu cứ mãi học hành không có thời gian vui đùa cùng em, nên thành ra Thiên cũng gần như là thư đồng của cậu Châu vậy.Người làm trong nhà đông, có anh Sâm, anh Bình, chị Giang và cả chị Phấn nữa. Lúc mới về, Thiên còn bé nên được các anh chị cưng lắm, việc nặng nhọc chẳng để tới tay nó. Được cái Thiên ngoan, thấy các anh chị làm gì cũng xin vào làm giúp mấy việc nhẹ nhàng lặt vặt, thấy thằng bé còn nhỏ mà biết điều, các anh chị lại càng thương, có cái gì ngon cũng để phần cho nó.Thiên ngày ngày không đi phụ việc trong nhà thì cũng chỉ quanh quẩn bên cậu Châu, cậu sai gì thì làm nấy. Ban đầu nó sợ cậu lắm, lúc ra vườn chơi cùng cậu, có mấy lần bị cậu bắt sâu dọa cho khóc bù lu bù loa lên, vậy mà cậu kêu là lon ton chạy tới, không dám cãi. Mùa hè trời oi thì đứng quạt cho cậu, tối đến lại giúp cậu pha nước tắm. Cậu Châu rất nghịch. Có lần cậu muốn ăn khế nên sai Thiên leo lên cây hái khế cho cậu. Nó sợ nhưng không dám cãi cậu chủ. Vừa leo lên nửa cây, nó thấy con rắn màu xanh nhỏ xíu treo lơ lửng trên cành, sợ quá nó thả tay té oạch xuống đất.Trật tay.Cậu Châu ôm nó khóc lớn, cậu khóc còn nhiều hơn Thiên, người nhà vội chạy ra đưa nó đi thầy lang bó bột. Cậu Châu thì khóc mãi, bà La dỗ hết nước hết cái, cho đến khi thấy Thiên về nhà với cái tay bó bột trắng bóc thì cậu mới nín.Kể từ đó, cậu không sai nó bất cứ việc gì nữa. Mỗi lần đi học đều là nó xách cặp cho cậu, nay cậu xách luôn của nó. Thiên mà giành làm thì cậu Châu quạu, thành ra nó mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm.
Thời gian thấm thoắt trôi, cậu Châu và Thiên cứ thế lớn lên bên nhau. Ông bà La giàu có, chẳng tiếc tiền đầu tư cho hai con học hành. Cả hai anh em họ La thông minh, chăm chỉ, gia đình lại có gia thế. Học xong xuôi cả hai đều về làm phụ cha mình.Cậu Châu thì có lẽ trời sinh là đẹp theo gen, ông bà La đẹp, cậu Phong cũng đẹp thì chẳng có lẽ nào cậu Châu lại không đẹp cả. Đã thế qua tuổi dậy thì lại còn cao ráo, dáng người vô cùng cân đối, đẹp mắt.
Cậu Châu vậy mà thương Thiên lắm, cậu yêu nó từ lâu lắm rồi. Cậu chẳng để tâm đến cái khác biệt gọi là chủ - tớ. Lúc nào trong lòng cậu cũng chỉ có Thiên. Cậu mê mẩn nó tới mất ăn mất ngủ, luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhất, yêu thương nhất mà nhìn nó. Còn Thiên? Nó có thương cậu chủ của mình không ấy à? Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng nó nào dám vượt qua cái ranh giới ấy. Thương mà chẳng dám tiến tới, cũng chẳng dám bày tỏ. Nhưng nhìn vào đôi mắt của cậu, nó cũng ngờ ngợ liệu có phải cậu Châu cũng có tình ý gì với mình hay không. Hai người nhìn vào tuy là chủ - tớ, thế mà hóa ra tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
--------------------
Một tối nọ, như thường lệ Thiên pha nước tắm cho cậu Châu, còn bỏ thêm ít gừng vì nghe nói tắm như vậy sẽ giúp thư giãn đầu óc. Ngày nào cũng thấy cậu Châu làm việc, xử lí giấy tờ sổ sách đến khuya, nó xót lắm nên tìm tòi đủ cách giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Và xem chừng thì ai kia cũng khoái được quan tâm săn sóc như vậy lắm.
