TruyenHHH.com

[Phong Dư Đồng Châu] Tình đầu

Chap 6

___phanphan___

Một buổi xế chiều, Dư Cảnh Thiên đến mở cửa hàng. Hôm nay mở cửa muộn vì cậu có tiết học bù trên trường, anh Sâm cũng bận việc riêng.

"Nay trễ vậy?". Đặng Hiếu Từ ở cửa tiệm bên cạnh nói với sang.

"Vâng ạ! Hôm nay học thêm ba tiết. Anh thấy sáng giờ có khách đến không?".

"Có, nhiều lắm. Thấy đóng cửa họ đi về".

"Tiếc ghê".

"Không sao đâu. Mình buôn bán đâu phải ngày một ngày hai. À! Tóc em ra dài rồi đó, có cắt thì sang anh cắt cho, anh đang rảnh".

Dư Cảnh Thiên phì cười, vò vò mái tóc:

"Dài thật rồi. Đợi em sắp xếp lại chỗ này một chút rồi em phi qua".

Một lát sau.

"Hôm nay không thấy cậu bạn họ La nhỉ?". Đặng Hiếu Từ vừa cắt tóc cho Dư Cảnh Thiên, vừa hỏi chuyện.

"Hôm nay anh ấy học cả ngày á anh".

"Tiểu Thiên này!".

"Sao ạ?".

"La Nhất Châu có nói là sẽ giới thiệu em với bố mẹ cậu ta không?".

"Không anh".

"Hai đứa cũng quen nhau một thời gian còn gì".

"Bọn em còn nhỏ mà".

"Chỉ có em còn nhỏ thôi, ngốc ạ".

Dư Cảnh Thiên im lặng. Đúng thật là cậu vẫn chưa biết nhiều về gia cảnh cũng như người nhà của anh, nay Đặng Hiếu Từ nhắc tới cũng làm cậu suy nghĩ.

"Anh chỉ sợ em bị người ta lừa thôi".

"Lừa thế nào được ạ?". Cậu bật cười.

"Cậu ta là người thuộc tầng lớp ở trên, nghe kể nhà có công ty thời trang, có xế xịn để đi. Tiểu Thiên à, chúng ta có gì đâu em? Anh không dám phản đối, nhưng cũng không thích em quen cậu ta. Giai cấp khác biệt, chỉ khổ em thôi. Chưa kể, anh sợ người ta chỉ quen em qua đường...".

"Không có đâu anh. Em tin anh Nhất Châu mà!". Cậu quay lại, nhìn Đặng Hiếu Từ.

Nhìn cái mặt u mê của thằng em, anh ta xua tay:

"Thôi được rồi, anh không nói nữa. Nhưng hôm nào em thử hỏi về bố mẹ cậu ta xem như nào".

"Em biết rồi".

Tóc cậu được cắt gần xong thì có khách đến, vội chạy về bán hàng. Đặng Hiếu Từ nhìn theo, thở dài.

Ba cô gái ăn mặc khá sành điệu xuất hiện ở cửa hàng Sâm Thiên.

"Các chị mua gì ạ? Để em lấy cho. Áo kiểu, áo khoác, đầm, váy, phụ kiện... em đều có hết. Giá cả thì không phải lo, bao mềm cho các chị luôn". Dư Cảnh Thiên vẫn niềm nở như thường ngày.

Ba cô gái đó phớt lờ cậu, nhìn trước nhìn sau với ánh mắt khá soi mói. Một trong số đó cầm lấy chiếc áo đang treo trên giá lên xem, sau đó nói với hai người còn lại:

"Này! Không có tem mác gì hết vậy?".

"Haha! Đừng nói đồ si nha!". Một đứa con gái khác cười lớn.

"Dám lắm mày ơi. Cái nút nó bị lỏng luôn này!".

