Phi Vu Tinh Yeu
"Ê!!! Con nhỏ 'mắm lùn' kia, tôi biết cô không phải dạng vừa mà, sao cô dám cướp đi sự trong trắng của Hyuga chứ, tôi sẽ mách cậu ấy!"Trời ơi đất hỡi, thằng cha này ở đâu lòi ra vậy, sao tôi không để ý chứ, sơ xuất quá rồi. Giờ làm sao đây?..."Min Hoo à, nếu cậu đã nghe thấy hết rồi ấy thì... tôi chỉ con biện pháp 'giết người diệt khẩu' thôi, chuẩn bị tâm lí đi.""Ê này, đừng có manh động nhá. Cô đứng im đấy cho tôi.""Vậy, lần cuối, nói với Hyuga-kun hay không?"Tôi nghiến răng cố nén cơn tức giận vào trong, tâm trạng tôi bây giờ như núi lửa phun trào vậy. Nhưng vì chuyện đại sự này thì cần phải bình tĩnh, mưu mô tính kế, để xem nào..."Min Hoo, cậu đừng xem thường tôi. Nếu cậu dám hớt lẻo chuyện này đến tai Hyuga-kun thì tôi sẽ không ngần ngại tung ảnh cậu ngoáy mũi bôi vào tường lên mạng xã hội đâu.""Cô... cô, chính là cô, thảo nào lúc tôi ở đó lại có cảm giác ai theo dõi mình...""Hiểu ra vấn đề rồi chứ, giờ thì ngậm miệng lại đi.""Vâng... thưa... đại ca." ( = . =')Vậy là yên tâm rồi, may lúc đấy đi điều tra thì bắt gặp hắn đang ngoáy mũi, thế là tiện thể chụp một bức luôn, ai ngờ nó lại có ích đến vậy chứ. Ông trời đúng là phù hộ cho mình mà."Rồi có ngày tôi sẽ trả thù."Thằng cha đó nói xong rồi chạy xuống tầng 2.Mấy ngày sau, tôi cũng không thấy Min Hoo hay bất cứ ai hay về cái bí mật của tôi cả, nhưng tôi khác tự biết rằng nếu có giấu thì cũng không được lâu, nhưng... chuyện này được bao nhiêu ngày hay là bao nhiêu lâu thì càng lâu càng tốt.Ngày hôm sau, thật may là chẳng có ai bàn tàn về bí mật của tôi cả, thằng Min Hoo cũng biết giữ mồm giữ miệng đấy chứ.Giờ tôi phải bê một tập giấy bài kiểm tra đến phòng giáo viên, cũng may đây sẽ là lúc tôi xem cái mùi khói độc của cây táo kia là từ đâu.Tôi mở cửa phòng ra, không có thầy cô nào ở đây. Tôi đặt tập giấy lên bàn rồi tìm khắp xunh quanh. Ở đây giờ chẳng có gì, đến một tí mùi hương cũng chẳng thấy. Hay thật đấy.Từ từ đã, cái mùi này lại xuất hiện rồi, tại sao lại thế? "A! Nawari à, cậu đến đây làm gì vậy?"Lớp trưởng? Mùi khói cây táo độc phảng phất trên người cậu ta..."À tôi đến để nộp bài kiểm tra của lớp cho cô Kang.""Vậy à, còn tôi thì đẻ quên sách ở đây. Vậy tôi đi nhé.""Ừ, chào cậu." Chợt tôi nhớ ra một điều mà mình đã quên bẵng đi. Lúc trước, lão già có nói cho tôi biết chỗ buôn bán thuốc phiện nhỏ của tổ chức ma túy này là ở thư viện. Mà lớp trưởng lại là thành viên ưu tú của 'CLB sách học', nếu thế thì chắc chắn là lớp trưởng rồi. Giờ, có lẽ cậu ta đang đến thư viện, vậy đến đó xem sao.Tôi vào phòng thư viện, ở đây khá ít người, thảo nào mới làm chỗ bán thuốc ở đây. Theo như tôi nghĩ thì ở đây chỉ có phòng lưu sách của CLB là bí mật nhất, chắc chắn là ở đây rồi. Tôi tự ý bước vào trong. Quả thật, ở đây có ma túy, đặc biệt nhiều nhất là Krokodil, và hay hơn cả là lớp trưởng đang nhìn tôi. Cái ánh mắt nguy hiểm này khác hẳn với thường ngày, không còn kiểu mọt sách tri thức nữa. Hay rồi đây."Nawari, cậu muốn đến chơi đá sao? Nếu là như vậy thì cứ lựa chọn thoải mái, mỗi tội là giá không rẻ đâu.""Ồ, tôi không đến mua thuốc, không ngờ cậu lại làm cái chuyện như vậy đấy, lớp trưởng ngoan ngoãn ạ.""Đời còn nhiều thứ hay ho lắm, Nawari."Tôi tiến đến chỗ bàn làm việc của cậu ta, rút con dao găm ra rồi phập một phát xuống bàn, sát bàn tay, dường như là chạm vào da."Vậy, tôi hỏi cậu, có phải cậu chĩnh là người đã giết nạn nhân ở phòng về sinh không?""Thôi bình tĩnh nào, tôi không giết người đó, là người khác. Cậu nghĩ tôi đủ sức làm sao? Tôi còn phỉa buôn bán, riêng việc làm lớp trưởng đã mệt bở hơi tai rồi.""Vậy sao? Thế hãy giải thích cho tôi, trên người cậu sao lại có hương độc trên người cậu vậy, nó giống hệt với mùi của vụ lần trước.""À, tại sao à, cái người mặc đồ đen đấy có đến đây, thế nên mùi táo độc có dính trên người tôi, tắm và khử mùi rồi nhưng vẫn chưa hết. Rồi, tôi có câu trả lời thích đáng cho cô rồi đó.""Cảm ơn nhiều, lớp trưởng. Đối với trạng thái và biểu hiện trên khuôn mặt, các daya thần kinh vẫn bình thường thì cậu không hề nói dối. Vậy, chủ nhân cậu là ai, tôi tin với một tổ chức có quy mô lớn như này thì chắc chắn phải có chủ tớ rồi, đúng chứ?""Xin lỗi, về việc này tôi không thể nói ra, cho dù có trả lời và cậu tha mạng cho tôi ấy thì tôi vẫn khó sống nổi lắm.""Thế thôi, tôi chắc chắn hắn sẽ xuất hiện nhanh thôi. Với lại tôi mua toàn bộ chỗ ma túy ở đây nhé, đốt một tí cho vui, cậu gửi đến nhà tôi và tôi sẽ trả tiền. OK?""Được thôi."Chắc chắn, cấp trên của hắn là một trong những giáo viên ở trường. Nếu thế thì để xem lịch dạy của giáo viên như thế nào là có thể xác định được thôi mà.Phòng lưu sách Thư viện (lúc Hinata không có ở đây)"Lớp trưởng, em chắc chắn phải giết đứa con gái ấy rõ chưa, cô ta đó là một mối nguy hại cho chúng ta đấy.""Vâng, thưa thầy. Em sẽ hoàn thành tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com