"Em pha nước xong rồi á, cậu tắm đi rồi đi ngủ sớm nghen. Hôm nay em pha nước tắm với gừng thơm lắm luôn á". Thiên nói với cậu Châu khi cậu dùng hai tay day day trán, chắc là mệt mỏi lắm."Khoan đã"."Sao vậy cậu?"."Em ở lại đây đi"."Ủa gì cậu? Em ở lại làm chi?". Mặt Thiên đỏ lựng cả lên rồi ấp a ấp úng: "Muốn em ở lại xem... xem cậu tắm hay gì?""Mát-xa cho tôi"
Cậu đã nhờ thì Thiên cũng chẳng dám cãi. Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ quay lưng về phía Thiên, bên cạnh là chậu nước nóng khói lên nghi ngút. Đôi bàn tay nhỏ di chuyển trên đôi vai săn chắc rồi chuyển dần xuống lưng cậu, nó xoa bóp đến đâu cậu thấy thoải mái đến đó.
Bỗng cậu đột ngột quay người lại làm nó giật bắn.
Đèn dầu trong phòng tắm vốn chẳng mấy sáng sủa, thêm khói từ nước nóng bốc lên làm không gian như càng thêm ám muội. Thiên lúc này đối mặt với cơ thể vạm vỡ, săn chắc kia thì không khỏi xấu hổ. Cậu Châu chăm tập thể dục nên vóc dáng đẹp lắm, múi nào ra múi nấy.
"Cậu... cậu quay lại đi em còn làm tiếp".
Trong mắt cậu Châu, Thiên như cục bảo bối nhỏ lúc nào cũng be bé đáng yêu. Nhìn hai cái má phúng phính của nó đã ửng hồng, đôi mắt to tròn long lanh ướt nước, lại thêm cái miệng đang hơi dẩu ra kia, cậu Châu biết mình chẳng kiềm chế nổi nữa..
"Thiên...". Hai tay cậu Châu ôm lấy thân hình bé nhỏ vào lòng, môi chạm môi.Có đánh chết Thiên cũng không tin nổi là cậu Châu vừa hôn mình. Nụ hôn mới thoáng đầu còn nhẹ nhàng mềm mại làm nó dường như cũng bị cuốn sâu vào, cho đến khi cảm nhận được sự ướt át nơi đầu môi, cậu Châu đang cố dùng lưỡi mở miệng nó. Thiên như bừng tỉnh mà đẩy cậu ra.
Chẳng để cho cậu Châu kịp phản ứng, Thiên đã đứng phắt dậy cắm đầu chạy một mạch để mặc người kia ở lại, mặt nghệt ra.
Đêm ấy, có hai con người chẳng thể nào ngủ được. Cậu Châu nằm trằn trọc, cậu vừa thấy thích lại vừa hối hận. Được hôn người trong lòng bao lâu nay ai mà không khoái, nhưng mà lại lo mình dọa Thiên sợ, rồi lỡ mai người ta trốn mình thì sao. Còn về phần Thiên, ừ thì cũng nghiện đấy nhưng mà ngại lắm. Thiên vô thức sờ tay lên môi, đến giờ lên giường nằm ngủ tới nơi rồi mà tim nó vẫn đập thình thịch. Hình như hơi ấm từ môi cậu Châu vẫn còn vương lại đây này..------------Sáng hôm sau, do cả đêm nằm mãi mới ngủ được nên nay cậu Châu dậy trễ hơn, không kịp ăn sáng với cả nhà."Thưa cậu, phở của cậu đây ạ".
Cậu Châu ngẩng đầu lên nhìn. Hôm nay người bưng bữa sáng lên cho cậu là anh Sâm, chứ không phải Thiên.Thôi xong, thế là người ta trốn mình thật rồi.
