12
Sáng sớm hôm sau, Dư Cảnh Thiên lên xe của Dư ra về nhà thuê. Lúc cậu về đến nhà, La Nhất Châu đang làm bữa sáng liền chạy ra đón cậu. Kể từ sau hôm đi du lịch, La Nhất Châu luôn mang ý niệm bồi bổ, nói thẳng ra là vỗ béo Dư Cảnh Thiên. Sáng nào anh cũng dậy sớm nấu bữa sáng khiến Tôn Oánh Hạo vui vẻ vì được ngủ nướng thêm một chút. Trái lại, Dư Cảnh Thiên hơi ngại để anh làm hết nên lon ton phụ giúp anh. Khỏi nói Là Nhất Châu sướng đến nhường nào. Lạ Nhất Châu vẫn đang đeo tạp dề mang xanh lá, nhìn đảm đang vô cùng. Anh đợi Dư Cảnh Thiên thay giày rồi ân cần nói :- Lên thay đồ đi rồi xuống ăn sáng.Phải dậy sớm nên Dư Cảnh Thiên vẫn còn buồn ngủ. Cậu mặc bộ đồ thể thao xanh biển rộng rãi, tóc mái hơi rối rủ xuống trán nhỏ, tay dụi dụi mắt.La Nhất Châu nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu bật cười. Thật giống mèo con! Thế là anh đưa tay nhéo nhẹ má của cậu một cái.Ừm, có chút thịt rồi.Dư Cảnh Thiên vẫn đang mắt nhắm mắt mở, không để tâm mà đẩy anh ra. La Nhất Châu tranh thủ xoa xoa hai má cậu, sau đó kề sát mặt :- Tỉnh ngủ chưa?Lúc này Dư Cảnh Thiên mới tỉnh táo, giật nảy người đẩy La Nhất Châu ra rồi phi lên phòng.La Nhất Châu thế mà lại thả thính cậu!Nhìn bóng dáng cậu chạy đi, La Nhất Châu nhếch mép, đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.May mắn cho La Nhất Châu có những người anh em tốt. Khi biết anh theo đuổi Dư Cảnh Thiên, Ức Hiên, Uông Giai Thần, Đoàn Tinh Tinh và Thường Hoa Sâm liền đè ra truyền thụ 1001 bí kíp tán crush. Nhưng đầu gỗ La Nhất Châu không tiếp thu nổi, bốn người chán nản liền nhét cho anh mấy bộ phim tình cảm sướt mướt để học hỏi. Thế là ngoại trừ học bài, La Nhất Châu có thói quen mới : cày phim tình cảm.Thế mà hôm nay lại áp dụng được kiến thức đã học.Bữa sáng đã xong, anh về phòng thay quần áo.Một lúc sau, bốn người mặc đồng phục chỉnh tề, đeo cặp sách lần lượt đi xuống.Chỗ ngồi của Dư Cảnh Thiên và La Nhất Châu ở cạnh nhau. Còn ngại việc vừa nãy, Dư Cảnh Thiên cố ý kê ghế ngồi gần Tôn Diệc Hàng, tránh La Nhất Châu càng xa càng tốt. Anh hiểu lí do nên cũng không nói gì, chỉ tủm tỉm cười.Tôn Oánh Hạo gặm một miếng bánh mì, quay ra hỏi Dư Cảnh Thiên :- Tony, em đã bắt đầu buổi nào ở câu lạc bộ truyền thông chưa?Nghe đến thứ liên quan đến Liên Hoài Vỹ, Tôn Diệc Hàng lập tức đen mặt. Dư Cảnh Thiên lắc đầu : - Em chưa. Hôm nay là buổi đầu tiên.Tôn Oánh Hạo chuyển đối tượng sang em trai :- Mà Tiểu Hàng, anh vẫn chưa hiểu tại sao em với Liên Hoài Vỹ lại cãi nhau to đến vậy?Liên Hoài Vỹ và Tôn Diệc Hàng trước đó cùng nhóm chơi game khoảng 2-3 năm, thân thiết vô cùng đến mức Tôn Oánh Hạo vào phòng em trai đều thấy cậu một tiếng Tiểu Liên hai tiếng Tiểu Liên chơi game cùng anh. Lúc phát hiện Liên Hoài Vỹ học chung trường, Tôn Diệc Hàng vui tới mức nhảy cẫng lên, sáng nào cũng hẹn anh đi ăn sáng. Thế nhưng sau một hai tuần nhập học, hai người xảy ra xích mích lớn, Tôn Diệc Hàng kêu người trong hội học sinh đến cãi nhau với Liên Hoài Vỹ. Liên Hoài Vỹ một thân một mình sao chống lại bằng đấy người liền tự nhận mình sai, sau đó hai bên cạch mặt nhau luôn. Lí do chính là trong nhóm chơi game của hai người có một anh bạn mắc bệnh sợ giao tiếp xã hội. Tôn Diệc Hàng ngỏ ý mời anh bạn đó đi chơi với cả nhóm bằng được dù anh ta không đồng ý nhưng cuối cùng đành chấp nhận. Thế nhưng vừa gặp mặt mọi người anh