Dư Cảnh Thiên thấy sai sai, cậu lên tiếng:

"Cửa hàng em bán đồ si mà, chắc các chị không rõ, trên biển em có ghi rõ ràng. Nếu các chị muốn mua đồ mới thì sang các shop khác, ở đây nhiều shop lắm ạ".

"Bọn chị không mặc đồ chợ đâu em".

"Chị muốn đồ hiệu đúng không ạ? Bên em mang tiếng đồ si nhưng có nhiều đồ hiệu lắm, Chanel có, Gucci có, Fendi có... chính hãng đàng hoàng, mới tinh à. Có nhiều chị khách quen của em cứ thỉnh thoảng lại hỏi có hàng về hay không...".

"Bọn chị muốn mặc đồ hiệu thì ra store hoặc đến trung tâm thương mại để mua, việc gì phải mua đồ si hả em?".

Một đứa con gái nói rồi cả ba cùng cười.

Ngay lúc này, cậu biết là họ không đến để mua hàng rồi, giống như kiếm chuyện hơn.

"Các chị không mua thì thôi ạ! Các chị về store hay trung tâm thương mại mà mua. Ở chỗ em chỉ có những món này thôi".

"Sao? Giờ cưng đuổi khách à?". Đứa con gái mặc bộ đầm màu đen nãy giờ không nói gì, nhướng mày hỏi cậu.

"An Vy! Sao tao thấy giống bắt nạt trẻ con quá mậy?". Một đứa con gái khác chen vào.

Cô ta nhếch mép cười, tiếp tục:

"Em là Dư Cảnh Thiên?".

"Chị là ai?".

"Chị là vị hôn thê của La Nhất Châu".

Dư Cảnh Thiên như chết sững, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

"La Nhất Châu không có ở đây, chị thử gọi anh ấy hỏi anh ấy ở đâu".

"Hôm nay chị không đến tìm anh Nhất Châu mà là tìm em. Em còn nhỏ lắm, đừng có học người ta làm trà xanh, làm tuesday các kiểu". Cô gái tên An Vy nhếch môi đầy khinh miệt.

"Chị nói chị là vị hôn thê của anh Nhất Châu? Chị tưởng em tin sao? Nói không thì ai nói chả được. Em nói em là vợ anh ấy cũng được vậy". Dư Cảnh Thiên trả treo lại.

"Cứ thích làm hồ ly nhỉ?". Cô ta nhíu mày.

"Em khuyên chị nên đi về đi! Ở cái đất này, chị không là cái gì đâu?".

"Thằng nhóc láo lếu!".

Cô ta vừa đưa tay lên tính tát liền bị cậu chụp lại:

"Chị gái! Em tuy nhỏ tuổi hơn chị nhưng dù gì cũng là con trai, chị nhắm đánh lại em không? Em không ngại đánh con gái đâu".

Hai đứa bên cạnh tính xông vào, cậu liền hất tay một phát, An Vy ngã lăn ra đất.

"Mày! Thằng nghèo hèn! Tao nói tốt nhất mày tránh xa anh Nhất Châu ra, còn không thì đừng trách! Thứ đũa mốc mà đòi chòi mâm son". Hết chị chị em em, cô ta không cần làm ra vẻ nữa, đứng dậy chỉ tay vào mặt cậu mà mắng.

Dư Cảnh Thiên dường như phát mệt với mấy chị bánh bèo này:

"Tôi nghèo thì kệ tôi! Bà chị làm ơn dời gót ngọc của bà chị ra khỏi cửa hàng nhà tôi hộ. Không chịu đi lát nữa có sứt miếng da, đổ miếng máu cũng đừng có trách".

"Mày...".

Hai đứa con gái kia có vẻ sợ, vội níu áo An Vy. Bọn nó tưởng cậu chỉ là cậu học sinh cấp ba dễ bắt nạt, đâu có ngờ bây giờ nó lại đe dọa ngược lại mình.

Đột nhiên có tiếng xe máy phân khối lớn rầm rầm kéo tới kèm theo vài tiếng nẹt bô muốn thủng màng nhĩ.

