Phong Canh Nguyen Lam Hoan Luoi
Chắc là anh chưa biết nhỉ? Em không nói với ai cả. Phù.. Tốt nhất là không nên nói ra, người khác sẽ nghe thấy đó. Em chỉ có thể vùi đầu vào gối sau khi kết thúc một ngày luyện tập mệt mỏi, nhẹ nhàng nói với anh. Đảo Hải Hoa cũng tặng cho em một món quà, món quà có một không hai, vô cùng quý giá, nói ra chỉ sợ mọi người ghen tị. Là anh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com