"Phở này là do em Thiên nấu đó cậu, nhưng ẻm kêu đau bụng rồi nhờ tui đem lên hộ ẻm"."Vậy sao? Em ấy đau có nặng lắm không?". Nghe anh Sâm nói, cậu Châu chẳng giấu được lo lắng, toan bỏ cả bát phở mà xuống xem người ta đau như nào."Dạ hổng có sao đâu cậu, ẻm xức dầu rồi. Mà tui nghe nói sáng nay cậu phải sang làng bên cùng ông và cậu Hai hả? Cậu ăn rồi đi kẻo trễ"Xui quá. Cậu Châu thở dài. Cậu quên béng mất sáng nay phải đi cùng cha và anh Hai, đành chờ đến chiều tối về rồi tìm người ta mà nói chuyện cho rõ ràng vậy.------------Cả ngày hôm đó đầu óc Thiên cứ như đang ở trên mây, người cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Lúc nấu cơm chị Giang kêu đưa giùm lọ muối thì đưa nhầm lọ đường, kêu hành thì đưa nhầm tỏi, thái thịt thì suýt thái cả vào tay."Thiên! Em sao vậy? Cứ như mất hồn". Chị Giang chịu hết nổi đành lên tiếng hỏi."Dạ... hổng có sao". Miệng thì nói không sao nhưng cái mặt chả khác gì cái bánh bao nhúng nước.Xong bữa tối, Thiên thơ thẩn đi ra giếng thì gặp chị Phấn đang rửa chén."Chị để em tráng cho". Nó ngồi xổm xuống, thò móng vào chậu nước."Sao mặt nghệt ra đó vậy? Bữa nay có tâm sự gì à?" Chị Phấn hỏi khi thấy cái mặt Thiên chẳng khác gì bát cơm nguội nó vừa ăn hồi chiều."Dạ hổng sao chị ơi...""Thôi nhìn cái mặt là tui đoán ra hết rồi. Chữ "yêu" nó ịn lên mặt kia kìa. Là cậu Ba phải hông?" "Sao chị biết? À... không ạ.."Thiên giật mình, rồi như vừa bị phát hiện ra làm chuyện xấu, cái mặt nó đỏ lựng lên, lại cúi đầu xuống vân vê cái chén. Còn chị Phấn thì bật cười. Dù trong bóng tối nhưng chị nhìn thấy cả mặt, cả cái tai đang đỏ của nó."Chị còn hổng hiểu em hay sao? Hồi em mới về đây, chị chăm bẵm em. Xưa bé em đi ngủ đái dầm cũng là chị giặt quần cho em. Nếu hổng tính mấy năm đầu em còn ở với ba má, thì là từ nhỏ đến lớn em ở cùng chị. Em vui buồn gì chị đều hay hết á" Thiên mắt rưng rưng, sao mà chị Phấn hiểu nó quá vậy nè? Nếu là chuyện lặt vặt bình thường chắc nó chẳng giấu gì mà đem tâm sự hết với chị đâu. Nhưng đằng này..Thế rồi chị Phấn không gặng hỏi tiếp, nhưng trong lòng bí bách quá, một lát sau nó cũng đành kể lại toàn bộ cho chị nghe giữa nó và cậu Châu là như nào, rồi thì cảm xúc của nó với cậu ra làm sao."Vì chị coi em như em ruột của chị nên chị mới nói cái này. Thiên nè, em nên dừng lại kẻo hối không kịp. Mình là phận kẻ ăn người ở làm sao mà với tới chớ... Với cả chị mới nghe được hồi chiều mọi người trong nhà nói với nhau, chả biết có thật hay không, là nay ông với cậu Hai dẫn cậu Ba sang làng bên là định hỏi cưới tiểu thư nào cho cậu Ba á"."Sao cơ ạ?" Hai mắt Thiên mở ra to hết cỡ.