TruyenHHH.com

Phong Du Dong Chau Comback Hoan

La Nhất Châu vẫn đang diễn xuất thành công vai người lạ với cậu. Mọi người đều nghĩ là anh vì thông tin kia nên hạn chế tiếp xúc thân mật với các thực tập sinh.

Vòng loại trừ 2 kết thúc dù có nhiều sóng gió trong đợt này. Nhưng dưới sự tiếp ứng bất kể ngày đêm của fan, Tony vẫn giữ vững vị trí hạng 1 với số phiếu cao áp đảo.

Cậu ngồi ở ghế hạng một môi nở nụ cười khổ khóe mắt cong cong nhưng lại chẳng thấy được niềm vui nào cả.

Mọi việc của cậu cũng đã được thu xếp chu toàn. Sau chuyện đó tên tuổi cậu không những không bị ảnh hưởng mà còn tăng lên đáng kể, rất nhiều nhà tài trợ chỉ định cậu làm người đại diện. Những tiết mục cũng trở nên suôn sẻ huấn luyện viên luôn đánh giá cao năng lực của cậu.
Đó không phải là điều cậu luôn mong ước sao giữ được vị trí cao nhất, được mọi người yêu thích, được đứng trên sân khấu vậy sao bây giờ cậu lại thấy trống rỗng mất mác đến thế.

Mọi người đều đang bàn tán về anh và Đường Cửu Châu.

Cậu rất mơ hồ nhưng lại không thể hỏi anh. Trước giờ cả anh và cậu cũng chưa bao giờ khẳng định về mối quan hệ, chưa từng có bắt đầu sao có thể gọi là kết thúc.

Anh từng trao cậu cái ôm hay chiếc hôn thì sao chứ cậu vẫn cảm thấy anh rất mơ hồ như giấc mơ vậy và đã đến lúc cậu phải tỉnh lại.

Dư Cảnh Thiên không phải chưa từng tin anh chỉ là bản thân cậu không tin mình thôi cậu không dám chắc về điều gì cả. Tại sao anh không đính chính. Tại sao anh lại lạnh nhạt với cậu. Lúc cậu đau buồn nhất anh không thể ở bên cạnh cậu cậu có thể hiểu do tình cảnh không thích hợp nhưng bây giờ là sao, cậu vẫn chưa thể hiểu được.

La Nhất Châu tâm tình cũng chẳng tốt hơn.
Đối diện với người mình yêu thương lại phải xem người đó không là gì cả thì là loại cảm giác gì?
Anh nhếch môi cười nhạo bản thân mình.

Mày cũng như La Nhất Châu của 10 năm trước luôn trốn tránh cậu ấy

La Nhất Châu đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng của câu khi nhìn anh. Anh đã né tránh ánh mắt đó vì nếu anh còn nhìn vào nó lí trí của anh sẽ không cản được con tim muốn lao đến ôm cậu.

Nhưng anh không thể ích kỉ thêm nữa anh nên để cho cậu hoàn thành giấc mơ dang dở năm đó. Không thể vì tình cảm của anh làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu.

"La Nhất Châu, tối mai chúng ta sẽ đến Hàng Châu ba ngày để quay show Vương Bài và còn có một buổi tiệc của giới điện ảnh ở đó"

"uhm, cậu sắp xếp đi"

"Cậu phấn chấn một chút đi. Bộ dạng chán đời của cậu có thể làm việc được sao." Đường Cửu Châu vừa thu xếp vừa mắng người đang thất thần bên cửa sổ. "

"Ở đây chỉ có tôi với cậu. Cả cậu cũng muốn xem tôi diễn à. "

"Tôi hiểu cậu đang rất đau khổ. Nhưng mà cậu chịu khó chút đi chỉ hai tháng nữa là kết thúc show rồi."

"Tôi ra ngoài một chút." La Nhất Châu đi thẳng ra hướng cửa không đợi Đường Cửu Châu có dịp cằn nhằn thêm lời nào nữa.

"Phải rồi chỉ có cậu biết buồn thôi. Cậu tưởng tôi đây chắc sung sướng lắm. Công việc thì bị cậu hành lên bờ xuống ruộng đã vậy giờ còn gánh thêm danh người yêu hờ về nhà thì bị Đặng Hiếu Từ dỗi. Chỉ nhận của cậu lương gấp 3 thôi mà tôi thống khổ thế này đây." Đường Cửu Châu nhìn anh bỏ đi uất ức than trời.

Anh lái xe dọc bờ sông trong lòng trĩu nặng. Có phải anh nên giải thích với cậu không thấy cậu buồn như vậy trong lòng anh vô cùng tự trách. Nhưng mà thật sự không có cơ hội. Nếu anh cứ cố chấp tiếp xúc với cậu sẽ lại thêm nhiều tin đồn. 

