TruyenHHH.com

[Phong Cảnh Nguyên Lâm][Hoàn] Lưới

08.

fjyl0107

Lover Boy 88 luyện được vài ngày cất lên trong phòng tập, âm thành tuy không lớn nhưng lời lại rất rõ ràng.

Thật lòng mà nói, Trương Gia Nguyên nghe bài này nhiều tới mức cảm thấy phiền, nhưng khi bóng tối làm giảm đi tác dụng của thị giác, bây giờ chỉ cảm nhận được âm thanh, hơi thở nhè nhẹ của người trước mặt và máu đang chảy trong người thì bài hát này tới tai Trương Gia Nguyên câu nào cũng là khích lệ.

Trương Gia Nguyên dùng tay trái đỡ ra sau, vừa rồi bị Lâm Mặc đẩy ngã xuống đất, chân hơi vươn về phía trước, cả người vươn lên, dùng tay phải giữ phía sau cổ Lâm Mặc, tiến lại gần, ấn Lâm Mặc vào chiếc gương. Chiếc gương gắn trên tường, khi tiếp xúc phát ra tiếng “bộp”.

“Trương Gia Nguyên?”

Khoảng cách hai người gần tới mức Trương Gia Nguyên có thể nhìn rõ được khuôn mặt của Lâm Mặc, anh hình như bị dọa sợ một chút, mắt mở to, khuôn miệng hơi hé, khoảng hé ấy trong mắt Trương Gia Nguyên là một khoảng sâu thẳm của sự ham muốn.

Tay còn lại cũng đưa tới, nhéo lấy tai Lâm Mặc, dùng chút lực kéo ra.

“Trương…”

“Lâm Mặc, em mở tai của anh ra như vậy rồi. Hôm nay, giờ phút này, tại cái phòng tập mà chúng ta chẳng ai nhìn rõ ai này, anh hãy nghe cho rõ những lời mà thời gian qua anh chưa từng nghe em nói.”

“Cmn anh không nhận ra là em thích anh à?”

“Không thích anh thì cùng anh ăn cơm mỗi ngày làm gì?”

“Không thích anh thì ai thèm quản anh đi đâu làm gì, ngoài kia bao nhiêu người nhìn chẳng nhẽ anh biến mất được?”

“Mọi người đều nhận ra rằng hôm nào em cũng chỉ ăn cùng anh.”

“Lâm Mặc, anh còn giả ngu gì thế?”

Anh giả ngu làm gì.

Anh nói đi.

Cmn tức chết đi được.

Trương Gia Nguyên cứ nghĩ Lâm Mặc sẽ không để ý đến mình nữa, buông bàn tay đang nhéo lấy tai Lâm Mặc, nhưng mu bàn tay lại được che lại bởi một bàn tay mềm mại, hơi lạnh.

“Anh muốn đợi thêm một chút.” Lâm Mặc nắm lấy bàn tay đang muốn buông xuống của Trương Gia Nguyên, hai ngón tay theo mu bàn tay tới các ngón tay của Trương Gia Nguyên, đặt bàn tay của Trương Gia Nguyên lên tai của anh.

“Anh biết chứ.” Lâm Mặc ấn nhẹ hai ngón tay của Trương Gia Nguyên lên tai mình, cảm nhận được tai như đang nóng dần lên, bắt đầu nóng từ nơi những ngón tay kia chạm vào rồi lan dần qua nơi khác. “Anh cũng chẳng phải tên đần, em không nói thì anh cũng biết.”

“Vậy tại sao anh đã biết điều đó, nhưng anh chưa lần nào từ chối em?”

“Tại sao nào, Trương Gia Nguyên?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com