-----------------Lại nhắc chuyện sáng nay.Tới nơi cậu Châu mới biết mình bị ba và anh Hai dẫn đi hỏi vợ. Tại sao không nói trước với cậu chuyện này mà cứ thế lôi cậu đi? Cậu bực bội xém chút đòi nhảy khỏi xe nhưng bị ông La nạt lại. Vì giữ mặt mũi cho gia đình nên cậu cũng đồng ý vào nhà tiểu thư nọ. Thì ra người được chọn để định kết duyên cùng cậu là tiểu thư Hà. Cô Hà trẻ và đẹp lắm, lúc thấy cậu thì bẽn lẽn chào rồi rót nước. Suốt cả buổi hôm đó người ta thấy gia đình hai bên ai cũng vui vẻ cười nói, riêng chỉ có cậu Châu mặt hằm hằm như có thù với cả thế giới.Trên đường về nhà, cậu Châu bày tỏ ý muốn phản đối cuộc hôn nhân này."Kể ra thì tao cũng không ép mày. Chỉ là tao ngóng mày yên bề gia thất như thằng Phong quá. Nếu không muốn lấy cô Hà nhà đó thì lấy đứa khác cũng được. Nhưng tao với ông bên đó cũng là chỗ thân quen, mày mà lấy nó thì..""Con có người con thương rồi". Cậu Châu bực bội cắt ngang."Rồi nói tao nghe coi là đứa nào?".Cậu Châu cứng miệng. Người cậu thương đó giờ vẫn chỉ có mình Thiên, mà nhắc lại sầu, người ta trốn cậu từ hôm qua kìa. Ông bà La thì vẫn chưa biết gì hết. Nhưng liệu hai người có chấp nhận nổi không? Giữa đường ba cha con dừng lại một quán nước để nghỉ chân. Vô tình cậu Châu gặp lại vài người bạn cũ. Cậu xin phép cho mình ở lại cùng bạn một lúc còn ba và anh Hai thì cứ về nhà trước.Lâu ngày không gặp, mọi người rủ nhau đi uống rượu đến khuya.Đêm đó, cậu Châu không về nhà.--------- Sáng hôm sau cậu Châu về tới nhà, sau khi tắm rửa thay quần áo là cậu một mạch chạy đi tìm Thiên. Thiên đang tưới cây ngoài vườn, vừa nhìn thấy bóng cậu Châu là nó hoảng hốt bỏ chạy. Cậu nhanh hơn một bước kịp túm lấy nó."Thiên. Em tránh tôi hả?""Không.. Không có. Em đang định xuống bếp""Thế sao thấy tôi mà lại chạy? Có phải chuyện hôm kia tôi làm em sợ không?"Chuyện hôm kia? Trời ơi là trời chuyện xấu hổ như vậy mà sao cậu nhắc lại thản nhiên thế? Thấy Thiên cúi gằm mắt xuống không dám nhìn mình, cậu nhẹ nhàng vuốt tóc rồi nâng cằm nó lên, ánh mắt chạm nhau.Mặt Thiên nhỏ xíu, hai cái má mềm chuyển thành màu hồng từ lúc nào, đôi môi mọng hơi hé mở..Cậu Châu cúi xuống áp môi mình lên môi Thiên. Ơ, thế là nó lại ngẩn người ra không tin được mình vừa bị hôn."Cậu...". Thiên đặt tay lên ngực cậu, toan đẩy ra nhưng lực thì nhẹ hều."Tôi thương em". Cậu Châu nhìn sâu vào mắt người trước mặt, bày tỏ lòng mình."Cậu...""Còn em thì sao? Em có thương tôi không?""...". Mắt Thiên nhìn cậu, chớp chớp.Nhếch môi, lại hôn thêm một cái nữa. "Nào, trả lời tôi đi chứ?".Người nọ cứ mãi im lặng từ nãy giờ."Không nói gì thì tôi xem là "có" nhé"."Dạ thì...""Thì sao nào?" "Em... em có. Nhưng mà cậu ơi, làm sao mà... mà được? Ông bà mà biết thì..."."Em không phải lo chuyện đó, nhé! Tôi sẽ có cách"."Thiên, em có muốn ở bên tôi không?"Cậu Châu ôm chặt Thiên vào lòng, hôn lên trán, lên mắt, lên môi nó.Bao nhiêu sợ sệt đắn đo trước đó của nó đều tạm bị gạt đi. Nhỡ bị ông bà phát hiện, nó cũng sợ lắm. Nhưng Thiên cũng chẳng thể cưỡng lại được tình yêu này, nhất là khi cậu Châu đang ôm nó, hôn nó, là thứ tình cảm cứ âm ỉ trong lòng nó bao lâu nay..Được ôm hôn rồi lại được tỏ tình, Thiên vừa vui mà vừa bất ngờ, kèm với đó có cả lo lắng. Nhưng cuối cùng, nó vẫn chưa thể cho cậu Châu câu trả lời cậu muốn.Rồi thì chuyện kết duyên gì đó của cậu Châu cũng bị dẹp bỏ, lí do là cậu Châu nhất quyết không chấp thuận. Ông La đành muối mặt xin nhà người ta thứ lỗi, nhưng bảo cậu đem cái người cậu thương về cho ông xem mặt thì cậu lại chẳng nói gì.