TruyenHHH.com

Phi Mong Goc Doan Van

Ta là một kẻ vô sản. Ngày ngày lê lết tấm thân tàn này dọc trên dãy phố. Ngẫu nhiên dừng lại, qua con mắt mờ mờ nhìn đến toà nhà cao sang trọng. Thế nhưng ta không dám dừng lại lâu, ta là sợ hắn sẽ bắt gặp ta a.

Ta từng đi qua năm tháng thanh xuân rực rỡ, có gia đình, được đi học, được nhiều mối quan hệ, nhưng vì hắn, ta từ bỏ tất cả. Bố mẹ tức giận lập đơn từ ta. Ta liền ôm quần áo sang nhà hắn, thế nhưng ngoại trừ tấm lưng hắn quăng lại, ta không còn có thể nhìn thấy hắn lần nữa. Đường học vấn bị ngắt, ta lại bị côn đồ đập cho hai chân tàn phế, sau lại tàn nhẫn vứt trên đường cao tốc, may sao nhờ lão ăn mày rách rưới ta mới lay lắt mà sống. Ta đều biết, đều biết đó là do một tay hắn gây nên. Thế nhưng ta làm sao hận hắn được khi yêu quá sâu đậm? Nhìn bóng lưng hắn, ta mới bừng tỉnh, hắn có bao giờ nhìn lấy ta đâu.

Ta là một kẻ bất hạnh, đến tận giây phút cuối cùng ta vẫn không có gì. Nhắm mắt lại, từ trong tiềm thức, ta lại thấy hắn, nhưng vẫn như cũ, đó vĩnh viễn là bóng lưng tàn nhẫn.

[End]

(4.12.2018)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com