"Tối mai Top 9 sẽ đến Hàng Châu ghi hình show Vương Bài cùng với La PD mọi người trở về thu xếp một chút đi. "

"Vâng" 9 người đồng thanh

"Khụ...khụ..." Dư Cảnh Thiên ho khan vài tiếng sắc mặt trắng bệch.

"Cậu ổn không Tony." Nemo khoác áo lên người Dư Cảnh Thiên.

"Chắc do thời tiết thay đổi nên cảm một chút thôi không sao. Cậu đừng quá lo lắng."

"Có hơi sốt rồi. Em có cần uống thuốc không. Lịch trình bận như vậy sức khỏe em có chịu nổi không đó." Lương Dịch Mộc đưa tay sờ trán cậu.

"Lúc nãy Lão Vạn lấy thuốc cho em rồi. Về nghỉ một lát sẽ ổn cả thôi."

Cơ thể Dư Cảnh Thiên ngày càng kháng cự với thế giới tương lai này cộng thêm cường độ tập luyện và tâm trạng không tốt mà vấn đề càng trở nên nghiêm trọng, cậu bắt đầu mơ những giấc mơ kì lạ. Những kí ức trước kia như đoạn băng tua ngược trong giấc mơ của cậu.
Liệu đến một ngày nào đó tất cả trở về điểm bắt đầu cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này sao?

Hàng Châu. Sau buổi ghi hình.

"Sau lúc nãy  anh không cho em lên thay cậu ấy đã biết cậu ấy đang bị cảm rồi." Lương Dịch Mộc gần như nổi nóng với anh quản lý.

"Anh cũng là bất đắc dĩ thôi. Sau chuyện lần trước ít nhiều gì cũng có người không vừa mắt Tony. Nếu em còn lên thay cậu ấy, chuyện thiên vị bắt nạt lại được thêu dệt." Anh quản lý choàng thêm khăn lớn cho Dư Cảnh Thiên.

"Em thật sự không sao." Dư Cảnh Thiên mỉm cười yếu ớt.

Chuyện là lúc quay show có chơi game, đội đoán sai và sẽ phải chịu phạt, hình phạt là bị tạt nước, đội của Dư Cảnh Thiên liên tục đoán sai và cậu đã bị tạt nước đến lần thứ 3.

Dư Cảnh Thiên lại còn đang bị cảm bị dội nước lạnh liên tục  như vậy bây giờ đang phát sốt rồi. Cả cậu người nóng ran, gương mặt trắng bệch nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.

"Đứa trẻ ngốc này. Mau uống thuốc hạ sốt đi còn chuẩn bị ra sân bay nữa." Lương Dịch Mộc đưa thuốc cho cậu tay bận rộn sấy khô mái tóc cho cậu.

"Thêm cái này nữa." Anh quản lý dán thêm cho cậu miếng dán hạ sốt.

"Cảm ơn anh."

Sân bay Hàng Châu

Mọi người đã checkin và vào phòng chờ chỉ còn thủ tục của Dư Cảnh Thiên là gặp vấn đề.

"Sao lại như vậy chứ bị hủy sao. Có thể làm thủ tục hoàn lại không" Anh quản lí đang đau đầu hỏi nhân viên sân bay.

"Bây giờ đã cận giờ bay rồi không thể hoàn thủ tục ạ"

"Vé máy bay của em đột nhiên lại bị hủy. Sắp đến giờ bay rồi không thể làm lại. Chắc em phải đi chuyến sau rồi"

"Vậy anh về trước cùng mọi người đi. Em ở đây đợi chuyến sau."

"Anh đã hỏi rồi chuyến gần nhất cũng là sáng mai. Em còn đang sốt để em lại một mình anh không yên tâm."

"Không sao đâu ạ. Em cũng đỡ rồi. Anh đừng lo lắng."

"À PD còn ở đây đến ngày mai để anh gọi quản lý Đường giúp em."

"Vậy thì phiền quá."

Mặc kệ Dư Cảnh Thiên nói gì anh quản lí đã gọi cho Đường Cửu Châu nhờ giúp đỡ. Đường Cửu Châu cũng thân thiện nên quan hệ của cả hai không tồi có thể gửi gấm đứa nhỏ này.

"Được rồi nhóc con phiền phức. Anh đã nhờ nhân viên sân bay hỗ trợ em. Chút nữa quản lí Đường sẽ đến đón em. À...em giữ điện thoại đi. Anh phải đi rồi." Anh quản lí dúi điện thoại vào tay cậu rồi vội vã đi vào phòng chờ, Dư Cảnh Thiên chỉ kịp gật đầu với anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com