---------Một buổi chiều, mưa tầm tã như trút nước, người ở trong nhà hoảng hốt mà chạy vào bẩm báo với ông La rằng ngoài cổng có một đứa trẻ sơ sinh nằm trong nôi đang oe oe khóc đến xé cả lòng.Đứa trẻ được đem vào nhà, trong nôi có một mảnh giấy nhỏ chỉ đích danh nó là con trai của cậu Châu. Ông La nổi trận lôi đình mà gọi cậu Châu tới hỏi cho ra nhẽ. Từ đầu ông chẳng cấm cậu yêu đương, thậm chí ông còn sốt ruột muốn xem người cậu thương là ai. Vậy mà hôm nay người chẳng thấy đâu, chỉ thấy có đứa bé đang khóc oe oe thế này."Tao đã bảo mày dẫn cho về cho tao xem thì mày không chịu. Rồi má nó là ai mà không chịu ra mặt? Hay là mày... mày ăn nằm với đứa con gái nào không tử tế, rồi giờ nó không dám ra gặp tao?"Đến nước này cậu Châu chẳng thế giấu được nữa mà khai thật về cái đêm cậu không về nhà..Hôm đó cậu cùng bạn cũ đi uống rượu, vì vui mà quá chén, lúc tỉnh dậy thì bên cạnh là một cô gái, cả hai đều không mảnh vải che thân."Trời ơi là trời. Bây giờ thì đẹp mặt chưa hả con? Mày gian díu với loại con gái dễ dãi ấy rồi giờ nó đem con tới ăn vạ cái nhà này" ông La rít lên.
"Con... Vậy con có nhớ nó là đứa nào không? Gọi nó tới đây ba mặt một lời" Bà La gấp gáp hỏi con trai."Rồi có đúng nó là con cháu nhà này không? Mà có phải hay không thì giờ má nó cũng cao chạy xa bay rồi, để lại của thứ của nợ này lại cho cái nhà này. Mày... Mày tự chịu đi". Ông La giận vô cùng, chửi mắng một hồi rồi bỏ vào nhà trong.
Cậu Châu thực sự bất lực, người má sinh ra đứa nhỏ bỏ nó ở trong nôi một mình tức là đã không muốn ra mặt rồi, cậu còn tìm thế nào được nữa. "Con.. Hay là giờ mình đem nó đi cho nhé? Chứ nhỡ.." Bà La bày với cậu.Mặc cho bà nói thế nào, có khuyên can nặng nhẹ rằng nên đem đứa trẻ đi cho người khác thì cậu Châu một mực không đồng ý. Cậu biết đây là con của cậu. Cậu muốn chịu trách nhiệm với nó.Ông bà La dặn kĩ người ở trong nhà không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Thiên trong lòng sụp đổ. Thì ra cái đêm đó... Hai mắt nó đỏ hoe mà nhìn người nó yêu đầy căm phẫn.
"Thiên, em nghe tôi nói.." Cậu Châu muốn tiến tới ôm lấy nó, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng không kịp, nó bỏ chạy ra gian nhà sau, nước mắt giàn dụa.
Những ngày sau đó của cậu Châu như cực hình. Cậu bị ông La đay nghiến thậm tệ, ông là người rất coi trọng mặt mũi nên làm sao chấp nhận được chuyện này. Ban ngày cậu còn nhờ bà vú đến chăm sóc đứa trẻ để cậu đi làm. Bà vú có thể nhận làm việc cả ngày lẫn đêm nhưng cậu chỉ thuê ban ngày, còn đêm đến cậu muốn tự mình chăm nó. Cậu là cha nó, cậu cảm thấy cậu phải có trách nhiệm nuôi dưỡng con mình.
Nhưng nào đâu có dễ dàng thế? Cậu chưa chăm trẻ con bao giờ, lại chẳng quen thức đêm thức hôm mà cho ăn sữa hay thay tã. Đêm nào nó cũng khóc ngoạc lên vì đói do cậu không kịp pha sữa hoặc nó tè mà không kịp thay tã thay quần.
Ban đầu, mợ Ngọc vợ cậu Phong còn giúp cậu chăm đứa bé vì dù sao mợ cũng là phụ nữ. Nhưng cũng chỉ được mấy hôm vì cậu sợ phiền anh chị mình nên lại thôi. Người ở có xung phong giúp cậu cũng từ chối.
