TruyenHHH.com

Phatsu Peach

Hoàng Lê Bảo Minh và Nguyễn Nhật Phát là hai ranh con nghịch ngợm nhất cái xóm làng này. Từ sáng tới tối lúc nào hai thằng này cũng phá làng phá xóm hết, còn lôi kéo mấy đứa con nít trong xóm vào bang hội nữa chứ. Đã rất nhiều lần các ông bố bà mẹ của tụi con nít sang nhà Minh và Phát để phàn nàn về việc này. Nhưng nói thật...bố mẹ Minh và bố mẹ Phát cũng hết cách, hai thằng nhóc này quá nghịch..!

Đã thế hai thằng nhóc này còn có hiềm khích với nhau nữa chứ, suốt ngày tranh giành nhau cái chức đại ca của lũ trẻ trong xóm. Rảnh rỗi sinh nông nổi đây mà...vì cãi lộn hoài không được nên lại chuyển sang đấm đá nhau. Thằng nào thắng thì sẽ được chức đại ca, không ai chịu thua ai . Lũ trẻ cũng được đà mà tung hô hết mức những lúc hai đứa đánh nhau nên lại càng làm hai đứa đánh hăng say hơn chứ không có đà dừng lại. 

Lúc nào hai đứa cũng về nhà với thương tính đầy mình, trận nào cũng bất phương thắng bại. Do đối thủ cũng mạnh quá mà. Trong khi hai thằng nhóc này mới chỉ 6 tuổi thôi đó trời...

Mới đầu giờ chiều đã có tiếng oánh lộn ở đầu xóm, ai cũng đã đều quen với việc này rồi. Nó diễn ra như cơm bữa ấy mà.

Lũ trẻ từ đó mà chia ra hai phe, một bên là phe của Minh , một bên là phe của Phát. Thực ra cả hai đứa đều có tên ở nhà là Su và Bông ( Diêu Bông gọi tắt ) nên lâu lâu lũ trẻ cũng gọi hai đứa với cái tên đấy. 

" Cố lên đại ca ơii "

" Oánh nó đi đại ca , oánh mạnh lênnnn !!! "

" Thằng Bông thở là đại ca Su thắng !! "

Bụp

" Mày điên à? Nó mà không thở sao mà sống? "

Đại ca Minh Su của chúng nó vừa mới hạ gục được đối thủ lăn ra đất, dù là có chút ngông nhưng nó vẫn giữ lại độ cân bằng của trận đấu. Thằng Minh không thích chơi kiểu vậy, nó muốn công bằng. Nên đôi khi đàn em của nó mà thách thức kiểu đó là nó thái độ ra mặt luôn.

" Ha... "

" Hửm? Sao? Đứng dậy đánh tiếp đi ?! "

Thằng Minh chống hông trước mặt Nhật Phát, mặt cứ vênh vênh lên, trông thấy ghét.

" Tao không chịu thua đâu...!"

Nói rồi, thằng Phát kéo tay thằng Minh ngã xuống đất. Nhanh chóng đứng dậy rồi lấy chân đạp lên lưng thằng Minh, mặc kệ mặt đối thủ đang nhăn lên vì đau. Sao nay thằng nhóc này chơi mạnh tay mạnh chân thế??

Được đà, thằng Phát cố ghì mạnh chân hơn vào lưng thằng Minh khiến nó kêu đau oai oái. Lũ trẻ thấy thế mà cũng sợ lùi ra xa.

Trẻ con là thế...không thể hiểu được mức độ của sự việc, thằng Phát cứ tưởng thế là hay. Đứng đó cười hô hố, vẻ mặt đắc thắng lắm.

Nếu nói về mức độ ra tay thì thằng Minh lại nhẹ tay hơn Phát, ít nhất Minh nó còn biết điểm dừng, còn Phát thì không. Lắm lúc nó đánh thằng Minh không thương tiếc cơ mà...nhưng may mà thằng Minh né kịp rồi khống chế nó bằng các chiêu trò. Chứ không thằng Phát thắng chắc rồi. Cứ như thế nên mới bất phương thắng bại.

Có vẻ lần này căng thẳng rồi đây...thằng Phát mạnh tay mạnh chân quá, nó cứ lấy chân ghì lưng thằng Minh thế thì Minh nó làm được cái gì ngoài việc nằm im chịu trận cơ chứ...