ta liền luống cuống đến mức bỏ chạy, kết quả là và phải một xe máy mà gãy chân phải nằm viện.Liên Hoài Vỹ khá thân với anh bạn đó, đổ tại nạn của anh ta là do Tôn Diệc Hàng bắt ép anh ta đến. Tôn Diệc Hàng thì đanh đá khỏi nói, bật lại ngay. Thế là cãi nhau. Nhóm chơi game của họ cũng giải tán.Câu hỏi của Tôn Oánh Hạo càng làm Tôn Diệc Hàng bực mình. Cậu im lặng ăn, bữa sáng vì thế trôi qua trong không khí vô cùng căng thẳng.Dư Cảnh Thiên tự rút ra bài học : không được nhắc đến ba chữ Liên Hoài Vỹ trước mặt Tôn Diệc Hàng.Trưa hôm đó, Dư Cảnh Thiên theo lời dặn Liên Hoài Vỹ đến phòng thu âm. Liên Hoài Vỹ giỏi nhất là dẻo miệng, không biết nói kiểu gì mà hiệu trưởng Đường đầu tư cho câu lạc bộ một phòng thu với đầy đủ máy móc mà các thành viên không cần bỏ một đồng nào.Quên chưa nói, Đường Cửu Châu cũng tham gia câu lạc bộ truyền thông với Dư Cảnh Thiên nhưng ở phần viết bài đăng cho page của câu lạc bộ. Công việc đó khá hợp với người giỏi văn như cậu ấy.Liên Hoài Vỹ hướng dẫn Dư Cảnh Thiên cách sử dụng vài máy trong phòng, sau đó bắt đầu thu âm trực tiếp. Dư Cảnh Thiên đeo tai nghe lên, sau khi Liên Hoài Vỹ ra dấu ok với cô bạn phụ trách âm thanh liền bắt đầu.- HELLO DACHANG!!! - Liên Hoài Vỹ hét vào mic - Chào mừng mọi người đến với chuyên mục radio ngày hôm nay. Tôi là Liên Hoài Vỹ lớp 11A. Hãy chào mừng thành viên mới của câu lạc bộ truyền thông chúng tôi nào!Dư Cảnh Thiên cất lời :- Xin chào, tôi là Dư Cảnh Thiên lớp 10A. - Vâng đó chính là Dư Cảnh Thiên. Vậy Cảnh Thiên này, hãy nói về chủ đề radio của chúng ta ngày hôm nay đi.- Chủ đề radio hôm nay chính là bức thư bí mật. Chúng tôi đã nhận được những bức thư do các bạn học sinh gửi về hòm thư của câu lạc bộ. - OK, hãy bắt đầu với bức thư bất kì nhé.Liên Hoài Vỹ bóc phòng bì của một lá thư :- Mình muốn nói là bạn Tôn Oánh Hạo lớp 11A ơi, sao bạn lạnh lùng thế? Trời đã đổ mưa sao bạn còn chưa đổ mình vậy? Kí tên : bạn Thường giấu tên.Liên Hoài Vỹ nhếch môi. Ngoài Thường Hoa Sâm thì có ai họ Thường ở Đại Xưởng đâu.Anh không muốn dính vào người của hội học sinh, đưa trách nhiệm cao cả cho Dư Cảnh Thiên :- Cảnh Thiên, em có lời khuyên gì dành cho bạn Thường giấu tên không?- Vâng. Trước hết anh Oánh Hạo là một người vô cùng dịu dàng, dù hơi lớn tiếng nhưng cũng rất nhạy cảm. Bạn Thường hãy tìm cách làm sao giúp anh ấy thoải mái nhất khi ở bên mình là được.- Được rồi, cảm ơn Cảnh Thiên. Chúng ta đến với lá thư tiếp theo nào.... Tôn Oánh Hạo tay chống nạnh, đứng giữa phòng của hội học sinh mà hét :- THƯỜNG HOA SÂM! THÒ MẶT RA ĐÂY NGAY LẬP TỨC CHO TÔI! Thường Hoa Sâm trốn dưới gầm bàn của Là Nhất Châu, hướng thằng bạn đang xem tài liệu ra dấu im lặng.La Nhất Châu coi như không thấy gì :- Oánh Hạo, Thường Hoa Sâm đây này.Thường Hoa Sâm : ...Sao mình lại làm bạn với tên này vậy?Thông thường sau giờ ăn trưa, tức là khi chương trình radio của Liên Hoài Vỹ diễn ra, Tôn Diệc Hàng sẽ đóng cửa phòng hội học sinh lại. Phòng này cách âm rất tốt nên dù Liên Hoài Vỹ có hét cũng không thể nghe thấy. Tuy nhiên hôm nay La Nhất Châu bắt Tôn Diệc Hàng phải mở cửa ra. Lí do đương nhiên là Dư Cảnh Thiên rồi. Tôn Diệc Hàng bực lắm nhưng cũng không làm gì được.Thôi thì mặc kệ những đứa yêu nhau, ta đây không thèm chấp. Dù giọng Liên Hoài Vỹ cũng dễ nghe thật...