Đêm nay lại là một đêm đánh vật. Cậu vừa chợp mắt được một lúc thì đứa bé khóc ré lên. Cậu vội vã dậy, đến giờ cho nó ăn rồi.
Cậu vừa bế đứa bé lên dỗ dành, vừa múc sữa hòa vào nước để pha, tay chân lóng ngóng cộng thêm con khóc khiến cậu vô cùng mệt mỏi.
"Để em giúp cậu"
Cậu quay ra, là Thiên. Là người cậu mong nhớ bao hôm nay. Giờ còn chưa ngủ sao?Mấy ngày trước đó hôm nào cậu cũng xuống nhà dưới tìm Thiên, nhưng nó trốn cậu, nhất định không chịu ra gặp. Vả lại bận bịu với đứa trẻ cậu cũng không dám ở dưới đó quá lâu. Thành ra thi thoảng hai người chỉ chạm mặt nhau từ xa, nhìn nhau buồn rười rượi chứ chưa thể mở lời.Thiên biết mấy ngày nay cậu không dễ dàng gì. Tuy khó lòng chấp nhận sự thật, nhưng đứa trẻ là vô tội, vả lại, nhìn cậu Châu khổ sở như thế nó thấy đau lòng..Thiên đỡ lấy đứa trẻ từ tay cậu Châu, ôm nó vào lòng mà dỗ dành."Cậu pha sữa nhanh lên để em cho ăn"
Cậu Châu ngây người ra một lúc, rồi nhanh chóng đem sữa đến. Thiên chuyên tâm đút từng thìa sữa vào miệng đứa trẻ. Kì lạ là đứa trẻ được Thiên bế vào lòng lại rất ngoan ngoãn mà ăn, không hề quấy khóc như khi cậu Châu bế nó. Thiên cho nó ăn, còn cậu Châu cứ đứng ngây đó nhìn. Lâu lắm rồi cậu không được nhìn người mình yêu gần như thế. Cậu nhớ Thiên da diết, nhớ tới mức ngủ cũng mơ thấy, mãi hôm nay mới được ở gần thế này, muốn ôm mà lại không dám chạm vào.
Thiên không liếc mắt cũng biết người kia đang nhìn mình."Từ nay em có thể giúp cậu chăm con. Em biết cậu thương con nhưng mà cậu cũng đừng ôm đồm hết như thế. Không nhờ bà vú thì có thể nhờ em, hoặc chị Giang, chị Phấn cũng được mà"."Tôi chỉ sợ phiền mọi người"."Không... không có phiền. Mà, cậu đã đặt tên cho con chưa?""Ừm, vẫn chưa. Tôi cũng chưa biết nên đặt ra gì. Với mấy nay tôi bận quá, hết đi làm rồi lại về chăm nó, thành ra cũng chưa có đi làm giấy khai sanh"."Đứa bé xuất hiện vào hôm trời mưa to mà. Nếu đặt là "Vũ" thì cũng hợp.." ."Vậy tôi đặt tên nó là Vũ".Thiên vốn chỉ nói bâng quơ vậy mà cậu Châu liền nghe theo thật. Cậu thực sự vẫn luôn hướng về Thiên, vẫn luôn để tâm vào từng hành động, từng lời nói của nó.
Từ hôm ấy Thiên cùng cậu chăm sóc cho đứa trẻ. Nhìn vào cảm giác thật giống một gia đình nhỏ. Chỉ là cả Thiên, cả cậu Châu đều không nhắc gì đến chuyện tình cảm trước kia của họ nữa. Thiên cảm thấy vẫn nên là như hiện tại, không nên quá phận thì hơn.
--------------
Một hôm, Thiên đang dỗ dành bé Vũ ngủ thì nghe ông bà La cho gọi cậu Châu lên nhà trên có việc, còn kêu bế theo bé Vũ lên.Hôm ấy trong nhà lại được một dịp nhộn nhịp.
