TruyenHHH.com

Phong Du Dong Chau Tinh Dau

"Anh muốn đôi kính đó!".

Theo tay La Nhất Châu chỉ, Dư Cảnh Thiên đi đến lấy cho anh đôi kính "Đôn chề" mà cậu vừa thu mua lúc nãy.

"Anh tinh mắt đó, kính hiệu Dolce & Gabbana chính hãng đó anh trai".

"Không phải F1 à?". Anh nhớ lúc nãy khi thương lượng giá, cậu nhóc này bảo là hàng F1.

"Trời! Chính hãng anh ạ! Anh muốn mua F1 thì em vẫn có, nhưng không xịn bằng cái này đâu". Như để khẳng định cho lời nói của mình, cậu đi đến gần, hướng dẫn anh:

"Anh nhìn cái logo của nó dập sắc nét như thế, mới tinh, không một dấu vết dù chỉ là dấu vân tay. Mới kít kìn kịt!".

La Nhất Châu buồn cười trong bụng. Nhóc con này lúc thu đồ thì ép giá, còn bảo hàng F1, nay có người mua thì thao thao bất tuyệt là đồ chính hãng blah blah... Đúng giọng điệu dân buôn chính hiệu, mặc dù mặt mũi non choẹt. Nhưng dù sao thì anh cũng biết nhận định, món này đúng là hàng chính hãng.

"Cái này em bán bao nhiêu?".

"750 tệ anh ạ".

Mua vào 50 tệ, bán ra 750 tệ? La Nhất Châu rất muốn cười, chắc anh phải đem sách vở đến để học một khoá buôn bán sao cho có lời quá.

"Cái này hàng mới không dưới 2000 tệ anh ạ. Mà nó chỉ sử dụng có một, hai lần thôi, còn rất là mới. Anh đi chỗ khác không có giá này đâu, mang tiếng là đồ 2hand nhưng nó chả khác đồ mới bao nhiêu, mới 99%. Chỉ vì không còn full box nên em mới bán giá này đó". Dư Cảnh Thiên lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"Em giảm giá cho anh được không? Anh rất thích nhưng khá là đắt với ví của anh". La Nhất Châu bắt đầu học người ta trả giá.

"Thôi được. Anh mới mua hàng của em lần đầu đúng không? Coi như bán lấy lộc, em bớt cho anh 10 tệ, còn 740 tệ ạ".

"700 tệ được không?".

"Trời ơi, em buôn bán đâu có lời đâu anh. Em bán sát giá vốn lắm luôn á".

Sát giá cái con khỉ! Bán 1 lời 15 mà bảo không có lời. La Nhất Châu chỉ muốn cốc cho vài phát vào đầu, làm như anh không biết cậu mua vào bao nhiêu.

Nhưng nhìn cái miệng tía lia kia, anh không muốn bóc trần, thay vào đó lại thấy đáng yêu thế nào ý...

"Thôi được rồi. Anh lấy!".

"Đấy, mua bán nhanh gọn như thế có phải đỡ cho em không. Để em gói lại cho anh!". Dư Cảnh Thiên cười xoà, nhanh nhẹn đi lấy hộp đựng.

La Nhất Châu ngồi xuống bên cạnh, lân la hỏi:

"Em là dân ở đây à? Hay là người ở nơi khác đến?".

"Em sinh ra ở đây anh ạ! Anh không phải người ở đây đúng không?".

"Ừ, anh ở trung tâm thành phố. Hôm nay đến đây tìm hiểu làm đề tài về khu phố nhập cư này".

"Anh học lớp mấy rồi?".

"Anh học năm ba Đại học rồi. Anh tên La Nhất Châu".

"Em là Dư Cảnh Thiên. Vậy anh có muốn hỏi gì không? Em biết cái gì sẽ trả lời cái đó, xem như làm quen đi. Lần sau đến cửa hàng ủng hộ em tiếp là được". Dư Cảnh Thiên đưa cho anh cái túi đựng chiếc kính mắt đã được gói cẩn thận, cậu ngồi xuống bên cạnh.

La Nhất Châu cảm thấy mình tìm đúng người rồi, anh hỏi cậu những câu hỏi có trong bài tập về nơi này, về khu phố mệnh danh là phố nhập cư, về những con người nơi đây, về những công việc họ làm để trang trải cuộc sống.

Bắc Kinh là thủ đô một nước, là một thành phố giàu có, nhưng đâu phải ai cũng giàu.

"Bố mẹ em đâu rồi mà em lại trông cửa hàng?". La Nhất Châu hỏi.

"Em không có bố mẹ, em là cô nhi". Cậu trả lời, còn cười nhìn anh.

"Anh... xin lỗi!". Anh nghe xong như muốn lặng người đi.

"Không có gì. Em quen rồi. Từ nhỏ em lớn lên ở cô nhi viện, nhưng giờ lớn rồi, em đã ra ngoài sống cùng anh trai nuôi. Anh ấy bảo kê cho cửa hàng này đó". Dư Cảnh Thiên kể về cuộc đời mình bằng giọng nói đều đều như đang kể về người khác.

"Em buôn bán như thế này lâu chưa?".

"Hơn một năm rồi ạ!".

"Vậy em đã tự lập từ năm 16 tuổi sao?". Quá giỏi.

"Hì hì! Cũng bình thường. Cuộc sống mà anh!".

La Nhất Châu tự nhiên cảm thấy xấu hổ, vì bản thân mình thua kém đứa nhỏ này quá nhiều. Người ta 16 tuổi đã tự lập, tự kiếm tiền ăn học, còn bản thân mình sắp tốt nghiệp đại học vẫn còn xin tiền bố mẹ.