Thấy tình hình càng trở nên tiêu cực đi và không ổn một chút nào. Một trong những lũ trẻ đang đứng quanh đó vội chạy về mà báo cho bố mẹ của Minh và Phát. Không thì chắc thằng Minh nó gãy lưng mất...

" Sao? Chịu thua chưa ? "

Thằng Minh cố nắm chặt tay để nhịn đau, nó vẫn còn sức để gồng mình đứng dậy. Nhưng lại bị Phát đạp thêm cho cái nữa khiến nó dường như là hết hoàn toàn sức lực.

" Haha! Quyết định rồi nhé..."

" Từ nay, tao sẽ làm đại ca của lũ chúng bây!! "

Chưa kịp cười thêm, thằng Phát đã bị ai đó túm cổ áo rồi lôi ra khỏi người thằng Minh, cuối cùng thì Minh cũng được giải thoát...đau chết mất.

" Thằng này, mẹ bảo bao lần rồi!! "

Ra là mẹ của Phát, chuyến này thì toang. Nhưng thằng Phát nào đâu có sợ, mặt nó vẫn nhơn nhơn ra, chẳng thấy mình vừa làm gì quá đáng cả.

Từ xa, mẹ của Minh vội chạy lại mà đỡ thằng con đang nằm la liệt dưới nền cát dậy, trông thằng Minh giờ thảm quá...nó chưa bao giờ phải chịu trận thế này. Đối với nó, đây là nỗi nhục nhã! Nhưng cũng chẳng thể làm gì được, dù sao ngay từ ban đầu Phát cũng đã cao lớn hơn nó hẳn cái đầu rưỡi rồi, còn nó thì bé tí. Nhưng người ta nói nhỏ nhưng có võ đấy nhé!

Đang đôi co với mẹ, thằng Phát chợt đưa mắt sang thì thấy....Thằng Minh khóc?

Minh chưa bao giờ khóc cả, nó là một đứa trẻ nghịch ngợm và có phần hung hăng mạnh mẽ. Chả lần nào đánh nhau mà Phát thấy nó khóc...Quả đây là một chuyện lạ khó gặp!

Dù sao Minh cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà, nó cũng biết khóc chứ. Lần này đúng là thằng Phát quá đáng thật, để một đứa không bao giờ khóc hiện giờ lại chảy nước mắt thế thì...

Thằng Minh ôm chặt lấy mẹ nó, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi chẳng ngừng. Có ai biết nó đã rất đau không...thằng Phát chắc cũng chẳng biết cái đạp của nó đau tới mức nào đâu, đồ đáng ghét!

Mẹ Minh liền dỗ dành nó rồi bế nó về nhà trước ánh mắt có chút tội lỗi của thằng Phát. Dù là thế nhưng thằng Phát vẫn hung hăng ác, không chịu nhận lỗi gì cả khiến mẹ nó phải tức điên lên mà xách nó về tẩn cho một trận!

Lũ trẻ cũng giải tán, ai về nhà người nấy.

*

Tối đó thằng Phát bị bố nó cầm cây chổi mà đánh cho một trận, rất nhiều lần nhắc nhở rồi, hàng xóm thì lũ lượt kéo sang nói này nói kia. Quả thật là hết chịu nổi với thằng nghịch tử này!

Ngoài mặt là thế, nhưng Phát nó cũng có nỗi sợ đấy. Nó sợ nhất là bố nó khi đứng cạnh cây chổi. Một khung cảnh....đáng sợ:)) Nó biết khi đó nó có kêu la thảm thiết thì bố nó cũng không tha mà vụt từng đợt chổi vào người nó.

Phát lúc nào ra ngoài cũng mặc quần dài, tại nó muốn che đi vài vết bầm tím ở chân do cây chối đáng ghét đó..! Bởi nó cũng hay bị bố đánh mà...do nghịch quá thôi. Nói rồi, ngu thì chết!

Xong xuôi bố đá đýt nó vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, thực sự bố nó đang tức lắm...Phải mất mặt sang xin lỗi con nhà người ta mà.

Đùng

Đau quá...nó không đứng dậy nổi nữa rồi. Cố mà lê cái thân xác chi chít vết bầm lên giường, nó khẽ đưa mắt nhìn về cửa sổ, nơi mà chỉ cần nhìn phát là thấy ngay nhà thằng Minh - đối thủ của nó.