Thì ra hôm nay má ruột của bé Vũ đến để nhận lại con. Hóa ra bao lâu nay cậu Châu trở thành kẻ "đổ vỏ" mà không biết. Cô gái kia thú nhận rằng do lầm lỡ nên đã có thai, rồi một tháng sau đó vô tình gặp cậu Châu, biết cậu là con nhà giàu có, cô liền tạo hiện trường giả để đổ cho cậu rằng cậu là cha đứa bé, đêm đó giữa hai người thực sự không có gì hết. Vứt bỏ bé Vũ trước cổng xong cô bỏ đi lấy chồng rồi xây dựng cuộc sống mới, nhưng cô luôn tự dằn vặt. Vì cảm thấy quá có lỗi với cậu Châu mà cô quay lại."Tôi biết tôi có tội rất lớn, tôi thực sự xin lỗi cậu.."
Cô muốn xin lại đứa bé, ban đầu cậu tưởng cô ta xin lại để nuôi con chuộc lỗi, nhưng ai ngờ là định đem bán cho ông bà thương gia người Hoa giàu có nhưng hiếm muộn. Vì chồng mới của cô không hề hay biết và chắc chắn sẽ không chấp nhận, mà ông bà người Hoa lại trả một số tiền rất lớn.Sau khi biết sự thật, cậu Châu rất giận, như vậy khác nào nó bị má ruột vứt bỏ tới lần thứ hai.
Vả lại, mấy tháng qua bên đứa trẻ cậu nhận ra mình thực sự yêu thương nó rồi, kể cả lúc này, khi biết nó không phải con ruột của mình.Cậu muốn dùng tiền để trả cho mẹ bé Vũ nhưng Thiên ngăn lại, Thiên mắng người phụ nữ đó một trận, còn bảo có tư cách gì đòi lại con, mà lấy gì chứng minh cô ta là mẹ đứa nhỏ."Cậu bỏ tiền ra mua bé Vũ thì khác nào dung túng cho người đàn bà đó?"Cậu Châu chưa bao giờ thấy Thiên cáu như vậy, nhưng nhìn sao cũng thật đáng yêu.
Cuối cùng, cậu vẫn tiếp tục nuôi bé Vũ, cậu hứa rằng vẫn sẽ yêu thương nó như con đẻ. Cho cô gái kia một số tiền nhỏ xem như an ủi và cậu cho phép cô ta có thể đến thăm con bất cứ lúc nào, nhưng nếu còn tư tưởng mang con đi bán thì cậu sẽ không tha cho. Dù sao nhà cậu có tiền có quyền, cậu mà làm căng thì ai thiệt ai hơn, nhìn vào cũng biết.Thế là mọi chuyện sáng tỏ, ông La biết mình hiểu lầm con trai thì đã thôi trách mắng cậu. Tuy ông vẫn chưa thể chấp nhận bé Vũ ngay lập tức, nhưng cũng không còn tỏ ra ghét bỏ như trước đây. --------Thiên đang lúi húi đốt củi nấu cháo ở trong bếp. Cái này là nấu cho bé Vũ, thằng bé bắt đầu ăn cháo được rồi. "Phù! Phù!" Nó vừa quạt vừa ra thổi."Em thổi nhẹ thôi, mặt lem hết rồi kìa" .Thiên giật mình quay người lại, cậu Châu đang đứng sau lưng nhìn nó cười dịu dàng. "Cậu đừng động vào, để em bưng lên cho kẻo nóng là bỏng á!" Nó đưa tay tranh lại nồi cháo khi thấy cậu Châu tiến tới định đem đổ ra chén."Để tôi. Bé Vũ đang ở trên phòng khách với ông bà và anh chị Hai. Em lên bế con về phòng tôi rồi mình cho nó ăn".Thiên nghe theo lời cậu. Trước khi đi còn bị cậu Châu chặn lại, cậu nhẹ nhàng lấy tay áo mà lau đi vệt nhọ đen trên mặt nó.Đáng yêu quá. Trông cứ như con mèo lấm lem ấy.