"Thế bố mẹ anh làm công việc gì?". Cậu hỏi lại.

"Bố anh có mở một công ty nhỏ".

"Thật sao? Nhà anh có công ty à? Công ty gì vậy?".

"Thật. Công ty thời trang".

"Ôi vậy ạ? Vậy tương lai anh sẽ thừa hưởng công ty và làm giám đốc đúng không?".

"Khả năng cao là vậy". La Nhất Châu gật gật đầu.

"Em rất thích ngành thiết kế thời trang. Sau này em tốt nghiệp đại học, có thể cho em vào làm công ty nhà anh không?".

"Em còn chưa tốt nghiệp cấp ba đó bé!". Anh bật cười.

"Thời buổi này khó kiếm việc làm lắm, em dặn trước, anh nhớ để một chỗ cho em nhé?".

"Được, anh hứa!".

"Haha! Thôi, em đùa đó!". Cậu cười lớn.

Nhưng La Nhất Châu không xem đó là đùa, ánh mắt lúc nãy của cậu không giống nói đùa.

Chợt có tiếng gọi phát ra từ tiệm cắt tóc bên cạnh:

"Tiểu Thiên!".

"Anh Hiếu Từ". Dư Cảnh Thiên chào lại.

Đặng Hiếu Từ đi đến, hất mặt về phía La Nhất Châu, nhưng đang hỏi Dư Cảnh Thiên:

"Ai vậy?".

"À, đây là La Nhất Châu, anh ấy là sinh viên, đang viết bài về khu phố nhập cư của chúng ta".

Đặng Hiếu Từ nhìn qua La Nhất Châu với ánh mắt dò xét không che dấu. Anh hiểu ý vội đứng dậy:

"Chào anh! Em là La Nhất Châu, em là sinh viên thật. Anh có thể xem thẻ sinh viên của em!". Anh nhanh chóng mở ba lô để lấy thẻ sinh viên. Vì khu nhập cư này nằm trong diện được chính phủ để mắt đến, nên bọn họ đề phòng người lạ cũng là chuyện đương nhiên.

"Thôi khỏi. Tiểu Thiên còn nhỏ, tôi sợ thằng bé gặp phải quân lừa đảo thôi".

Anh ta nói xong liền quay sang Dư Cảnh Thiên:

"Một lát sang anh ăn cơm nhé, hôm nay ít khách, anh nấu tí là xong".

"Vâng ạ!".

Anh ta quay lưng trở về tiệm cắt tóc của mình.

Dư Cảnh Thiên ngại ngùng, cười cười với La Nhất Châu:

"Anh ấy hơi khó gần, nhưng tốt bụng lắm. Anh đừng để bụng nha".

"Không sao. Anh ấy rất thương em, còn sợ anh là lừa đảo". La Nhất Châu gãi đầu cười cười.

Cả hai người gặp nhau tình cờ như vậy.

Từ hôm đó, sau mỗi buổi học, La Nhất Châu thường xuyên ghé cửa hàng của Dư Cảnh Thiên với lý do là muốn hỏi thêm về đề tài đang làm, nhân tiện phụ giúp cậu này nọ. Hai người nói chuyện thân quen như đã biết nhau từ lâu. Cho đến khi anh xong bài tập thì cả hai cũng đã trở thành bạn của nhau.

Dư Cảnh Thiên mỗi lần gặp bài tập khó đều nhờ La Nhất Châu hướng dẫn. Từ nhỏ cậu đã không có nhiều bạn, nay tự nhiên có một người bạn thân thiết, đâm ra thích lắm, không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng. Họ La lại càng mừng vì tự nhiên "được" làm gia sư cho người ta.

Một buổi tối nọ, La Nhất Châu nhắn tin cho Dư Cảnh Thiên:

"Ngày mốt chủ nhật, em có thể nghỉ bán buổi chiều không?".

"Có chuyện gì vậy anh?".

"À, chủ nhật là sinh nhật anh. Đi chơi với anh nhé?".

"Ôi thế ạ? Được thôi. Thế chúng ta sẽ đi đâu đây?".

"Đi khu vui chơi, được không? Anh đến đón em. Đừng có mua quà làm gì nhé, em đi chơi với anh đã là món quà dành cho anh rồi".

Dư Cảnh Thiên đọc xong tin nhắn không khỏi xao xuyến trong lòng. Trái tim của thiếu niên 18 tuổi bắt đầu đập loạn nhịp. Liệu có phải anh ấy thích mình không?

La Nhất Châu thích Dư Cảnh Thiên là chuyện không còn nghi ngờ gì. Tuy là sinh nhật mình nhưng anh lại đi tìm mua quà với mục đích tỏ tình với em ấy.

Đi khắp các trung tâm thương mại, các khu bán đồ lưu niệm, cuối cùng anh cũng lùng được cái vòng tay chuỗi hạt cho nam bằng đá thạch anh. Nhân tiện mua luôn hai cái để làm vòng tay đôi.

Về phần Dư Cảnh Thiên, cậu cũng đang vắt óc suy nghĩ quà sinh nhật cho anh. Anh nói không cần quà, nhưng đã là sinh nhật thì phải có quà chứ. Món đắt tiền thì không mua nổi, món rẻ tiền thì lại không đủ thành ý.

Nhưng cuối cùng cậu đã suy nghĩ ra món quà đặc biệt....

Vội chạy ra cửa hàng văn phòng phẩm để tìm giấy gấp sao, dự định sẽ tặng cho anh 520 ngôi sao, đó cũng chính là tâm ý của cậu dành cho anh.

__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com