"Có chuyện gì vậy?". Lương Sâm từ trên xe bước xuống, theo sau còn thêm 4, 5 đàn em.

Cái cơ thể to lớn cùng quả đầu bóng loáng của anh làm ba đứa con gái sợ quéo. Chưa kể vừa xuống xe đã xông vào, thái độ đi dẹp loạn rõ ràng.

"Sao anh lại về giờ này?". Dư Cảnh Thiên ngạc nhiên.

"Anh nghe nói có mấy đứa đến kiếm chuyện?".

Dư Cảnh Thiên nhìn qua An Vy cùng hai cô bạn, cả ba nhìn nhau, sau đó vội chạy đi, nhưng bị đàn em của Lương Sâm chặn lại, một đứa trong đó sợ quá bật khóc tại chỗ.

"Anh Hiếu Từ gọi anh chứ gì. Chuyện nhỏ thôi. Cho mấy bả đi đi, em không thèm chấp". Cậu làm bộ không quan tâm.

"Đâu có dễ vậy. Này, em gái!". Lương Sâm hất mặt về phía An Vy.

Cô ta bị hai cô bạn đẩy lên.

"Lý do là gì? Cô em biết đây là đâu không mà dám vào đây gây sự?". Lương Sâm hất hàm hỏi.

"Tôi...".

"Nói!".

"Tôi...". An Vy sợ đến muốn khóc, lắp bắp không nói nên lời.

Dư Cảnh Thiên cảm thấy đủ rồi, cậu giải vây:

"Được rồi anh. Chỉ là shop khác đến phá thôi. Cho mấy bả đi đi! Còn buôn bán nữa, lỡ khách tới mà thấy cảnh này người ta sợ thì sao?".

Lương Sâm muốn hù ba đứa này một phen, nhưng em trai nói cũng đúng, thôi thì tha. Làm dữ với con gái cũng không hay lắm.

"Còn không mau xin lỗi Tiểu Thiên!".

An Vy lắp bắp:

"Xin... xin lỗi cậu!".

Hai chị gái đứng khép nép cũng xông lên xin lỗi, rồi cả ba cùng nhau chạy đi. Lần này không có ai cản lại nữa.

Lương Sâm cho đàn em đi trước, còn mình nán lại.

"Lần sau có chuyện phải gọi cho anh, biết chưa?".

"Ôi giời ơi! Ba bà chị đó em vặn cổ phát một. Nhìn mặt em dễ bắt nạt lắm hở?". Cậu phì cười, ôm lấy tay Lương Sâm.

Sau đó đánh trống lãng:

"Nhưng mà anh với anh Hiếu Từ là thế nào đấy? Nghi lắm nha!".

"Em đi mà hỏi Tiểu Từ, em ấy không cho anh nói". Lương Sâm nhún vai.

"Á! Tiểu Từ đồ! Ghê nha ghê nha!".

"Ghê lắm".

"Kể em nghe đi!".

"Thồi"

"Đi mà!".

"Em đừng có nhiều chuyện".

Lương Sâm trả lời xong liền chạy qua tiệm cắt tóc bên cạnh.

Dư Cảnh Thiên tò mò qua rình, một lát lại nghe tiếng mắng cùng tiếng cười hô hố của anh trai, lát nữa lại biến thành tiếng dỗ dành.

Cậu vui vì hai người bọn họ cuối cùng cũng xác định được tình cảm của mình.

Chợt nghĩ lại chuyện của mình, cậu bắt đầu cảm nhận được khoảng cách địa vị của mình cùng La Nhất Châu.

Tuy anh luôn sống giản dị, nhưng nhìn An Vy kia một thân đồ hiệu sang chảnh, cậu có thể tưởng tượng được, La Nhất Châu và mình vốn là khác biệt đẳng cấp.

Đương nhiên cậu tin anh, anh không lừa mình hay chỉ vui chơi qua đường như anh Hiếu Từ lo lắng, chỉ là...

___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com