--------Đêm khuya, trời sao mà nóng quá. Cả cậu Châu lẫn bé Vũ đều không ngủ nổi. Bé Vũ khó chịu, nó khóc ọ ọe không chịu ngủ. Cậu ngồi dậy, quấn thêm một lớp áo cho con cẩn thận rồi quyết định hai cha con ra bờ ao một chút cho mát.Ra đến bờ ao, hóa ra Thiên cũng đang ở đây. Có vẻ nó cũng giống cậu, nóng không ngủ nổi. "Khuya rồi cậu còn bế bé Vũ ra đây. Người lớn thì hông sao mà trẻ con là dễ cảm lạnh lắm á!". Thiên chu mỏ trách."Tôi quấn áo thêm cho con rồi. Cho nó ra đây một chút cho thoáng thôi, ở trong phòng nóng nó cứ khóc mãi không chịu ngủ"Bé Vũ vừa thấy Thiên thì nhào tới với tay đòi bế."Xem này. Giờ nó còn mê em hơn cả tôi nữa. Tôi bị cho ra rìa rồi". Cậu Châu vừa nói vừa đưa bé Vũ sang cho Thiên ẵm."Cậu nói linh tinh. Cậu là ba của nó mà, em làm sao mà bằng được ba nó chớ""Vậy.." Giọng cậu bỗng nghiêm túc, cậu nhìn thẳng vào mắt Thiên "Em có muốn thành ba nó giống tôi không?" Thiên ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt chân thành ấy."Cậu nói gì lạ thế...?""Tôi nghiêm túc. Thiên, những ngày qua tôi lúc đều nhớ em. Tôi xin lỗi vì đến bây giờ mới nói rằng mình nhớ em. Lúc nào tôi cũng dằn vặt mình, nếu không có ngày hôm đó thì mình có tới nước này không?""Tôi nhớ những ngày trước, nhớ những ngày mình bên nhau...""Tôi không sợ ba má phản đối. Tôi muốn để họ biết người tôi thương là em"."Em còn chưa cho tôi câu trả lời mà tôi muốn, mà tôi đã hỏi câu này không chỉ một lần"."Em có muốn ở bên tôi không?"Thiên nghe thấy từng tiếng thình thịch tim mình đang đập. Có lẽ lần này nó sẽ không để lỡ tình yêu của mình nữa. Nó yêu người trước mặt, yêu cậu chủ của mình. Khoảng cách chủ - tớ, cái khoảng cách rất xa ấy, cậu Châu đã chẳng màng tới mà đem cả trái tim mình trao cho nó.Từng hiểu lầm, từng suýt mất nhau một lần rồi. Giờ đây, nó sẽ thẳng thắn và đối diện với tình yêu này, không nhút nhát mà bỏ chạy nữa. Thiên tiến đến, vì đang bế bé Vũ, nó chồm tới, chủ động đặt lên môi cậu một nụ hôn thay cho lời đáp.Đêm tĩnh lặng.Trăng đêm nay thật sáng quá.Một nhà ba người đang ngắm trăng, Thiên ngồi dựa vào vai cậu Châu, hạnh phúc này cả hai nhất định sẽ nắm giữ thật chặt. Nhìn xuống con trai đang ngủ ngon, cả hai nhìn nhau, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ tỏa sáng trong đêm hè...
------------------------Trước hết thì em muốn gửi lời cảm ơn đến chị Phan ___phanphan___ vì đã góp ý và giúp em chỉnh sửa cái fic này <3 cảm ơn chị đã trở thành một người chị, một người bạn gần gũi với em nhất, luôn lắng nghe và giúp đỡ em. Và cũng cảm ơn fytz cùng shipdom cho chị em mình được gặp nhau hahaha. Em yêu chị!Cảm ơn tất cả mọi người, những người đã đọc chiếc fic này của mình. Mình tuy không phải là lần đầu viết thế nhưng vẫn viết rất non tay, và ừm, mình viết sến súa quá nữa. Nhưng mình sẽ cố gắng cải thiện ở những lần sau.Chiếc fic này thật lòng mà nói, chính mình từng rất phân vân không biết có nên đăng không vì mình không có tự tin lắm về khả năng viết của mình. Nhưng mình quyết định đăng, coi như là lưu giữ kỉ niệm với fytz (ai mà biết mình sẽ ở trên chiếc thuyền này đến khi nào chứ, haha, vậy nên phải đăng để có kỉ niệm, nhỉ?). Nhờ fytz mà mình đã được gặp gỡ rất nhiều bạn mới, cũng được trải nghiệm rất nhiều điều.Cuối cùng, một lần nữa mình muốn cảm ơn tất cả mọi người vì đã đọc nó <3Chúc ngủ ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com