Nhà của hai đứa nó cũng không quá xa, nhưng chỉ ở phòng tằng Phát là thấy sang phòng thằng Minh thôi, còn từ phòng Minh là bị che bởi căn nhà phía trước rồi.

Giờ còn sớm chán, sao phòng lại tối thui rồi. Bình thường thằng Minh chỉ ở trong phòng chơi thôi, chẳng bao giờ ở ngoài phòng khách cả.

Bỗng tim thằng Phát nhói lên một đợt, tự nhiên nó thấy tội lỗi quá...Suy cho cùng, nó mạnh tay thật. Bây giờ Phát mới chịu nhận lỗi của mình, haizz...
Tự nhiên nó lại chẳng vui khi trở thành đại ca của lũ trẻ nữa, nó ngẫm nghĩ lại. Thắng kiểu đó thì lại chẳng có chút tự hào gì...

Giờ trong đầu nhóc này mới suy nghĩ thấu đáo, nó nhớ lại mấy lúc thằng Minh không dám đánh nó mạnh đâu, chỉ là toàn né thôi...

Thằng Minh khóc rồi, Phát nó cũng sợ lắm...Nó muốn đi xin lỗi người ta quá mà sợ bố mẹ không cho. Nó chỉ muốn đánh nhau vui vui để giành chức đại ca thôi mà....sao lại để thằng bé kia khóc tới vậy cơ chứ.

*

Sáng hôm sau cả Phát cả Minh đều phải lên trường mẫu giáo, như vậy thì sẽ tiện hơn cho việc xin lỗi. Nghĩ thế, thằng Phát cứ nằng nặc đòi mẹ đi nhanh lên chút để sớm gặp Minh.

Tới trường mẫu giáo, Phát chạy loạn xạ cả lên để tìm bóng dáng thân quen hay đôi co với nó. Nhưng nay lại chẳng thấy đâu cả...Nó lo quá.

" Mày thấy thằng Su đâu không?? "

" Đại ca nhắc tới nó làm gì?? "

Phải rồi...hỏi ở hội đàn em của nó thì có ích gì cơ chứ. Nó phải sang lớp của thằng Minh để tìm đàn em của Minh thôi.

Lạch...Cạch..

" Ê , thằng Phát tới kìa "

" Khiếp lại đến gây sự à?"

" Chúng mày...có thấy thằng Su không?"

" Ối! sao nay lại hỏi đại ca của bọn này thế ? "

" Đại ca tao nằm ở nhà rồi ! "

" Hả...sao lại thế? "

" Thì sốt rồi chứ sao! Đúng là thằng tàn nhẫn"

Phải...Phát đã đánh thằng Minh một cách tàn nhẫn.

Vậy là nay Minh nó không đi tới trường rồi....

*

Chiều về tới nhà, thằng Phát lập tức chạy ngay qua nhà của Minh.

Cộc Cộc Cộc

Cạch

" Phát...cháu à? "

" Dạ con chào cô.."

" Con không đến để gây sự với Minh đâu...! "

" Con...con...muốn xin lỗi Minh "

Mẹ của Minh mỉm cười mà gật đầu cho Phát vào nhà, dù sao nó cũng đã biết lỗi. Mẹ Minh vui vì điều đó. Nhưng ngay khi thằng Phát vừa mới bước chân vào nhà.

Một cái đầu nhỏ lấp ló sau cánh cửa.

" Ai vậy mẹ...."

"Ơ....thằng Phát..."

" Minh ! "

Thấy Phát cái, thằng Minh liền đóng luôn cửa phòng vào rồi hét thật lớn ra ngoài là mình không muốn gặp thằng Phát, nghe thế...Phát có chút buồn tủi.

Nó làm thằng Minh ghét đến vậy sao...tới mức không muốn nhìn cả mặt nó nữa. Bình thường thấy Phát thằng Minh sẽ lao ra đánh ngay, vậy mà hôm nay...

Mẹ Minh cũng chỉ biết an ủi qua thằng Phát rồi nói nó về nhà, bà sẽ gửi lời xin lỗi của nó tới cho thằng con mình sau. Phát cũng chỉ biết nói dạ vâng rồi ra về, nhưng lòng không thôi sự tội lỗi.

---------------------------------------

Hăiii=)) 





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com