Ở Đại Xưởng nổi tiếng với các lễ hội theo mùa. Hôm nay giáo viên thông báo cho học sinh về lễ hội mùa đông sắp tới.Từ Tân Trì hào hứng nói với bạn cùng bàn :- Cảnh Thiên, sắp tới lễ hội rồi, tức là được chơi không phải học đấy!Dư Cảnh Thiên lắc đầu cười trừ. Lý Vũ Xuân đứng trên bục giảng :- Cả lớp ai có ý tưởng gì cho lễ hội không?Dương Hạo Minh giơ tay :- Bán đồ ăn được không ạ?- Năm ngoái làm rồi, ý tưởng khác đi. - Cô Xuân lắc đầu.- Hay tổ chức ca nhạc đi ạ, em sẽ rap! - Thập Thất nói.- ... Không được. Hỏi bất kỳ một bạn nào. Dư Cảnh Thiên?Dư Cảnh Thiên hơi chần chừ :- Em nghĩ là... bán đồ uống nóng ạ.Cả lớp gật gù. Ý tưởng không tồi, trời lạnh nên rất thích hợp. Sau một hồi bàn bạc, cả lớp quyết định duyệt ý kiến của Dư Cảnh Thiên.Hội học sinh có nhiệm vụ kiểm tra gian hàng của từng lớp nên bọn Là Nhất Châu không cần tham gia lễ hội. Nhiều người trong lớp 11A tiếc nuối vì không có trái đẹp hút khách. La Nhất Châu phân công :- Tôi sẽ phụ trách lớp 10A, Lưu Quan Hữu lớp 10B, Tôn Diệc Hàng lớp 10C, Từ Tân Trì lớp 10N, Tôn Oánh Hạo lớp 11A, Thường Hoa Sâm lớp 11B, Đoàn Tinh Tinh lớp 11C và Dương Hạo Minh lớp 11N.Cả bọn khinh thường nhìn anh. Xem kìa, nó chọn ngay lớp crush của nó kìa, phụ trách chỉ là cái cớ thôi.Lớp 10A đã bàn bạc xong xuôi, giao nhiệm vụ cho từng người. Công việc của Dư Cảnh Thiên là đứng ở quầy bán nước, không vất vả lắm.Chung Tuấn Nhất chưa cần bàn đã giao vị trí này cho cậu. Rất đơn giản, cậu sẽ hút rất nhiều khách đến, lợi nhuận của lớp đương nhiên sẽ cao.Tự dưng thấy bóng dáng Trần Tuấn Hào đâu đây.Đến tối, Dư Cảnh Thiên đang làm bài tập thì có tiếng gõ cửa. Không cần nói cũng biết là ai.La Nhất Châu được sự cho phép, mở cửa bước vào, trên tay là khay đựng bánh và sữa. Tối nào anh cũng mang đến cho cậu với lí do tiện tay. Chắc cậu tin.- Ăn đi nhé. Anh về phòng đây.La Nhất Châu đặt khay xuống bàn, định rời đi thì góc áo bị túm lấy.La Nhất Châu nhìn bàn tay đeo đồng hồ mình tặng đang túm lấy áo mình. Ngón tay Dư Cảnh Thiên thon dài rất đẹp, rất muốn nắm lấy.- Có chuyện gì sao Thiên Nhi?- Nói chuyện chút đi.Dư Cảnh Thiên buông bút, đợi Là Nhất Châu ngồi xuống giường liền quay ghế đối diện anh.- La Nhất Châu.- Anh nghe.Mắt La Nhất Châu rất đẹp. Đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào cậu, nét dịu dàng ôn nhu chẳng thể nào giấu hết. Dư Cảnh Thiên hơi khó xử, liếc mắt qua một bên tránh né.- Tại sao... anh lại thích em?La Nhất Châu nhìn mặt Dư Cảnh Thiên đang dần đỏ lên liền bật cười. Thật dễ thương.Anh chối hay tay xuống giường, hơi ngả người ra đằng sau :- Chà. Anh cũng không biết nữa. Chỉ là mỗi khi bên em, anh đều cảm thấy vui, muốn mình có thể khiến em hạnh phúc. Dừng một lúc, anh tiếp tục :- Anh biết em lo sợ những gì, Thiên Nhi. Em nghĩ rằng tình cảm của anh chỉ là nhất thời, anh hiểu. Nhưng những ngày vừa qua chắc em cũng đã thấy, anh không thích em một hai ngày, mà mỗi ngày lại thích em nhiều hơn.Anh đứng dậy, xoa lên mái đầu bông mềm :- Anh không cần câu trả lời sớm. Cứ suy nghĩ kỹ rồi cho anh câu trả lời. Anh tôn trọng mọi ý kiến của em.Dư Cảnh Thiên nắm lấy bàn tay đang xoa đầu mình :- Anh Nhất Châu.- Anh đây. - Được bàn tay ấm áp nắm lấy, tim anh mềm nhũn.- Lễ hội mùa đông, em sẽ trả lời.Không thể trì hoãn nữa. - Anh biết rồi. Anh về phòng nhé. Ngủ ngon, Thiên Nhi.Để lại nụ cười dịu dàng như gió xuân, La Nhất Châu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com