[Phiên ngoại] Ở Gintama thế giới theo đuổi bạch nguyệt quang
[PN] Ở Gintama thế giới theo đuổi bạch nguyệt quang (1)
Gintoki bị dính nguyền rủa.Hạ Huyền và Katsura, tổ hợp này nhìn như cực kỳ không liên quan, nhưng liên quan không tưởng."Hạ huynh rất nghe lời A Quế tiểu ca đó, mặc dù huynh ấy không bao giờ thừa nhận điểm này."Quân Ngô nói có thể Hạ Huyền không nghe, khinh thường nhìn lại, nhưng Katsura nhờ vả, dù ra vẻ bận rộn không muốn nhận, nhưng Hạ Huyền luôn luôn làm tròn nhiệm vụ được giao.Và lần này cũng vậy."Hồn phách chứa chấp niệm khó tan, ác mộng nan bình, quỷ vương quy khứ, huyết nhục trở về cố thổ."Cùng lúc đó, Sakata Gintoki vì hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống thông báo có thưởng."Thưởng?! Là vàng sao?"【 Một vé đi du lịch! 】
"... Thôi khỏi đi, Gin nằm ở nhà quen rồi, ra ngoài sẽ bị kẻ xấu lừa gạt." Sakata Gintoki tiếp tục nằm la liệt trong phòng ngủ của Thẩm Thanh Thu đọc "Đam mỹ chí".【 Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Hệ thống cưỡng chế khen thưởng, mời quý khách tiến hành nhận hàng, không chấp nhận hoàn trả.】
"..." Gintoki.Một tờ vé bay xuống trước mặt hắn, Gintoki mắt cá chết tiếp nhận, lật lên coi.Dòng chữ trên đó khiến Gintoki còn chưa kịp khiếp sợ, bạch quang sáng chói bao phủ lấy hắn, nháy mắt nơi đó đã không còn bóng người....Đất nước của các võ sĩ, khi xưa nơi này từng được gọi như thế. Bầu trời mà những võ sĩ từng một thời ngẩng nhìn khi mơ mộng, nay bay lượn những chiếc tàu kỳ lạ. Amanto, những kẻ đã tới Edo 20 năm trước, vì bọn chúng mà giới võ sĩ ngày càng suy yếu, kiếm và đất nước bị tước đoạt, võ sĩ vứt bỏ lòng kiêu hãnh và tất cả...Sakata Gintoki, nhân vật chính, một trong những võ sĩ hiếm hoi vẫn thẳng lưng mà sống ở thời đại này.Gintoki hôm nay dắt con chó đi dạo, tên nó là Sadaharu.Các ngươi không có nghe sai đâu, hắn tiến tới thế giới này vừa lúc là khi bị chính quyền truy bắt, vượt ngục, lang thang trong trời tuyết được một lão bà bà mang về làm con nuôi... à không, mụ ta chỉ cho thuê nhà thôi, mặc dù tới nay hắn chưa trả.Tiếp theo hắn gặp một thằng nhóc bốn mắt và một con bé Trung Hoa ăn bám, cuối cùng còn phải nuôi thêm một con thú cưng khủng lồ bí ẩn, thứ duy nhất biết là chủng tộc của nó: Chó.Gintoki hôm nay dắt chó đi dạo, tình cờ gặp người quen."Uy, Zura, con quái vật gì bên cạnh ngươi vậy? Một con còn chưa đủ sao?! Giờ còn kiếm đâu ra một con khác khó coi hơn!"Gintoki khiếp sợ nhìn sinh vật bên cạnh Katsura."Không phải quái vật, là Elizabeth! Gì mà khó coi hơn, ngươi không thấy nó cực độ "Cute" sao?" Katsura khoanh tay lạnh mặt, một bộ "ngươi thì biết cái gì".Con quái vật bên cạnh hắn còn giơ cái bảng viết: 【 Cái mới lúc nào cũng tốt hơn 】"Mày không tốt hơn chỗ nào cả! Có cả lông chân nữa kìa!!! Ít ra Bạch Vô Tướng không có lông chân!!! Uy Zura!!! Ngươi tính nuôi thứ này thật sao?!" Gintoki ý đồ giúp Bạch Vô Tướng lấy lại chỗ đứng."Không phải Zura, là Katsura." Katsura quay qua dỗ dành con quái vật trắng bên cạnh, "Yên tâm đi Elizabeth, ta sẽ kiếm đủ tiền cho ngươi đi spa cạo lông chân, không có gì phải xấu hổ về ngoại hình của mình cả."Nó giơ cái bảng viết: 【 Katsura-san, cầu bao nuôi! 】 "..." Gintoki.Katsura nhìn con chó trắng bự bên cạnh Gintoki, sờ cằm nói: "Không phải ngươi cũng nuôi một con chó khác sao?"Gintoki lần này bình thản nói: "Không sai, đám chó dữ thật đáng sợ, Gin quyết định nuôi một con biết nghe l..."Vừa dứt lời, đầu hắn bị con chó cạp chảy máu."..."...Giang Trừng tới nơi này được mấy ngày, đầu tiên là không hiểu ngôn ngữ gặp một nam nhân bị đồng đội vứt xuống biển trôi dạt đang cầu cứu, vì trả ơn hắn, nam nhân đó ahaha ahaha đưa cho hắn..."Bánh mỳ chuyển ngữ!"Và thế là hắn hiểu được ngôn ngữ của thế giới này.Đi lang thang trên phố không bao lâu, hắn bị một đám người ngồi trong cái hộp sắt đuổi theo."Tên đằng trước mặc đồ tím sến súa đứng lại! Bằng không chúng ta sẽ dùng biện pháp mạnh, ta nhắc lại lần nữa! Nếu không đứng lại chúng ta sẽ dùng biện pháp mạnh! Ta đếm đến 3! 1..."Giang Vãn Ngâm nhảy lên tường trốn thoát được một kích nổ, đó là loại vũ khí gì cực kỳ đáng sợ, uy lực khôn cùng.Người ở đây không có linh lực nhưng trong tay có các loại vũ khí quái lạ.Từ trong hộp sắt đi ra một nam nhân mặc đồ đen, miệng ngậm (???) nhả ra khói."Ngươi nếu còn chạy tiếp, vậy thì theo lẽ thường, sẽ bị truy nã."Hắn ta rút trong túi ra một cái gì đó đen đen hình chữ nhật, bấm gì đó, "tách" một tiếng, ánh sáng nhỏ vụn thoáng qua, hắn nhìn lại một chút, hài lòng thu hồi vào túi."..." Giang Vãn Ngâm đầu nổi gân xanh, hắn cảm thấy nơi này không có chỗ nào hiểu được.Hijikata tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng lặng trên đầu tường, quần áo rõ ràng là cổ trang, người Trung Hoa?Người nào đó bên cạnh cũng có một con bé Trung Hoa, không biết có liên quan gì không, dính tới tên đó đều là phiền phức."Này, ngươi không biết có lệnh phế đao sao? Giao nộp lên đây, theo chúng ta về đồn."Hijikata nhấc nhấc cằm, hướng vào thanh kiếm treo bên hông hắn.Giang Trừng khoanh tay lại, hừ lạnh: "Tại sao Giang mỗ phải đi theo ngươi?""Hijikata-san, nói nhiều làm gì, phản kháng thì bắn chết." Sogo đi ra khỏi xe, gác nòng súng lên vai, nhắm bắn chuẩn mục tiêu...Oanh!Giang Trừng nhìn viên đạn bay về phía Hijikata, mặc dù người này nhanh nhẹn trốn thoát, nhưng đầu tóc vẫn bị nổ bay, đốt trọi vài chỗ."..."Đám thiểu năng trí tuệ này, ngoài ý muốn thân thiết.Thế cho nên, Giang tông chủ quyết định đi theo bọn họ, vào nơi được gọi là "đồn cảnh sát" viết tờ khai."Tên?""Giang Vãn Ngâm.""Quốc tịch?""... Là gì?""Mất trí hay ngu bẩm sinh đấy? Mà thôi, vừa nhìn đã biết là vượt biên nhập cảnh trái phép, phán tội chết, khỏi tốn thời gian của chúng ta." Okita Sougo tính đưa tên Trung Hoa này lên trời luôn."..." Giang Trừng cảm thấy hắn nhịn tới giờ này, hắn đã phá lệ nhẫn nại.Tử Điện ở đầu ngón tay hơi có động tĩnh, Hijikata đã tiến tới, đập vào đầu thằng nhóc kia, "Mày làm ăn kiểu gì đấy?! Cút chỗ khác, để ta."Giang Trừng nhìn nam nhân thái độ nghiêm túc trước mặt, mày hơi nhăn lại, lạnh mặt nói: "Các ngươi biết ai tên... Sakata Gintoki? Ta chính là trượng phu của hắn.""..." Hijikata làm rơi điếu thuốc, trợn mắt há mồm lên nhìn người trước mắt."..." Sougo mở to mắt ra nhìn cho kỹ người vừa phát ra câu nói này.Cuối cùng, Hijikata đạp tắt điếu thuốc dưới chân, "Là một tên mất trí, thả hắn đi, đưa hắn vào bệnh viện gần nhất kiểm tra.""..." Giang Trừng.
Sougo vỗ vai Giang Trừng, "Viện phí tự chi trả đấy, chúng ta xem như làm hết phận sự.""..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com